*Tết Nguyên tiêu là rằm tháng Giêng, một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, ở Việt Nam thì gọi là ngày Thượng Nguyên.
Tết Nguyên tiêu còn được gọi là “lễ hội đèn hoa” hoặc “hội hoa đăng”
Ngày Tết Nguyên Tiêu, một đêm nọ.
Trời vừa vào xuân, mùa đông mới qua không lâu, gió vẫn còn se lạnh.
Tạ Liên vác theo một túi lớn, chậm rãi đi trên đường, gương mặt bị gió thổi hơi ửng đỏ.
Đựng trong chiếc túi kia chính là một đống đồ vụn vặt linh tinh y vừa mới mua, cũng không biết có dùng được hay không.
Dù sao có dùng được hay không, tiếp đây cũng chỉ có thể dựa vào những thứ này mà sống.
Một lát sau, y đi qua một sạp hàng được bày biện bên đường.
Sạp hàng này tên “Ăn vặt Hạ Ký”, bán chút đồ ăn vặt, có vẻ chủ quán là một nhà ba người đang ngồi trên một cái bàn nhỏ bên trong, một cô nương thân hình thon thả, rất có nhan sắc bận bịu đi lại phục vụ các bàn, ông chủ nói nàng đừng vội, ngồi xuống một lát đã nàng cũng không nghe, chỉ nói “Tới ngay”, giọng nói như chim hoàng oanh.
Còn lại một bàn ba người và một ít khách, nhưng xem ra cũng là đến vì cô nương trẻ tuổi này, tuỳ tiện ngồi tâm sự một chút rồi về nhà.
Dù sao, hôm nay cũng là Tết Nguyên Tiêu.
Trước sạp có đặt một cái nồi nhỏ, trong nồi đựng những viên nho nhỏ tròn vo, trắng bóc, nóng hôi hổi khiến bước chân y chậm lại.
Tạ Liên nghĩ thầm: “Nguyên tiêu à.”
Khi y còn nhỏ, mỗi cái Tết Nguyên tiêu, Quốc vương và Hoàng hậu Tiên Lạc đều cùng y ăn một bữa ăn Nguyên tiêu.
Tạ Liên cực kỳ kén ăn, không thích bánh nguyên tiêu*, đầu bếp nổi tiếng có tay nghề tốt nhất làm rồi đặt trong một chiếc chén ngọc cho y, y cũng không thích vì quá ngọt, ăn đến mức ngứa cả răng, loại nhân này không ăn, loại nhân kia cũng không ăn, bỏ lại hai cái bánh hoàn toàn nguyên vẹn.
(Bánh nguyên tiêu ăn trong tết nguyên tiêu của người Trung là kiểu bánh trôi nhưng có rất nhiều loại nhân ý)
Sau lớn hơn một chút, khi y đã lên núi Thái Thương tu luyện, Tết Nguyên tiêu có khi về có khi không, tính ra cũng không ăn được mấy bữa.
Bây giờ nghĩ lại một chút, y vậy mà một chút cũng không nhớ, loại bánh nguyên tiêu này rút cuộc có mùi vị như thế nào.
Tạ Liên đứng cạnh sạp hàng cẩn thận nhìn thêm vài lần nữa, lại cẩn thận đặt túi lớn khó coi kia từ trên vai xuống, cuối cùng cẩn thận bước vào.
Y bỏ nón lá xuống, cầm nó trong tay nói: “Ông chủ, phiền ngài cho một chén bánh nguyên tiêu! Chỗ này của ngài có không?”
Ông chủ kia đã hơi có tuổi, nhìn y một cái, không trả lời, cô nương thon thả kia cười đáp: “Có, ngài ngồi uống trước đi!” rồi bận rộn đi chuẩn bị.
Tạ Liên ngồi xuống, nhưng thấy ông chủ kia lắc đầu, y cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm liệu có phải do trên người mình bẩn thỉu nên người ta không thích hay không, y cúi đầu xuống xem y phục, xác định là không hề bẩn, khẽ thấy yên tâm, hỏi: “Sao vậy?”
Y nghĩ nếu như ông chủ không thích cái túi lớn y đem vào, y liền đem cái túi kia mang ra ngoài.
Ông chủ lại nhìn y một cái, lắc đầu nói: “Thảm.
Thật thảm.”
Tạ Liên nói: “Hở? Ngài nói gì cơ?”
Ông chủ nói: “Tết Nguyên tiêu, một mình ngồi ngoài sạp ăn bánh nguyên tiêu giữa trời đông giá rét, cũng quá thảm rồi!”
“…” Tạ Liên nói, “Ngài không cần như vậy đâu.
Quán còn mở cửa nữa không…”
Ông chủ không nói chuyện với y, cầm chén rời đi.
Ngồi thêm chốc lát, Tạ Liên cảm giác bốn phía xung quanh có người đang theo dõi y.
Hoặc có lẽ là, đang quan sát cái túi lớn bất thường bên cạnh y.
Con gái ông chủ cũng lén lút qua đây, ngồi xổm xuống dưới đất dùng tay chọt chọt cái túi, tựa như rất tò mò không biết bên trong túi đựng cái gì, bị mẫu thân gọi vài tiếng mới trở về.
Tạ Liên lúc này còn chưa luyện ra được phong thái mặt dày đao thương bất nhập, y nhịn không được dùng chân đá cái túi lớn vào trong gầm bàn, muốn nhét nó vào nơi người ngoài không thấy được.
Đáng tiếc, sạp nhỏ như vậy, bàn ghế cũng nhỏ, căn bản không thể giấu được gì ở dưới.
Tạ Liên không biết làm gì khác ngoài không ngừng ho khẽ, tận lực khiến mình không để ý tới những ánh mắt xung quanh.
Sẽ quen thôi.
Không phải chuyện gì lớn.
Bỗng nhiên, y nghĩ tới một chuyện, vội vàng với tay vào trong ngực áo móc móc, sắc mặt chợt thay đổi, thầm nghĩ: “Lần này thảm rồi! Không riêng gì ngồi một mình ăn bánh nguyên tiêu ngoài sạp giữa trời đông giá rét trong đêm Nguyên tiêu mới thảm, tiền còn không đủ đây này!!!”
Ban đầu y còn muốn chuồn thật nhanh, nhưng đúng lúc này, ông chủ lại bưng một chén lớn tới đây, đặt lên trên bàn, nói: “Năm quan tiền.”
“…….”
Tạ Liên cảm thấy hít thở khó thông, nói: “Cái này….ta…”
Y ho khan vài tiếng, nắm tay để trước miệng, nghe ông chủ kia nói: “Có phải là không có không?”
Tạ Liên đang chuẩn bị đứng lên rời đi, lại thấy cái chén lớn kia đặt xuống bàn “cạch” một tiếng.
Y sửng sốt, chợt nghe ông chủ nói: “Bỏ đi, nhìn ngươi thảm như vậy, tặng ngươi một chén là đươc.
Ăn xong đi rồi ta cũng dọn quán, sớm về nhà đi! Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, phải đoàn viên mới được!”
“…”
Tạ Liên lại ngồi xuống, tuy trong lòng đang nói, thực ra ăn xong một chén bánh nguyên tiêu y cũng không có nơi để về, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Ông chủ đặt bát xuống xong liền trở về.
Nồi nhỏ đặt trước sạp còn dư lại một chén bánh nguyên tiêu chính là chén đang đặt trên bàn y.
Cô nương nhỏ nghiêng đầu cắn thìa nói: “Ca ca khi nào thì về vậy? Con muốn chờ hắn về ăn.”
Ông chủ cũng nói: “Cũng muộn quá rồi, tết Nguyên tiêu còn về muộn như vậy, thật là không thể tin nổi!”
Người phụ nữ kia nói: “Nó cũng khổ cực nhiều rồi, sẽ nhanh về thôi, lát nữa ngươi đừng có mắng nó đấy.
Diệu Nhi, Diệu Nhi, không cần vội, sẽ luôn có người tới giúp mà, thật không yên lúc nào hết, qua đây ăn chung đi!”
Cô nương trẻ tuổi nọ nói: “Không vội!” cuối cùng dọn dẹp một bàn, rồi cũng tới ngồi cùng họ chia nhau bánh nguyên tiêu.
Bốn người như đang chờ một người trong nhà trở về đoàn tụ, vừa nói vừa cười.
Tạ Liên nhìn bọn họ, bưng lên chiếc bát kia, múc một viên bánh đưa vào trong miệng, rồi húp một ngụm nước đường.
Nhưng vẫn như cũ, không biết là tư vị gì.
- -----
“Ca ca, ca ca?”
Lúc này Tạ Liên mới phục hồi tinh thần, Hoa Thành đang ngồi cạnh chăm chú nhìn y.
Y phục đỏ càng làm nổi bật lên gương mặt tuấn tú của Hoa Thành, ngọn đèn dầu chiếu lên gương mặt trắng nõn không có sắc màu người sống của y một tầng ánh sáng nhu hoà.
Tạ Liên bừng tỉnh, nói: “Sao vậy?”
Hoa Thành nói: “Ca ca mệt lắm sao? Vẫn chưa đi lại được?”
Advertisement / Quảng cáoTạ Liên tuỳ tiện gật đầu, Hoa Thành nói: “Xin lỗi.
Đêm hôm qua là đệ quá phận.”
Một lát sau, Tạ Liên mới phản ứng được hắn vừa nói cái gì, y liền vội vàng khua tay nói: “…Nói gì vậy, căn bản không phải chuyện này! Hoàn toàn không liên quan!”
Hoa Thành nhướn một bên lông mày, nói: “Vậy sao? Nếu như huynh đã nói là hoàn toàn không liên quan, vậy ý là, ngày hôm qua đệ cũng không phải hơi quá đáng? Vậy nên đệ có thể…?”
“…”
Tạ Liên chợt nhớ ra, nơi bọn họ đang đứng là đầu đường cái Chợ Quỷ, y bừng tỉnh liếc qua, quả nhiên, chẳng biết từ lúc nào, bốn phương tám hướng đều chen chúc một đám quỷ hình thù kỳ quái, tai dài tai ngắn đều vểnh lên, cổ thì vươn dài ra, hai mắt mỗi chúng quỷ đều mở to như chuông đồng, nhìn hai người bọn họ chằm chằm, khiếp sợ đến mức không biết phải nói gì.
Cuối cùng, y nói: “Tam Lang à!”
Hoa Thành mỉm cười, chắp tay nói: “Được rồi, được rồi.
Lỗi của đệ, không nói nữa.”
Tạ Liên cũng mau thu lại tầm mắt từ sạp hàng quỷ bên đường.
Hai bên đường Chợ Quỷ treo kín đèn hoa đăng màu đỏ, trên hoa đăng lại viết thêm vài câu đố, bầy quỷ hét lên: “Giải câu đối hoa đăng! Giải câu đối hoa đăng! Đoán đúng có thưởng! Có rất nhiều phần thưởng nha!!!”
Hoa Thành nói với Tạ Liên: “Ca ca, thử xem sao? Có thưởng đó.”
Ta Liên đi tới, nói: “Thử xem?”
Chúng quỷ đều kích động, xô đẩy lẫn nhau: “Hú! Hú! Đại bá công* muốn giải câu đối hoa đăng! Đại bá công muốn giải câu đối hoa đăng!!!”
(Đại:to, lớn.
Bá: bá đạo???.
Công: công =)))????
Tùy mọi người hiểu nghĩa:v)
“….” Tiếng hô vang này che trời lấp đất, kêu đến mức y muốn nhảy dựng lên, Tạ Liên không biết nên khóc hay nên cười nữa, đang muốn tuỳ tiện chọn một cái, ngay lập tức có một cái xúc tu không biết vươn lên từ chỗ nào đưa cho y một đèn hoa đăng, nói: “Mời ngài! Mời ngài!”
Với Tạ Liên mà nói, cái nào cũng như cái nào.
Thế là y liền nhận lấy đèn, nhìn thoáng qua.
Câu đố là bốn chữ: “Hoa đáo bạch đầu.”
Tạ Liên không cần suy nghĩ, đáp: “Ta.”
(Hoa đáo bạch đầu – ‘找到白头‘, chữ hoa ‘找‘ đổi vị trí gạch đầu trong nét đầu tiên sẽ thành chữ ‘ta’ – 我)
Hoa Thành vỗ tay khen ngợi: “Ca ca, lợi hại.” Đám quỷ cũng nhao nhao vỗ tay ầm ầm theo hắn, gào thét inh ỏi, còn có một vật thể lạ nhào lộn trên không reo hò, vô cùng khoa trương.
Tạ Liên xấu hổ, nói: “Thật ra, câu này…rất đơn giản thôi mà.”
Cái xúc tu kia lại đưa tới ngọn đèn thứ hai, nói: “Mời ngài! Mời ngài!”
Tạ Liên nhận đèn, câu đố lần này là “Xuân tiết nhất nhật.”
Lần này cũng không cần suy nghĩ, Tạ Liên nói ra đáp án: “Phu.”
(Xuân tiết nhất nhật – 春节一日, từ xuân ‘春‘ bỏ đi một chữ nhất ‘一‘ và một chữ nhật ‘日‘ sẽ thành chữ phu ‘夫‘)
Hoa Thành lại muốn vỗ tay, Tạ Liên nói: “Thôi mà, lần này cũng rất đơn giản.”
Hoa Thành tủm tỉm cười nói: “Vậy sao? Nhưng mà đệ cảm thấy ca ca thực sự rất lợi hại.”
Tạ Liên nghĩ thầm: “Nào có nào có.
Nếu như đệ tự ra câu đố, ta mà giải được, vậy mới lợi hại chứ…”
Lúc này, cái xúc tu kia đưa tới cây đèn thứ ba, nói: “Mời ngài! Mời ngài!”
Tạ Liên vừa nhìn thấy câu đối, chân mày khẽ nhăn lại một cái.
Bốn phía xôn xao: “Oa! Lần này có vẻ khó đây!”
Tạ Liên gật đầu.
Quả thực, câu đố lần này không thể vừa liếc mắt một cái đã nhìn được đáp án: “Hàm tê đê đầu biểu khuynh tâm.” (xấu hổ cúi đầu lòng ái mộ)
Nhưng xem ra cũng không tính là quá khó.
Lát sau, Tạ Liên nói: “Xấu hổ ý là cây trinh nữ, lấy bộ thảo; cúi đầu, lấy nét dọc trong chữ đầu; ‘biểu khuynh tâm’ lấy nét bên trong chữ ‘khuynh’.
Ba nét hợp lại với nhau, chính là….’Hoa’.
Đáp án là hoa.”
(含羞低头表倾心– Hàm tê đê đầu biểu khuynh tâm, nét trong bộ thảo là cái gạch gạch trên cùng trong chữ này nè草, nét tiếp theo là cái nét dọc đầu tiên của từ này 低, còn nét cuối là nét 人 trong từ 倾, ghép lại sẽ được hoa – 花)
(cây hoa trinh nữ là cây xấu hổ, chạm vào lá thì lá co vào ý)
Vừa nói xong y liền bịt lỗ tai lại.
Quả nhiên, y vừa đọc xong đáp án, bốn phía lại bắt đầu quần ma loạn vũ, tâng bốc không hề kiêng dè, khoa trương đến vô cùng khiến người khác muốn ói.
Hoa Thành mỉm cười nhìn y nói: “Ca ca, lần này thì lợi hại thật nha.”
Cái xúc tu kia lại lặng lẽ đưa một cây đèn qua, Tạ Liên cũng nhoẻn cười nói: “Ta còn có thể lợi hại hơn nữa cơ.
Lần này, ta không cần nhìn câu đố đã biết được đáp án rồi, các ngươi có tin không.”
Hoa Thành mở to mắt, nói: “Ồ, thật sao, ca ca còn có khả năng tuyệt diệu này ư?”
Tạ Liên nhận đèn, nói: “Đương nhiên, ta đoán, đáp án lần này là ‘Thành’.
Hoa Thành, là Thành, đúng không?
Câu đố trên đèn, quả nhiên là: “Can qua nhất động nam phương định”.
Tạ Liên nói: “Can qua nhất động, can đảo ngược lại, được chữ ‘thổ’; ‘qua’ giữ lại; ‘nam phương định’, lấy ‘phương’ trong phương nam, đặt ‘thổ’ và ‘qua’ ở giữa, ghép lại là chữ ‘thành’.
Đây là câu đố khó nhất, đáng tiếc…”
(干戈一动南方定– can qua nhất động nam phương định, chữ can lộn ngược lại thành thổ 土, từ qua 戈, từ phương trong phương nam 方, ghép lại thành chữ thành 城)
Đáng tiếc để y đoán trước được quy luật.
Bốn đáp án ghép lại với nhau, thành cụm từ gì?
(Ta phu Hoa Thành – chồng của ta là Hoa Thành =)))))))))))
Đám quỷ bị nhìn thấu, không dám reo hò nữa, ngược lại cùng nhau đứng lên, nhốn nháo nhìn trời.
Ánh mắt Hoa Thành chậm rãi đảo qua, đám quỷ bị doạ sợ vỡ mật, có con trốn ra sau đèn, có con lại cúi rạp dưới đất, nhao nhao ôm đầu nói: “Thành chủ bớt giận!!! Không phải chủ ý của ta!!!” “Cũng không phải của ta!” “Phét lác! Rõ ràng ngươi to mồm tán thành nhất!!!”
Hoa Thành bình tĩnh nói: “Cút.”
Thoáng cái, đám quỷ đã chạy mất tiêu trên đường như gió cuốn mây bay, còn sót lại không được mấy tên.
Tạ Liên treo đèn lên giá, mỉm cười nói: “Trở về đi.”
Hai người sóng vai rảo bước, cùng đi về hướng Thiên Đăng Quán.
Trên đường, Hoa Thành nghiêm túc nói: “Ca ca, huynh đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn đệ mà.
Thật sự không phải đệ bảo bọn họ làm vậy đâu.”
Tạ Liên cười nói: “Ta biết.
Với cách nói chuyện của đệ, nhất định sẽ không đặt câu hỏi như vậy.”
Hoa Thành nói: “Ồ? Vậy ca ca cảm thấy, ta sẽ đặt câu đố thế nào?”
Tạ Liên không chút phòng bị nói: “Đương nhiên là, ‘ta phu Tam Lang’…”
Nói tới đây, y mới phát hiện ra cái gọi là ‘hoạ từ miệng mà ra’, vội vã ngậm miệng lại.
Nhưng mà, đã muộn rồi.
Hoa Thành ha ha cười, nói: “Ca ca, bị lừa rồi! Hay lắm!”
“….Xảo quyệt, xảo quyệt….”
Đúng vào lúc này, hai người về tới Thiên Đăng Quán.
Vừa vào đại điện, Tạ Liên phát hiện, trên bàn ngọc hình như đặt vật gì đó.
Y ngẩn nguời tiến tới, vừa nhìn thấy, vậy mà lại là hai chén bánh nguyên tiêu.
Y quay đầu lại, Hoa Thành cũng đi tới, nói: ‘Vừa rồi trên đường ca ca cứ nhìn vào món này!”
Tạ liên gật đầu.
Hoa Thành nói: “Ngồi xuống ăn chung thôi, ca ca.”
“…”
Tạ Liên lại không ngồi xuống, bỗng nhiên y vùi đầu vào trong ngực hắn, đem mặt chôn sâu vào đó, y ôm Hoa Thành, thật chặt không buông tay.
Hoa Thành cũng vươn tay ra ôm lấy y.
Sau không biết bao nhiêu năm, y cuối cùng cũng nhớ được, tết Nguyên tiêu mang tư vị gì.
________
Mình mới đọc được một bài về phiên ngoại này...
Họ Hạ, gia đình bán bánh "Hạ Ký" kia là gia đình của Hạ Huyền, người cha, người mẹ, cô em gái, vị hôn thê chờ thê về...Đang phiên ngoại mà nhớ chuyện cũ, thấy buồn quá:( Cái chương này ngay từ đầu đã cảm thấy bao phủ cái cảm xúc buồn buồn rồi, cái tư vị tết Nguyên tiêu à...!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...