Hoa Thành: "Cái gì?"
Y quay đầu lại phía Hoa Thành: "Vì cái gì mà Bạch Vô Tướng muốn tới núi Đồng Lô?"
Hoa Thành: "Có lẽ sức mạnh của hắn chưa có khôi phục hoàn toàn, muốn mượn Đồng Lô một lần nữa xuất thế."
Tạ Liên: "Nếu đã như vậy, nói cách khác, hắn hiện tại không phải là...!Tuyệt?"
Hoa Thành: "Khả năng này...!Không phải không có."
Mới vừa rồi, Bạch Vô Tướng giả mạo Phong Tín cùng Mộ Tình, lại đột nhiên lở loét ra, lên sân khấu như thế
sẽ làm cho người ta rất sợ hãi.
Hơn nữa, phản ứng đầu tiên của Tạ Liên khi ấy là "Đánh không lại, chạy!" Vì thế y liền kéo Hoa Thành bỏ chạy.
Hai người cũng không cùng hắn đấu trực tiếp bao lâu, cho nên cũng không thử được xem sức mạnh của Bạch Vô Tướng bây giờ ở trình độ nào.
Là hư trương thanh thế? Hay vẫn là lợi hại? Khoảnh khắc hấp tấp đánh mấy chiêu kia, căn bản là vô pháp phán đoán được.
Tạ Liên lẩm bẩm: "Ta chỉ là nhìn đến hai tấm da giả kia liền theo bản năng cho rằng hắn ngày càng mạnh, nhưng nói không chừng...!Hiện tại hắn không hoàn toàn khôi phục, nói không chừng hiện tại là thời điểm hắn suy yếu nhất? Nếu không vì cái gì mà hắn muốn tới núi Đồng Lô? Có lẽ...!Ta nên thử xem."
Thử xem hiện tại có thể bắt được hắn không!
Hoa Thành lập tức đáp ứng: "Được.
Ta đi cùng huynh đánh hắn."
Tạ Liên lập tức hoàn hồn, vội nói: "Đừng đừng, đệ không cần đánh chính diện với hắn.
Ta thử là được!"
Tuyệt cảnh Quỷ vương trên thế gian đều giống nhau ở chỗ là không dễ dàng đấu một thắng một bại.
Như Hắc Thủy Trầm Chu cùng Huyết Vũ Thám Hoa, hằng năm hai bên đều trầm tĩnh không có việc gì.
Bởi vì Quỷ vương không giống thần quan thượng thiên đình, thực lực như thế nào, thờ cúng, tín đồ, thế lực phạm vi, tính tính liền biết.
Còn Quỷ vương sẽ đem thực lực chân chính giấu đi, thân thế cũng giấu đi, cũng không có biết thực lực kẻ kia, cũng không ai biết hai quỷ Tuyệt đánh nhau thì hậu quả sẽ lên tới mức nào.
Cho nên nếu có thể bảo trì thế cân bằng liền tận lực giữ cho nó cân bằng.
Hoa Thành: "Không cần lo lắng.
Thắng bại không biết.
Nếu không chẳng lẽ ca ca cho rằng ta sẽ để mình huynh đơn thương độc mã đối đầu với hắn sao?"
"..."
Tạ Liên lắc lắc đầu: "Không phải, Tam Lang, chúng ta không giống nhau.
Hắn...!sẽ không giết ta.
Ta cam đoan."
Hoa Thành hỏi: "Vì cái gì?"
Chần chờ một lát, Tạ Liên vẫn lựa chọn không đáp câu hỏi đó.
Y chỉ nói: "Đệ không biết đến tột cùng thứ này có bao nhiêu đáng sợ..."
Hoa Thành lại trầm giọng đánh gãy lời y ngay lập tức: "Điện hạ!...Ta biết."
Tạ Liên lúc này mới nhớ ra Hoa Thành cũng tham gia vào quân đội của Tiên Lạc lúc bấy giờ.
Hắn cũng đã trải qua chiến trường Tiên Lạc, tận mắt nhìn thấy thảm trạng xác chết ngổn ngang khắp nơi kia.
Nhưng rốt cuộc Hoa Thành vẫn không có như y, tận mắt chứng kiến trận chiến khiến người người kinh sợ giữa Quân Ngô và Bạch Vô Tướng kia.
Thêm nữa, hắn cũng chưa từng giao chiến với Bạch Vô Tướng kia lần nào.
Nghĩ đến đây, Tạ Liên dùng sức lắc đầu, nói: "Không phải ta không tin đệ, chỉ là ta...!không hy vọng đệ sẽ mắc sai lầm."
Nghe vậy, ánh mắt Hoa Thành hơi động, giây lát sau, hắn cười nói: "Ca ca yên tâm.
Ta đã chết, không dễ dàng chết lại lần nữa đâu.
Huống chi huynh quên ta đã từng nói sao? Chỉ cần hắn không tìm được tro cốt của ta thì sẽ không làm gì được ta cả."
Nghe hắn nhắc nhở, Tạ Liên lúc này mới nhớ còn một chuyện như thế.
Y vội nói: "Từ từ! Khác trước không nói.
Tam Lang, đệ...!Tro cốt của đệ giấu kĩ rồi sao?"
Hoa Thành gật đầu: "Đã sớm giấu kĩ."
Tạ Liên gật gật đầu, dừng một chút, y vẫn không nhịn được hỏi: "Đệ xác định là đã giấu kĩ? Nơi đó đủ an toàn không? Sẽ không bị người khác tìm được chứ?"
Hoa Thành thong dong nói: "Với ta mà nói, đó là nơi an toàn nhất trên thế gian."
Tạ Liên lại cảm thấy không có việc gì là tuyệt đối: "Thật sự chắc chắn như vậy?"
Hoa Thành cười tủm tỉm: "Nếu chỗ giấu nó bị hủy, ta cũng không cần tồn tại.
Đương nhiên là chắc chắn rồi."
Tuy rằng Tạ Liên có để ý tới ý tứ của "không cần tồn tại", thế nhưng nơi này không an toàn, nói không chừng đâu đó có lỗ tai nào đang nghe thấy, không tiện nói chuyện sâu xa về vấn đề này, không cần thiết thì không đề cập tới.
Nhưng nói tới đây, Tạ Liên thật sự rất muốn hỏi Hoa Thành...!Tại sao hắn chết?
Rất muốn biết nhưng hỏi không được.
Người sau khi chết hồn phách có thể lưu lại trên đời đều là dựa vào chấp niệm.
Dưới đại đa số tình huống, chấp niệm thống chổ và oán niệm là mạnh nhất.
Mà có thể trở thành Tuyệt cảnh Quỷ vương, chấp niệm lại càng phải sâu nặng.
Y sợ nếu hỏi Hoa Thành, sẽ giống như chọc vào vết sẹo khó có thể chịu nổi của hắn, mà chính y cũng có thể sẽ chịu không nổi.
Tám trăm năm này, Hoa Thành tồn tại như thế nào đây?
Nghĩ đến đây, trong đầu Tạ Liên bỗng sinh ra một ý nghĩ đáng sợ.
Nhất thời đổ mồ hôi lạnh, y lập tức gọi: "Tam Lang!"
Hoa Thành: "Cái gì?"
Ngón tay Tạ Liên hơi động: "Ta...!Có vấn đề này muốn hỏi đệ."
Hoa Thành: "Huynh cứ nói."
Tạ Liên nhìn hắn chằm chằm: "Tám trăm năm qua, trừ bỏ khi đệ gặp qua ta ở nước Tiên Lạc, còn có lần nào gặp ta rồi sao?"
"..."
Hoa Thành chậm rãi quay đầu: "Thật đáng tiếc.
Tuy rằng ta tận lực đi tìm, trước nay chưa từng bỏ qua thứ gì, nhưng vẫn là không có."
Tạ Liên truy vấn: "Thật sự?"
Hoa Thành nhìn thẳng mắt hắn, hỏi lại: "Thật sự.
Ca ca vì sao hỏi như vậy?"
Tạ Liên cảm thấy không dễ dàng mà nhẹ nhàng thở ra, y đành miễn cưỡng cười nói: "Không có gì.
CHỉ là những năm gần đây, ta tương đối khó coi, mơ màng hồ đồ, lại thực thất bại.
Nghĩ là nếu để đệ thấy được chỉ sợ không tốt lắm."
Hoa Thành cười ha ha hỏi y: "Như thế nào sẽ không tốt?"
Tạ Liên một chút cũng không cười: "Không phải nói giỡn.
Là thực sự thất bại."
Nghe vậy, Hoa Thành thu ý cười, nghiêm mặt nói: "Không có quan hệ.
Điện hạ không phải đã sớm nói qua sao?"
Tạ Liên sửng sốt: "Ta? Ta nói cái gì rồi?"
Hoa Thành từ từ nói: "Với ta mà nói, phong cảnh vô hạn chính là "ngươi", ngã xuống bụi bặm cũng là "ngươi".
Trọng điểm là "ngươi", không phải là "ngươi như thế nào"."
Hắn hướng Tạ Liên chớp chớp mắt, nhướng một bên mi: "Ta cũng giống vậy."
"..."
Tạ Liên nghe xong ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên "Bang" một tiếng, một phen bưng kín mặt, y cảm giác toàn bộ đầu đều bị thiêu chín, lắp bắp nói: "Ta, ta có nói như vậy sao?!"
Hoa Thành: "Có! Ca ca không cần phải chống chế!"
Cánh tay Tạ Liên đỡ mặt, vẫn lắp bắp: "Không, không có đi!"
Hoa Thành: "Ca ca muốn nhìn một chút sao? Ta tìm cho huynh xem?"
Tạ Liên đột nhiên nâng mặt lên: "? Đệ...!Chẳng lẽ...!Không thể nào...!Tam Lang đệ...Không phải là nhớ kỹ tất cả chứ?!"
"Nói giỡn thôi, nói giỡn thôi~"
"Nói thật ta không quá tin tưởng..."
"Ca ca, tin ta."
"Ta không tin!"
Hai người vừa tới một ngã rẽ, bỗng nhiên có một cơn gió thổi tới.
Hoa Thành ôm lấy Tạ Liên, che chở trước người y.
Một tay hắn giơ lên, tựa hồ như đang bảo vệ y.
Gió này kì thật không lớn, đương nhiên cũng không cần chắn.
Nhưng động tác này của Hoa Thành hoàn toàn là tự nhiên.
Gió đi rồi, tóc hãy còn bay tán loạn, chọc cho người ta phiền não.
Mà Tạ Liên bỗng nhiên phát hiện, thời điểm Hoa Thành không nhìn y, biểu tình cùng với đường cong trên mặt hắn đều lạnh.
Thất thần, hờ hững xinh đẹp, chính Hoa Thành cũng chưa có phát hiện ra bản thân chưa suy nghĩ đã ôm lấy Tạ Liên, tựa như bảo vệ y đã trở thành một bản năng.
Tạ Liên thốt lên: "Tam Lang!"
Hoa Thành nghiêng đầu nhìn y, lúc này mới cười một chút, nói: "Điện hạ, có chuyện gì?"
Tạ Liên cảm thấy hẳn là Hoa Thành cũng không ý thức được rằng mình đang cười.
Có một âm thanh rõ ràng mà mãnh liệt ở trong lòng y nói, người này thực sự đem y trở thành thần.
Ngón tay Tạ Liên âm thầm gãi gãi lòng bàn tay, nói: "Chờ sau khi chúng ta ra khỏi núi Đồng Lô, ta có rất nhiều lời muốn nói cùng đệ."
Hoa Thành khẽ gật đầu: "Được.
Ta chờ."
Tạ Liên hỏi: "Nhóm Phong Tín ra ngoài rồi sao?"
Hoa Thành đáp: "Đã đi ra ngoài."
Tạ Liên: "Bạch Vô Tướng đang ở đâu? Hắn không có đuổi theo chúng ta, cũng không có cản bọn họ lại.
Hắn hiện tại đang đến chỗ nào rồi? Đang ở cách chúng ta rất xa sao?"
Hoa Thành: "Hắn ở..."
Một câu nói chưa xong, thần sắc Hoa Thành đã khẽ biến.
Hai hàng mi của hắn rung nhẹ.
Giây lát sau, hắn nói tiếp: "...Không thấy tên đó đâu."
"!"
Tạ Liên ngạc nhiên: "Tại sao lại không thấy?"
Hoa Thành vẫn không có kinh hoảng.
Hắn ngưng mắt xem xét một chút rồi nói: "Tiêu thất giữa hư không."
Kể cả là quỷ, cũng không có khả năng trong động Vạn Thần, giữa trận địa bướm bạc tơ trắng mạnh kinh người này mà tiêu thất giữa hư không!
Tạ Liên thốt lên: "Ta xem thử?" Nói xong y liền duỗi đôi tay, bám vào vai Hoa Thành, hơi hơi kiễng chân, đem trán hai người chạm vào nhau.
Tay Hoa Thành ôm eo y một chút, tựa như muốn dịch ra, nhưng cuối cùng vẫn là ôm y đến càng khẩn trương hơn.
Trước mắt Tạ Liên hiện lên tình hình mà Hoa Thành đã thấy một khắc trước.
Bạch y nhân kia từ từ đi vào một hang đá, vô số bướm bạc lại lao tới, lần nữa đem hắn bọc lại thành một cái nhộng hình người lấp lánh ngân quang, giằng co một trận rồi bị hắn đánh cho mở ra, ngân quang bạo liệt, từng tiếng lách cách vang lên, bướm bạc bị đánh thành ngân quang đầy trời.
Nhưng điểm trọng yếu là, sau khi ngân quang lắng xuống, hắn liền biến mất!
Kế tiếp, mắt phải của Hoa Thành còn mang theo tầm mắt y đảo qua vô số đường và động khác, đều phát hiện thân ảnh Bạch y nhân kia.
Tạ Liên hơi hơi se mặt lại, nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ hắn rời đi?"
Người khác có lẽ không biết nhưng y rất rõ ràng.
Chỉ cần Bạch Vô Tướng nhìn thấy y, liền nhất định hồn không tiêu tán mà quấn lấy.
Hoa Thành lúc này mới lên tiếng: "Có lẽ suy đoán khi nãy của chúng ta là sự thật.
Việc cấp bách của hắn là mượn Đồng Lô tái tạo Tuyệt thân, cho nên mới rời đi trước."
Âm thanh này trực tiếp dán vào lỗ tai y mà truyền tới.
Tạ Liên lúc này mới lấy lại tinh thần, phát hiện mặt Hoa Thành đang ở trong tay mình, bị y kéo cho hơi khom lưng.
Tạ Liên vội vàng buông lỏng tay: "Bắt hắn lại!"
Nhiệm vụ lần này bọn họ tới núi Đồng Lô chính là để ngăn chặn hết những kẻ có khả năng thành Tuyệt.
Mới vừa rồi hai người vẫn luôn tránh né Bạch y nhân kia, vậy mà sau khi nắm được tình hình, liền chạy qua vô số tượng thần, chủ động tìm kiếm.
Chỉ chốc lát sau, hai người liền tới nơi mà Bạch y nhân kia đã biến mất.
Quả nhiên, trừ bỏ mấy tượng thần nhỏ thì không có một bóng người.
Mặt đất đầy ngân quang, còn có những con bướm bạc chưa có vỡ nát hoàn toàn đang nằm rải rác, vùng vẫy đôi cánh tàn.
Tạ Liên cúi người, tuy rằng không biết có hữu dụng hay không, nhưng vẫn muốn dùng tay hợp chúng nó lại.
Đúng lúc ấy, y nghe được thanh âm Hoa Thành ở sau lưng vang lên: "...Ca ca, đến bên này với ta."
Thanh âm này mang theo áp lực cố nén giận, nhưng không phải tức giận với y.
Tạ Liên ngẩng đầu lên, phát hiện trong mắt Hoa Thành đang phát hỏa, nhìn chằm chằm vào một tượng thần nhỏ phía trước.
Đó là một tượng thần bi lua trắng che từ đầu tới chân, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ có thể nhìn ra hình dáng.
Nó cầm kiếm hướng vào người, vì vậy có một phần cực kì bén nhọn lộ ra.
Nhưng mà giờ khắc này, trên mũi kiếm bén nhọn kia lại chậm rãi chảy ra một tầng tanh nồng, hơn nữa đang không ngừng loang rộng, lụa trắng phủ lên kia dần dần nhiễm đỏ, ướt sũng.
Trên thân kiếm có máu!
Bất kể ai thấy một màn như vậy cũng sẽ cho rằng tượng thần này cổ quái.
Nói không chừng giờ phút này, dưới tấm lụa trắng kia không phải là hóa ra tượng thần mà là một thứ gì đó.
Tạ Liên nhảy dựng lên, cùng Hoa Thành sóng vai mà đứng.
Mũi kiếm Phương Tâm chỉ thẳng vào tượng thần kia.
Hoa Thành trầm mặt vung tay lên, lụa trắng kia liền bị xốc mở ra.
Hai mắt Tạ Liên chợt co rút.
Dưới tấm lụa trắng, vẫn là một tượng thần của y.
Đây là một tượng Thái tử Duyệt Thần nhỏ, một tay trường kiếm, một tay cầm hoa, mặt mỉm cười.
Chỉ là nụ cười này nhiễm một tia huyết tinh.
Nơi nguồn máu là kiếm y nắm trong tay.
Trên mũi kiếm đâm một thiếu niên, mặt đầy băng vải, người đầy máu tươi, đúng là Lang Huỳnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...