Tạ Liên nói: “Phải không? Nhìn thấy được sao?”
Hoa Thành đang muốn mở miệng, thì lúc này Bùi Túc vươn ngón tay run rẩy bắt đầu viết vài chữ trên mặt đất.
Mọi người đều phục Bùi Túc đã tìm ra dấu chân này nên ai cũng xúm lại vây quanh hắn, chỉ thấy hắn viết ra bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ” hình thái chiến đấu “, sau khi viết xong thì cứ như tiêu hết chút sức lực cuối cùng còn lại, tay nắm chặt thành đấm, cả người không nhúc nhích.
Hoa Thành ngẩng đầu, nói: “Đúng là như thế.
Tọa ky hộ pháp của Vũ Sư chính là kim thú canh giữ cửa ở đạo trường hoàng gia của Vũ Sư quốc, biến hình thành một con trâu đen, ngày thường bước đi không để lại dấu vết gì, thế nhưng khi tiến vào chiến đấu thì sẽ thay đổi hình thái.
Dấu vết này so với dấu chân trâu thì không giống nhau, vì dấu vết này lớn hơn, nhìn ra thì đây chính là lúc biến hình để lại.”
Bùi Minh nói: “Tin tức của Quỷ Vương các hạ đúng là dọa người.”
Hoa Thành chỉ vào dấu ấn trên mặt đất, tiếp tục nhìn Tạ Liên nói: “Ca ca, huynh xem đi.”
Tạ Liên thò qua đầu xem, nói: “ừm, quả nhiên…… Dấu ấn này xuất hiện đột ngột, có thể tưởng tượng được, chính là kẻ địch cũng tập kích bất ngờ.”
Hoa Thành nói: “Không sai.
Hơn nữa dấu ấn này rất sâu, có thể thấy được kẻ địch này rất lợi hại, hẳn là lúc tọa kỵ của Vũ Sư đang đấu cùng hắn thì bị hắn ép lún sâu vào đất.”
Hai người bắt chước cảnh tượng chiến đấu lúc đó, Bùi Minh cũng không cam lòng yếu thế, nói: “Nhưng cuối cùng, hai bên vẫn là ngang nhau.”
Tạ Liên nói: “Không sai.”
Bốn phía không có vết máu, cũng không có quỷ khí, nhìn kiểu này thì có thể thấy được hai bên tung chiêu rất nhanh, rất tàn nhẫn, rồi sau đó phát hiện đối phương lại là một khúc xương khó gặm nên mới từ bỏ.
Đoàn người tiếp tục đi về con đường phía trước, bởi vì Hoa Thành nói cho bọn họ biết, bạch y thiếu niên ở phía đông kia đã thay đổi phương hướng, nên tốc độ thoáng chậm một chút.
Không bao lâu, một tòa kiến trúc cao lớn xuất hiện trước mắt bọn họ.
Xa xa vừa nhìn thấy, so với phòng ốc ven đường thì nhìn khí phái hơn nhiều, mặc dù đã trải qua ngàn năm tang thương, tường với mái hiên cũng đã sụp đổ nhưng vẫn khiến người khác phải ngước nhìn lên.
Tạ Liên đành phải dừng chân lại, nói: “Đây là chỗ nào?”
Hoa Thành chỉ liếc mắt một cái, nói: “Thần điện của người Ô Dung.”
Bùi Minh đỡ cánh tay Bùi Túc, kéo hắn đi, nói: “Hoa Thành chủ làm sao biết được đây là thần điện?”
Hoa Thành nhướng mày nói: “Bởi vì phía trên viết như thế.”
Nghe vậy, mọi người đều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy xà nhà bằng đá ở cửa chính quả thực có khắc một loạt văn tự, tuy rằng trải qua năm tháng mài mòn, để lại nhiều vết xước, nhưng cũng nhìn thấy khá rõ ràng.
Nhưng mà, Tạ Liên trầm tư nói: “Phía trên viết như vậy, nhưng ……”
Nhưng mà loại văn tự này, căn bản xem không hiểu!
Trăm triệu lần không nghĩ tới, văn tự này cũng không làm khó được Hoa Thành.
Hoa Thành nhìn Tạ Liên nói: “ý của hàng văn tự này đại khái là “Thái Tử điện hạ mang theo ánh sáng vĩnh hằng luôn chiếu cố vùng đất Ô Dung”, đó chỉ là dòng chữ ca tụng công đức vô nghĩa thôi.
Ca ca huynh xem, đếm ngược mấy chữ, có phải có chữ rất giống ‘ Ô ‘ cùng ‘ Dung ‘ không.”
Tạ Liên sau khi nghe được mấy chữ”Thái Tử điện hạ”thì vẻ mặt hơi giựt giựt, lại nhìn chăm chú kỹ thì quả nhiên thấy hàng văn tự này tuy rằng như con nít vẽ ngoằn ngèo và mang theo rất nhiều ký hiệu kỳ quái, nhưng hình dạng hai chữ “Ô Dung” cùng nét bút, so với loại văn tự mà Tạ Liên biết thì cũng có chút giống giống, nhìn như kiểu văn tự bị biến thể.
Bùi Minh nói: “Hoa Thành chủ cư nhiên còn có thể đọc được loại văn tự thất truyền ngàn năm của quốc gia cổ này, Bùi mỗ thật bội phục.”
Hoa Thành mỉm cười nói: “Ta ở núi Đồng Lô mười năm.
Một tháng có thể làm rất nhiều việc, nếu ở mười năm mà ngay cả một loại văn tự cũng không đọc được, thì còn ở lại trên cõi đời này làm gì, đúng không.”
Đám thần văn ở Thượng thiên đình cũng chưa chắc dám nói lời này, là võ thần thì Bùi Minh có thể nói gì bây giờ.
Chỉ có thể cũng mỉm cười nói: “Có lẽ vậy.”
Tạ Liên nhẹ nhàng thở hắt ra, nói: “May mà có Tam Lang.”
Hoa Thành nói: “Đệ cũng chỉ có thể đại khái giải được một ít văn tự thô của Ô Dung thôi.
Nếu gặp khó hơn, cũng chỉ có thể nhờ ca ca cùng nhau giải.”
Tạ Liên có chút xuất thần nói: “Cho nên, Ô Dung quốc thờ phụng thần minh, cũng là Thái Tử điện hạ của bọn họ sao?”
Hoa Thành ôm cánh tay, nói: “Ta cho rằng, đúng vậy.”
Tạ Liên nhăn mày lại: “Như vậy, nếu quốc sư biết Thái tử của Ô Dung quốc, thì hẳn quốc sư phải biết là hắn phi thăng.
Nhưng vì sao lại nói với ta là vị Thái Tử điện hạ kia “đã chết “?”
Hoa Thành nói: “Có ba loại khả năng: Thứ nhất, quốc sư quả thực không biết; thứ hai, quốc sư nói dối; thứ ba, quốc sư không nói dối, Thái tử của Ô Dung quốc đã chết, nhưng không phải là”chết” bình thường.”
Bùi Minh nói: “Nếu đế quân cũng ở đây, có lẽ có thể hỏi ngài liệu có biết quốc gia và người này hay không.”
Hoa Thành lại nói: “Có thể hắn chưa từng thấy qua.
Ô Dung quốc biến mất hơn hai ngàn năm trước, nếu so với Quân ngô, bất quá hắn chỉ là một người còn quá trẻ.
Cách nhiều thế hệ.”
Quân ngô phi thăng khoảng chừng 1500 năm trước, chính là một danh tướng trong thời loạn, sau tự lập xưng vương, viên mãn thăng tiên.
Bản thân là đệ nhất võ thần trấn giữ ngàn năm, ngài xuất thân từ đâu, ai nấy cũng đều biết rõ.
Mà theo như lời Hoa Thành nói “Cách nhiều thế hệ”, thì chính là chỉ “thế hệ” ở thiên giới.
Bấy giờ, vì tôn sùng Quân ngô, hàng trăm vị thần quan tạo thành thượng thiên đình, thuộc về một thế hệ, mà khi thế hệ này so với một thế hệ khác xuất hiện sớm hơn, thì đó chính là một sự cách biệt thế hệ.
Chính như thế khi vương triều nhân gian thay đổi, Thiên giới cũng sẽ “thay đổi triều đại”.
Tuy rằng cần thời gian rất dài rất dài, nhưng bản chất cũng không có gì khác.
Tín đồ mới sẽ thay thế các tín đồ cũ, những vị thần mới cũng sẽ thay thế những vị thần cũ.
Có đôi khi, có thần quan bị suy thịnh, không phải bởi vì hắn làm sai gì mà bị giáng, hay là có thần quan nào đó mạnh hơn xuất hiện, mà là do cuộc sống và tâm tính người ta thay đổi, cho nên mới không cần hắn nữa thôi.
Ví dụ như, một vị thần quan giữ ngựa, có thể bây giờ rất được lòng dân, bởi vì mọi người ai ra ngoài mà không cưỡi ngựa hay đi xe ngựa chứ, ai mà không hy vọng ngựa nhà mình luôn khỏe mạnh, luôn bình an? Cho nên, vị thần quan đó – hương khói luôn hưng thịnh
Nhưng nếu có một ngày, các phàm nhân phát hiện có thứ gì đó mới hơn, chạy còn nhanh hơn so với ngựa, cứ như vậy mỗi lần ra ngoài đều chọn thứ đó ưu tiên, và rồi hương khói cho vị thần quan giữ ngựa kia sẽ càng ngày càng vắng vẻ đìu hiu.
Loại suy thịnh này là tàn nhẫn nhất, bởi vì chuyện này không có cách thay đổi được.
Trừ phi vị kia thần quan kia có đủ dũng khí, từ trên trời nhảy xuống, biến mình thành chính phàm nhân, thay đổi con đường bằng cách tu luyện lại thêm một lần nữa, làm một vị thần hoàn toàn mới, lần nữa phi thăng, nếu không, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình từ từ suy bại, cho đến khi biến mất.
Một thế hệ chư tiên như thế cứ như vậy mà suy bại.
Cũng có thể nói là do bọn họ gặp phải đại loạn, đánh nhau một trận cho nên toàn bộ mới ngã xuống, không có câu trả lời nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Bởi vì, mấy trăm năm sau, Quân ngô xuất thế, sáng lập ra một kỷ nguyên Thiên giới mới.
Hơn nữa sau đó ngài liền đưa thêm nhiều đại thần quan lên, bổ khuyết chỗ trống, dần dần hình thành thế cục ổn định hiện giờ.
Nói cách khác, trừ phi có thần quan có lai lịch lâu hơn 1500 năm của Quân ngô, nếu không, thì không có khả năng biết được.
Ô Dung cổ quốc cùng với vị thần mà họ sùng bái, làm thế nào mà lại bị hủy diệt trong yên lặng, không để lại bất kỳ dấu vết tăm tích.
Đoàn người bước qua bước tường bị đổ hơn phân nửa, tiến vào đại điện đen đúa kia.
Đi chưa được mấy bước, Tạ Liên liền phát giác không thích hợp.
Tạ Liên vốn dĩ cho rằng, bên trong đại điện bị hóa đen là do chính là vì hàng năm không thấy ánh sáng, không mở cửa, ai ngờ, nhìn một vòng, càng xem càng cảm thấy quỷ dị.
Tạ Liên đi tới ven tường, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua, liền đưa lên xem, nhịn không được nói: “Đây là……”
Hoa Thành nói: “Không sai.
Màu đen.”
Bên trong toà thần điện lớn như vậy, vách tường cư nhiên là toàn màu đen!
Hoa Thành nói: “Trong Núi Đồng Lô, cơ hồ những thần điện, đều là dạng này.”
Cảnh tượng này quả thực làm cho người ta sợ hãi, màu của vách tường thần điện đều là một màu đen, như vậy chả khác nào như màu đen của địa ngục?
Bùi Minh nói: “Tất cả đều là như thế này? Để quá lâu nên mục nát hết rồi?”
Tạ Liên nói: “Chúng ta mới vừa rồi đi ngang qua những phòng khác, nhưng không phải như vậy.
Theo lý thuyết mà nói thì những ngôi nhà ở thời đại này hẳn là đều giống nhau.”
Hắn vừa nói, vừa tiếp tục nhẹ nhàng sờ vách tường.
Vách tường này không những chỉ toàn màu đen mà còn sần sùi giống như một cô gái bị hủy dung, phải che đi vết sẹo chai cứng đáng sợ mà thê lương kia, Tạ Liên trong lòng cảm thán, nói: “Thần điện này đã bị đốt qua.”
Bùi Minh nói: “Sao nhìn thấy được?”
Tạ Liên xoay người, nói: “Phía trong thần điện, trên vách tường ban đầu vẽ đầy tranh, hẳn là dùng thuốc màu đặc thù, sau khi lửa lớn cháy qua thì sẽ biến thành loại màu đen này, hơn nữa chỉ nóng chảy một phần, sau đó khi sờ sẽ lưu lại cái cảm giác sần sùi cứng nhắc như thế này.”
Bùi Minh nói: “Thái Tử điện hạ biết thật nhiều, Bùi mỗ cũng bội phục ngươi.”
Tạ Liên xoa xoa ấn đường, nói: “À…… Cũng không phải là chuyện gì đáng bội phục, chỉ là vì trước kia ta có rất nhiều tòa Thái tử điện, sau khi bị thiêu, chính là kết quả như thế này.”
“……”
Nghe vậy, mọi người trầm mặc.
Tạ Liên lại nghĩ tới một chuyện, nói: “Còn có xà nhà bằng đá bên ngoài.
Trên xà nhà có khắc nhiều ký tự ca tụng, không giống như mài mòn bình thường, hẳn là có người cầm dao khắc lên.”
Bùi Minh nhíu mày nói: “khắc chữ ca tụng? Tại sao muốn làm như vậy?”
Hoa Thành lạnh lùng nói: “Bởi vì không thừa nhận những lời này.”
Bán Nguyệt giật mình, nói: “Cho nên…… Tòa thần điện này, là do chính người ở Ô Dung quốc hỏa thiêu sao?”
Tất cả trầm mặc một trận, Tạ Liên đang muốn mở miệng, chợt nghe Bùi Minh nói: “Đây là có ý gì?”
Tạ Liên vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Minh giơ lên tay trái, trên tay còn bị một con bò cạp đuôi xà há mồm cắn, còn dùng cái đuôi như kim tiêm không ngừng dùng sức chích vào hắn.
Bán Nguyệt lại phải quỳ xuống, nói: ” xin lỗi, xin lỗi, trên người ta đều là rắn……”
Tạ Liên dở khóc dở cười, giữ chặt nàng nói: ” Bán Nguyệt, không cần bất cứ chuyện gì cũng phải quỳ dưới chân người khác.
Bùi tướng quân ngươi thế nào lại bị rắn cắn?”
Bùi Minh giơ tay, mặt đen sì nói: “Ta làm sao biết, ta tính duỗi tay ra ôm vai nàng thì bị như vậy.”
Tạ Liên kiên nhẫn hỏi: “Vậy ngươi làm gì mà duỗi tay ôm vai nàng?”
“……”
Bùi Minh tựa hồ bây giờ mới chú ý tới.
cũng bắt đầu tự hỏi, giây lát sau, nói, “Theo thói quen.
Đây là cái chỗ hắc ám quỷ quái cho nên ôm lấy vai nữ tử an ủi, để các nàng không cần sợ hãi, không phải là lẽ thường sao???”
Bán Nguyệt nói: “xin lỗi…… Ta không sợ ……”
“……”
Tạ Liên nghe xong liền hiểu thì ra chính là do Bùi Minh vô ý vô thức ngứa tay tự gây ra bi kịch cho mình.
Bùi Minh rốt cuộc kéo con rắn kia xuống, tay trái đã sưng tấy lên,nói: “Mau đưa ta thuốc giải.”
Bán Nguyệt nói: “xin lỗi, Thiện nguyệt thảo trên người ta đã xài hết rồi.”
Tạ Liên nói: “Không sao.
Bùi tướng quân ngươi là thần quan, trong chốc lát sẽ tiêu sưng thôi mà.”
Nói xong liền quay đầu lại tiếp tục nghiên cứu vách tường.
Bỗng nhiên, ánh mắt đảo qua một chỗ, nháy mắt ngưng trọng.
Tạ Liên nói: “Mọi người mau đến xem, trên tường này còn lưu lại một khuôn mặt!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...