Ba ngàn ngọn!
Qua hồi lâu im lặng, sóng gió bỗng nổi khắp bốn phía.
Cho dù là điện Thần Võ xếp hạng cao nhất vững như bàn thạch, từ trước đến nay vẫn chưa từng nhận được ba ngàn ngọn đèn chỉ trong một đêm tiệc Trung thu, thậm chí đến tận bây giờ cũng chưa có ai nghĩ đến những con số đó. Một ngàn thì còn miễn cưỡng dễ nói, ba ngàn, đây mới thật sự là vô tiền khoáng hậu, còn nhiều hơn thần quan mấy giáp trước cộng lại!
Khỏi nói cũng tưởng tượng được, bây giờ trong lòng các thần quan cảm thấy khó tin nhường nào, lập tức có thần quan buột miệng thốt lên: "Chắc tính sai rồi!"
"Chắc đếm nhầm rồi..."
Tuy nhiên, không tính đến việc thần quan báo cáo đã đếm đèn trong tiệc Trung thu biết bao nhiêu năm liệu có mắc lỗi vào đúng hôm nay không, chỉ cần nhìn dải đèn hợp thành quầng sáng khổng lồ đó, dẫu cho khiêm tốn mà nói, thật sự xem như đếm sai số lượng, vậy sai sót chỉ có thể là đếm thiếu, không thể nào là đếm dư. Vì vậy, lại có thần quan hỏi: "Có khi nào đèn đó không phải là đèn cầu phúc thật sự? Biết đâu chỉ là đèn bình thường?"
Thật ra lời này đồng nghĩa với "làm giả phải không?", cũng có vài người hùa theo. Sư Thanh Huyền lên tiếng: "Làm sao là đèn bình thường được? Quy cách của đèn bình thường và đèn Trường Minh cầu phúc hoàn toàn khác nhau, căn bản không bay lên trời được, nào có chuyện không phải thật?"
Nếu câu này là Tạ Liên biện giải, có lẽ mọi người sẽ còn chất vấn tiếp, nhưng nếu là Sư Thanh Huyền nói, chưa kể Sư Vô Độ cũng ở đây, người khác cũng không tiện nói gì. Đường bị chặn đứng, bọn họ bèn chuyển sang hướng khác: "Chư vị, Thiên Đăng quán này nằm ở đâu thế? Xây hồi nào? Do ai xây? Có vị tiên liêu nào biết không?"
Thần quan báo cáo nói: "Không biết... nhưng trên những ngọn đèn đó, đích thực viết bay lên từ Thiên Đăng quán."
"Nhưng ta đã bao giờ nghe về Thiên Đăng quán nào đâu?!"
"Đúng đó, ta cũng chưa nghe nói bao giờ!"
Cuối cùng Tạ Liên cũng thoát khỏi khoảng lặng của sự kinh ngạc, nghe mấy câu này, y thành khẩn nói "Chư vị, thật không dám giấu diếm, nào chỉ các ngươi chưa nghe bao giờ, ta cũng đã nghe bao giờ đâu."
Chắc không thể nào cũng do Thiên Sinh xây đâu nhỉ?
Tối nay tất cả thần quan đều bị quả mìn này nổ cho xây xẩm mặt mày, tuyệt nhiên không dám tin tưởng, bảy mồm tám lưỡi tranh nhau múa mép. Thật lòng Tạ Liên rất muốn nói: "Chỉ là một trò chơi thôi mà, mọi người cần gì nghiêm túc thế." Nhưng thứ nhất, trong lòng rất nhiều người không xem "trò chơi" là trò chơi. Thứ hai, Tạ Liên đứng nhất "trò chơi" này, nếu y nói câu đó thì khác nào thiếu gạch xây nhà? Các thần quan khác cũng không tiện nói câu đó, bởi vì các thần quan khác đều xếp sau Tạ Liên, nói vậy cứ như đang bào chữa cho mình rằng không giành hạng nhất cũng chẳng có gì to tát, thế thì xấu hổ lắm.
Lúc này, Bùi Minh cười nói: "Ta đã nói Huyết Vũ Thám Hoa dẫn Thái tử điện hạ đi không phải vì muốn kiếm chuyện với y mà, lúc trước chư vị không chịu tin, bây giờ đã tin chưa?"
(Bùi ngựa là hủ nam chính cống nha:v)
Nhờ Bùi Minh nhắc nhở, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nếu là Hoa Thành, vậy thì hắn khoát tay một cái thắp ba ngàn ngọn đèn Trường Minh cầu phúc cũng không phải là chuyện không thể nào!
Rốt cuộc Tạ Liên và Hoa Thành có quan hệ hay không, rốt cuộc là quan hệ gì, quả thật khó lòng phân rõ. Trước đây mọi người đều cho rằng không có ý tốt đáng tin hơn, bởi vì chẳng có lý nào Hoa Thành xưa nay vẫn luôn ác cảm tột độ với Thiên giới bỗng dưng phân biệt đối xử với Tạ Liên. Tuy nhiên theo phong cách coi trời bằng vung của Hoa Thành, cũng không lý nào đột nhiên chơi trò hư tình giả ý với ai đó. Hôm nay sau tiệc Trung thu, nếu nói không có ý tốt e rằng hơi thiếu căn cứ. Dẫu sao thì, ba ngàn ngọn đèn Trường Minh cầu phúc lận đó! Dù là Thủy Sư chấp chưởng tài vận cũng không phải nói lấy là lấy ra được liền. Giữa khung cảnh nháo nhác hỗn loạn, đột nhiên có tiếng vỗ tay không nhanh không chậm truyền đến từ vị trí cao nhất trên bàn tiệc.
Chúng thần quan nhìn theo nơi phát ra tiếng, chỉ thấy Quân Ngô vừa vỗ tay vừa cười nói với Tạ Liên: "Tiên Lạc, chúc mừng."
Tạ Liên biết Quân Ngô có ý giải vây giúp mình, trong lòng không khỏi cảm kích, cúi đầu với Quân Ngô. Quân Ngô lại thở dài: "Ngươi luôn có thể tạo nên kỳ tích."
Thấy vậy, bàn tiệc dần dần yên tĩnh lại. Lần lữa chốc lát, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Quân Ngô, kẻ cao người thấp bắt đầu vỗ tay, nói tiếng chúc mừng.
Đến lúc này rồi, dẫu cho kinh ngạc cách mấy, chư thiên thần tiên không thể không thừa nhận. Trên mình vị Thái tử điện hạ này, xưa nay luôn mang kỳ tích bội phần. Ngày trước đã thế, bây giờ vẫn thế!
Tan tiệc Trung thu, Lôi Sư vẫn một mực nổi sấm đùng đùng cũng kết thúc công việc. Cổ vũ nhiệt tình nhất dĩ nhiên là Sư Thanh Huyền, bất luận thứ tự của ai được đọc ra, Sư Thanh Huyền luôn là người đầu tiên vỗ tay cổ vũ, ngoại trừ Bùi Minh. Ban đầu Tạ Liên còn nghĩ mình chặn ngang chen chân vào, Thủy Sư từ đành nhận hạng hai trở thành đành nhận hạng ba, chẳng biết có bất mãn gì không, nhưng nhìn Sư Vô Độ, dường như không hề có vẻ khó chịu, Bùi Minh và Linh Văn đều nói chúc mừng y, sau đó cả ba bàn bạc xem nên đến suối nước nóng trên núi nhà ai đấm bóp. Nghe vậy, Sư Thanh Huyền hỏi: "Ca, các huynh lại ra ngoài chơi hả?"
Sư Vô Độ thu quạt, nói: "Ừ."
Linh Văn khoanh tay cười hỏi: "Phong Sư đại nhân có muốn qua chơi chung không?"
Sư Thanh Huyền nói: "Ta không đi đâu. Ta hẹn người rồi."
Sư Vô Độ cau mày nói: "Đệ đừng hẹn mấy kẻ bừa bãi đấy."
Linh Văn nói: "Cho dù bừa bãi cỡ nào, liệu có bừa bãi bằng Bùi tướng quân không?"
Bùi Minh cảnh cáo: "Kiệt khanh, ngậm miệng."
Tạ Liên chờ hai anh em bọn họ nói vài câu, sau đó chuẩn bị rời tiệc với Sư Thanh Huyền. Dọc đường chạm mặt Mộ Tình, không biết rốt cuộc Mộ Tình có đang nhìn Tạ Liên hay không, chân mày chẳng còn giãn như trước. Phong Tín lại trái ngược với hắn, lúc đứng dậy rời tiệc còn nói với Tạ Liên: "Chúc mừng." Tạ Liên cũng gật đầu với Phong Tín, đáp: "Cảm ơn."
Lang Huỳnh được thu xếp cho ở tại tiên phủ Phong Sư trên Tiên kinh. Bây giờ thằng bé này trông rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ là vẫn sợ người lạ như trước, Tạ Liên dẫn cậu ta xuống dưới, dọc đường đi cậu ta vẫn im ỉm không nói tiếng nào. Tạ Liên đến trấn trên mua chút trái cây tươi cho cậu ta ăn, không về thẳng thôn Bồ Tề mà đến một mảnh rừng nhỏ xem trước.
Quả nhiên, hiện giờ trong mảnh rừng đó vô cùng náo nhiệt, một gã đàn ông trẻ tuổi cởi trần bị một dải lụa trắng treo ngược trên cây đang chửi lấy chửi để, miệng đầy lời ô tiếng uế, một đứa bé ngồi chồm hổm bên dưới xua muỗi cho gã. Tạ Liên bảo Lang Huỳnh đứng chờ bên ngoài, còn mình thì bước chầm chậm tới. Thấy Tạ Liên, gã đàn ông trẻ tuổi giận dữ mắng: "Đồ chó Tạ Liên, còn không mau mẹ kiếp thả ta xuống! Chết rồi chết rồi, ta sắp chết rồi!"
Tạ Liên lại dịu giọng nói: "Chắc chắn ngươi đã nhiều năm không bị muỗi chích rồi nhỉ, nếm lại cảm giác của người sống không tốt sao?"
Gã này chính là Thích Dung. Tạ Liên lường trước gã sẽ không an phận, nhất định sẽ xui khiến Cốc Tử giúp mình cắt đứt Nhược Da, thế nên đã sớm dặn dò Nhược Da, nếu gã chạy trốn thì cứ kéo gã vào mảnh rừng này đập một phen. Thích Dung cậy mình dùng thân thể của người khác, Tạ Liên không thể đánh gã quá nhiều lần, nhưng bắt gã chịu chút ít đau đớn xác thịt vẫn còn được. Do từng bổ củi và nhặt rác ở vùng này, y cũng nếm đủ quả đắng bị muỗi đốt, hiện giờ quả nhiên Thích Dung cũng bị một đống muỗi chích cho toàn thân nổi mụt, sống không bằng chết, mắng: "Tấm lòng sen tuyết của huynh đâu! Sao bây giờ không làm người tốt khù khờ nữa đi!"
*Sen tuyết: ý chỉ tấm lòng thiện lương, thuần khiết.
Cốc Tử ôm chân Tạ Liên, khóc nức nở: "Đại ca ơi, thả cha con xuống đi! Cha con bị treo lâu lắm rồi!"
Tạ Liên xoa đầu nó, chỉ nghe hai tiếng "oái", "phịch", Thích Dung tức khắc ngã rầm xuống đất.
Muốn về thôn Bồ Tề phải băng qua rừng phong này. Tạ Liên xốc một gã đàn ông trẻ tuổi cởi trần đang chửi đổng luôn mồm, theo sau là hai đứa con nít, một đứa khóc sướt mướt, một đứa cúi đầu im re. Y không khỏi nhủ thầm, nhóm người này đúng là dị hợm quá mà. Lên sườn núi, y nói với hai đứa nhóc đằng sau: "Cẩn thận dưới chân. Chỗ này dễ trượt ngã lắm."
Lời này là thật. Thỉnh thoảng Tạ Liên lượm đồng nát ở trấn trên về rất muộn, lúc băng qua đường này trong đêm tối, chẳng biết có phải vì nguyên nhân thể chất không mà y từng ngã không biết bao nhiêu lần. Nghe xong, Thích Dung lập tức la to: "Ông trời ơi! Xin ngài mau khiến kẻ này ngã chết tại đây đi!"
Tạ Liên nghe vậy chỉ thấy buồn cười: "Một con quỷ như ngươi mà cầu xin ông trời cái gì?"
Lúc này, y chợt trông thấy chân trời đằng xa thoáng hiện những luồng sáng ấm dịu, dường như con đường đen kịt dưới đất cũng bị nó rọi cho sáng rõ phần nào. Ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện quả nhiên không phải ảo giác của y. Chân trời thật sự có ánh sáng.
Là ánh sáng của ba ngàn ngọn đèn ấy.
Ngọn đèn lơ lửng dập dờn trong trời đêm, bao la bát ngát, ngay cả ánh trăng sao cũng bị chúng lấn át. Tạ Liên ngơ ngẩn nhìn ngắm, hồi lâu sau mới khẽ thở dài: "...Cảm ơn."
Thích Dung không biết đó là gì, cười sằng sặc: "Huynh cảm ơn cái quái gì? Người ta tự đốt chơi thôi, có phải đốt riêng cho huynh đâu, bớt tự mình đa tình đi."
Tạ Liên mỉm cười không đáp, cũng không phản bác, chỉ nói: "Những thứ đẹp đẽ tồn tại trên trần thế, chỉ riêng điều đó đã đáng cảm ơn rồi."
Lòng y có cảnh đẹp nên không sợ người khác làm mất vui. Nương nhờ ánh đèn sáng nơi chân trời xa ấy, y đi thẳng một mạch về phía trước.
__________