Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)



Đầu của cậu ta nghiêng về một bên, tựa hồ đã mất đi tri giác. Vừa thấy đó là Lang Huỳnh, Tạ Liên theo bản năng muốn đi cứu. Nhưng y nhanh chóng dừng bước chân lại, phản ứng lại: Mới vừa rồi ở đây chỉ có Bạch Vô Tướng, Lang Huỳnh làm thế nào đột nhiên lại xuất hiện?

Thấy tượng Thái tử Duyệt Thần thanh thánh* vô cùng bị máu tí tách tí tách nhỏ xuống làm bẩn không ra hình dáng, Hoa Thành liền vô cùng khó chịu, sắc mặt âm trầm giận dữ, loan đao Ách Mệnh trên tay hắn phát ra hàn khí bốn phía. Hắn lạnh lùng nói: “Cút xuống.”

Thanh thánh: tớ nghĩ đây là “thanh tao” và “thánh” trong “thần thl

Đầu “Lang Huỳnh” đang nghiêng quả thực xoay về chính diện, mở hai mắt, chậm rãi đem chính thân mình trên thân kiếm “rút” ra, rơi xuống trên mặt đất.

Mới vừa rồi, sau khi hắn phá vỡ một đợt bướm bạc bao vây tập kích, ngay khi trận ngân quang kia lóe lên, hắn liền trốn dưới tấm lụa trắng trên tượng thần này, hóa thành bộ dáng Lang Huỳnh. Nếu hắn có thể hóa thành Lang Huỳnh, nhất định hắn đã gặp qua Lang Huỳnh ở nơi nào.

Tạ Liên: “Lang Huỳnh thật đang ở đâu?”

Hoa Thành: “Điện hạ, nói không chừng, căn bản là không hề tồn tại cái gọi là ‘Lang Huỳnh thật’.”

Nếu ngay từ lúc bắt đầu, “Lang Huỳnh” không tồn tại, chỉ cos Bạch Vô Tướng trong trạng thái chưa khôi phục hoàn toàn, sự tình liền rất dễ giải thích.

Nhưng Tạ Liên nhớ tới Tiểu Huỳnh cô nương đã cùng chết tại Quân Sơn, các nói này hoàn toàn không thực hiện được. Y nhanh chóng nghĩ tới khả năng khác, chậm rãi nói: “Có lẽ là…..hắn ăn luôn Lang Huỳnh.”

Nghe vậy, “Lang Huỳnh” đang đứng đối diện dần dần kéo dài thân hình, băng vải trên mặt chậm bóc ra, lộ ra mặt nạ phía bên trong, hơi hơi ngẩng đầu, tựa hồ như đang mỉm cười: “Đoán đúng rồi.”

Quả nhiên là như thế.

Bạch Vô Tướng xác thực là đã bị Quân Ngô đánh bại. Nhưng âm hồn hắn không tan, còn để lại vài sợi hồn tàn ở lại nhân gian du đãng. Không biết hắn phiêu đãng bao lâu, cũng không biết vào thời điểm nào, hắn tìm được quỷ thể của Lang Huỳnh. Hắn tất nhiên sẽ dùng phương pháp gì đó lừa bịp hoặc mê hoặc Lang Huỳnh, sai khiến Lang Huỳnh đáp ứng để hắn ký túc trên người, nếu không, nhược hồn của hắn còn sót lại nhất định không thể cắn nuốt được Lang Huỳnh. Sau khi hắn dính vào trên người Lang Huỳnh, chậm rãi khôi phục. Kết quả cuối cùng chính là cái dạng mà Hoa Thành cùng Tạ Liên đang nhìn thấy trước mặt. Quỷ ăn quỷ. Bạch Vô Tướng phản phệ ký chủ, giống như Hạ Huyền ăn Bạch Thoại Chân Tiên, Lang Huỳnh ngược lại trở thành kẻ phụ thuộc vào hắn.

Sau vài câu, “Lang Huỳnh” đã hoàn toàn hóa thành Bạch Vô Tướng. Hoa Thành nhìn hắn chằm chằm, cất giọng truy hỏi: “Lang Huỳnh vì cái gì mà đáp ứng cho ngươi mượn linh thể?”

Loại yêu cầu này đối với việc cùng một người xa lạ nói chuyện “Mở cửa nhà ngươi ra đi, cho ta đi vào, chúng ta cùng nhau nói cười vui vẻ*” cũng không khác biệt lắm. Lang Huỳnh tốt xấu gì cũng là quỷ, lại còn sống đến mấy trăm năm. Tuy rằng tính tình nó có chút sợ hãi rụt rè, nhưng không đến mức ngốc nghếch thế này. Bạch Vô Tướng ôn thanh nói: “Ta đương nhiên có thể trả lời ngươi. Nhưng mà, ngươi nghĩ rằng vị đang đứng bên cạnh ngươi kia muốn ta nói ra tại chỗ này sao?”

*Câu gốc của nó là “Đem nhà ngươi môn mở ra làm ta đi vào cùng ngươi cùng nhau ha ha trụ trụ”

Hoa Thành nhìn về phía y. Biểu tình của Tạ Liên lúc này hơi hơi có chút quái dị, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của hắn. Bạch Vô Tướng lại nói: “Họ Lang, Vĩnh An, dịch mặt người. Vì cái gì nó đáp ứng cho ta ăn luôn nó? Chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng sao?”

Tạ Liên mặt thoáng chốc trắng bệch, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên. Y một kiếm chém tới, quát: “Câm miệng!”

Bạch Vô Tướng lắc mình né qua, một kiếm kia lại “Đang” một tiếng, chặt đứt trường kiếm chính tượng thần của y đang nắm trong tay. Như thế rất tốt. Tượng Thái tử Duyệt Thần, bị một kiếm của Thái tử làm gãy kiếm, tượng thần cũng biến thành một đống phế phẩm. Tạ Liên nhất thời hồi phục tinh thần, giống như bị hắt một chậu nước lạnh. Một đàn bướm bạc giống như bị chọc giận liền ùa lên. Bạch Vô Tướng phát ra một chuỗi tiếng cười không nóng không lạnh, ung dung thong dong, lấy tay áo che mặt, không hề dây dưa, nhanh chóng hoàn toàn đi vào trong bóng tối. Tạ Liên nhìn thạch kiếm bị cắt đứt đang nằm trên mặt đất kia, theo bản năng nhìn Hoa Thành, nói: “Thực xin lỗi………”

Hoa Thành lại nói: “Ca ca thế này không phải rất buồn cười sao? Hà tất gì phải nói xin lỗi ta? Hắn đi rồi, giờ làm sao đây?”

Tạ Liên định thần lại, nói: “Muốn chạy thoát sao? Không thể để cho hắn tiến vào Đồng Lô!”


Hai người đuổi theo ra khỏi động Vạn Thần, một lần nữa leo lên tuyết sơn phía trên. Vừa mới ra khỏi động liền cảm thấy được một trận đất rung núi chuyển. Nhìn về phía trước thấy tuyết lở từng trận, so với vừa rồi chỉ có hơn chứ không có kém, tựa hồ như thứ gì đó bị vùi lấp dưới tuyết dày đang thức tỉnh, đang rống giận từng trận.

Tạ Liên: “Trên này còn đi được sao?!”

Hoa Thành nắm chặt tay Tạ Liên: “Theo ta liền có thể đi!”

Hai người ngược chiều băng tuyết đang sụp đổ như nước lũ mà đi lên. Quả nhiên, tuy rằng gian nan nguy hiểm vạn phần, đi một bước phải lui ba bước, nhưng vẫn tránh đi được vô số đợt tuyết đá mãnh liêt, chạy ra khỏi đó lên một cái đường núi.

Rốt cuộc cũng leo được đến chỗ cao nhất. trên đỉnh núi Băng Phong, băng tuyết thật dày đông lạnh không biết mấy tầng. Tạ Liên cảm giác như chỉ cần đi nhanh một chút là sẽ trượt ngã, Hoa Thành lại nắm lấy tay y vững bước mà đi, hoàn toàn không sợ. Hai người đi vào miệng núi lửa. Miệng núi kia giống như một cái miệng khổng lồ đang hướng lên trời mà rít gào, rất là đồ sộ. Nhìn lại xuống phía dưới lạ chỉ thấy một mảnh đen nhánh. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng ở chỗ sâu nhất kia lộ ra từng trận hồng quang làm người ta sợ hãi, lúc ẩn lúc hiện. Tạ Liên bất giác tim đập nhanh hơn. Y đè lại cái nón rách trên đầu, không cho nó bị gió tuyết thổ đi, nói: “Hắn vào rồi sao?”

Hoa Thành chỉ nhìn thoáng qua, biểu tình liền ngưng trọng. Hắn nói: “Đã đi vào.”

“Dùng cái gì để thấy được?”

“Đồng Lô đang đóng.”

Tạ Liên cả kinh, đột nhiên thấy trở tay không kịp: “Chuyện này là thế nào? Tại sao đóng lại nhanh như vậy? Không phải chỉ khi nào chúng quỷ ở bên trong bắt đầu chém giết mới đóng sao?”

Hoa Thành: “Đó là tình hình chung. Nhưng nếu Đồng Lô cho rằng kẻ đi vào có tiềm lực cực đại có thể phá tan Đồng Lô, mà con quỷ kia lại đưa ra yêu cầu đóng núi thì núi cũng sẽ đóng lại.” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Lúc trước, ta đã làm như thế.”

Tạ Liên: “Rốt cuộc hắn có phải Tuyệt hay không?! Nếu đã thành Quỷ vương cấp Tuyêt mà lại tiến vào Đồng Lô lần nữa thì sẽ thế nào?”

Hoa Thành: “Giống như thần quan đã phi thăng lại trải qua một lần lịch kiếp.”

Nói cách khác, đó là càng ngày càng mạnh hơn!

Nếu Bạch Vô Tướng phá tan được cửa này, hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng nổi. Mà sau khi hắn thành Tuyệt rồi rời núi, thứ mà hắn tìm tới đầu tiên không ai khác chính là Tạ Liên.

Nhìn chằm chằm bờ vực mênh mông vô bờ, sâu không thấy đáy kia một hồi lâu, Tạ Liên chậm rãi nói: “Tam Lang, ta…… có khả năng ta muốn đi xuống, để chuyện này kết thúc.”

Thanh âm Hoa Thành không nặng không nhẹ: “Xuống đi. Ta theo huynh.”

Tạ Liên ngẩng đầu nhìn hắn, Hoa Thành cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng y. Hoa Thành nhướng mi, cười nói: “Đơn giản là đi xuống giết chết một cái làm mình vướng bận, lại phá tan Đồng Lô một lần nữa thôi, cũng không có việc gì khó.”

Thấy hắn nhẹ nhàng như thế, tâm tình Tạ Liên đang căng chặt nãy giờ cũng không tự chủ mà buông lỏng ra một chút, hơi hơi mỉm cười. Ngay sau đó, Hoa Thành nói: “Bất quá, có một chuyện.”

Tạ Liên: “?”

Y hơi hơi nghiêng đầu. Hoa Thành bỗng nhiên đặt tay lêm eo y, ôm chặt vào trong lồng ngực, mọt tay kia nhẹ nhàng nâng cằm y, rồi cúi đầu ngậm lấy đôi môi.


Sau khi ôm hôn thật lâu trong gió tuyết, cánh môi hai người mới chậm rãi tách ra. Tạ Liên ngây người hồi lâu, rốt cuộc lại giật mình một cái, tỉnh. Mặt đỏ lên, y mở to mắt: “………Đột, đột nhiên làm cái gì đó?!”

Tuy rằng không phải lần đầu tiên hai người làm loại sự tình này, nhưng trước kia họ đều lấy lý do đường hoàng như là “mượn pháp lực”, “truyền khí”, “không cẩn thận”. Mà hiện tại cái kiểu khai sự này, những lý do lập tức đều bị vạch trần, hơn nữa còn làm cho ý nghĩ của nó trở nên lớn lao hơn. Y quả thật không biết nên để tay nơi nào. Y nên bắt lấy cánh tay Hoa Thành, hay đẩy ngực Hoa Thành ra, hay là ngăn trước mặt Hoa Thành?

Hơi thở của Hoa Thành ở bên tai y tựa hồ hơi hổn hển, thấp giọng nói: “……Ta, cho Điện hạ mượn chút pháp lực trước, có thể sử dụng trong bất cứ tình huống nào……. Nhận lấy được không?”

Ta Liên vô thức nuốt nuốt yết hầu, lắp bắp nói: “Này, đây là một chút sao? Hình như quá nhiều…….. Lần trước còn, còn chưa có trả hết…..”

Hoa Thành: “Không nhiều lắm. Không cần phải gấp gáp. Cứ chậm rãi thong thả thôi, gộp vào rồi trả hết một lần.”

Tạ Liên lung tung “Ừm ừm ừm!” vài tiếng, đang định cắm đầu chạy trối chết. Hoa Thành kéo y lại, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Điện hạ! Huynh định chạy đi đâu? Sai phương hướng rồi.”

Tạ Liên lúc này mới phát hiện mình cư nhiên lại chạy về hướng ngược lại, y lập tức quay trở về. Chân ở trên băng có chút khẩn trương, y vừa chạy nhanh vừa đè lại nón: “Không, không có. Ta, ta chỉ là có hơi lạnh, muốn đi vài vòng cho ấm người……”

Y đem nón buộc buộc lại sau lưng, cuối cùng một trảo bắt được tay Hoa Thành, gắt gao cầm lấy. Hai người đứng sóng vai, nhìn vực sâu khổng lồ phía dưới.

Hoa Thành khẩu khí đầy sự tùy ý, nói: “Sau khi giải quyết xong, ta cho ca ca xem tượng thần ta khắc mà ta hài lòng nhất.”

Tạ Liên đáp: “Được.”

Nói xong, hai người liền cùng nhau nhảy xuống.

Cuồng phong gào thét bên tai, mạnh mẽ như sóng lớn đánh vào mặt. Nhưng hai người vẫn không hề buông tay, ngược lại nắm tay nhau càng chặt.

Ai ngờ, giữa không trung, trong tay Tạ Liên bỗng trống rỗng.

Cũng không phải y trượt tay hay bị Hoa Thành ném ra, mà bỗng nhiên trong một khắc, bàn tay y đang nắm lấy đột nhiên biến mất, như không tồn tại.

Tâm Tạ Liên căng thẳng. Y gọi lớn: “Tam Lang?!”

Y đang rơi nhanh xuống. Một khắc trước vừa mới hô lên, ngay sau đó âm thanh kia liền vang vọng lên phía trên, nghe tới cực kì không rõ ràng. Tạ Liên rốt cuôc cũng rơi xuống đất, đứng vững vàng. Y lập tức đứng lên, gọi: “Tam Lang?”

Không có ai trả lời, chỉ có tiếng vang trong khoảng không trốn rỗng nói cho y biết, giờ phút này, y một thân một mình ở trong một khoảng không gian rộng lớn trống trải.

Bốn phương tám hướng đều đen nhánh một mảnh, Tạ Liên liền nhìn lên phía trên đỉnh đầu. Phía trên, một mảnh màn trời tuyết trắng đang chậm rãi thu nhỏ lại. Đó là miệng núi lửa Đồng Lô đang phong bế.

“Oanh” một tiếng, Tạ Liên nâng lên bàn tay đầy lửa, muốn chiếu sáng phía dưới để xem tình hình nơi đây. Nhưng bóng tối ở đây sâu không lường được. Lửa trên tay Tạ Liên căn bản không chiếu tới cái gì, phảng phất giống như đang bị bóng tối thờ ơ hấp thu. Hơn nữa y còn không cẩn thận khống chế pháp lực không tốt, ngọn lửa quá cao, suýt chút nữa thiêu mất tóc. Y nhanh chân nhanh tay đem lửa ném sang một bên. Vừa khéo thế nào, ánh lửa kia lại chiếu tới một bóng người màu trắng nhàn nhạt cách đó không xa. Tạ Liên lập tức cảnh giác vạn phần: “Ai!”

Bóng dáng màu trắng kia xoay người lại, nhàn nhạt đáp: “Ngươi biết ta là ai.”


Tuy rằng đã trả lời, nhưng cơ trên mặt người nọ mảy may không động. Đây là điều hết sức tự nhiên, bởi lẽ khuôn măt kia không phỉa mặt người, mà là một cái mặt nạ nửa cười nửa khóc.

Tạ Liên bật thốt lên: “Tam Lang!”

Cứ mỗi khi y thấy khuôn mặt này lại nhịn không được mà sởn tóc gáy, lưng phát lạnh. Nhưng giờ phút này y kêu tên người nọ không phải vì bị dọa, mà là vì lo lắng. Vẫn như cũ, không hề có người trả lời, mà mặt nạ nửa buồn nửa vui kia lại cách y gần hơn vài phần, nói: “Không cần gọi. Đồng Lô đã đóng, nới này chỉ có ngươi cùng ta, không hề có người thứ ba.”

Tạ Liên theo bản năng lại nhìn trời lần nữa. Phía trên khi trước còn dư lại một mảnh trời nhỏ, vậy mà hiện tại mảnh ánh sáng nhỏ nhoi ấy đã bị bóng tối bốn phía cắn nuốt. Điều này cũng co nghĩa là, Đồng Lô thực sự đã phong bế hoàn toàn.

Tạ Liên thế nào cũng không dự đoán được sẽ biến thành loại tình huống này. Y, cùng với Bạch Vô Tướng, hai người bị nhốt trong núi Đồng Lô? Hai người bọn họ? Vì cái gì lại là hai người bọn họ?!

Tạ Liên hướng Phương Tâm kiêm vào hắn, nói: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Lại là trò quỷ của ngươi sao? Người khác đâu? Hiện tại đang ở nơi nào?”

Hai ngón tay Bạch Vô Tướng kẹp lấy Phương Tâm kiếm, búng mũi kiếm một chút, vang lên một tiếng thanh thúy đến cực điểm: “Đi rồi.”

Tạ Liên nhìn động tác này của hắn, ánh mắt càng lạnh hơn: “Ngươi nói cho rõ ràng. Cái gì đi rồi?”

Bạch Vô Tướng: “Không muốn đi theo ngươi, đã rời đi, đã chết. Ngươi nói đi?”

“………”

Tạ Liên trong lòng ban đầu là phát lạnh, sau đó nảy lên một trận bạo nộ, vung một kiếm chém tới: “Ngươi đừng có nói hươu nói vượn!”

Bạch Vô Tướng lại một lần nữa dễ như trở bàn tay mà tiếp được mũi kiếm, nói: “Được rồi được rồi. Là ta nói hươu nói vượn. Hắn hiện tại đã bị đưa ra bên ngoài núi Đồng Lô, giờ chạy tới cũng không kịp nữa rồi.”

Tạ Liên ngược lại không sợ Hoa Thành không đuổi được đến đây, chỉ cần không có việc gì liền tốt rồi. Y âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nhưng Bạch Vô Tướng lại nói: “Bất quá, ta nghĩ hắn không tiến vào vẫn tốt hơn. Nếu không, kể cả hiện tại hắn không có suy nghĩ kia, nhưng chỉ cần chờ xem bộ dạng lát nữa của ngươi, có thể hắn còn không muốn đi theo ngươi nữa. Như vậy thật là khó nói.”

Tạ Liên không thể nhịn được nữa, lại một kiếm bổ xuống, quát: “Câm miệng! Ta chịu ngươi đủ rồi, ngươi còn muốn thế nào! Ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?! Ngươi đến tột cùng là muốn quấn lấy ta đến bao giờ!!!”

Bạch Vô Tướng bình tĩnh mà đỡ từng mũi kiếm của y. Tạ Liên cả giậ nói: “Ngươi vì sao còn chưa chết? Vì cái gì mà lại tới Đồng Lô?!”

Bạch Vô Tướng: “Bởi vì người!”

Động tác của Tạ Liên đình trệ một chút, thở hổn hển nói: “Có ý gì?!”

Bạch Vô Tướng thong dong đáp: “Vì ngươi tới, cho nên ta cũng tới.”

Nghe được loại câu trả lời như thế, mặt Tạ Liên có chút vặn vẹo.

Nhưng nó lại làm y cuồng nộ, sát khí lại nặng thêm mấy phần. Bạch Vô Tướng giống như có thể dự đoán được đường kiếm tiếp theo của y sẽ như thế nào, tránh né không chút sai lầm. Tạ Liên xuất kiếm càng nhiều lần, càng minh bạch được một sự thật tàn khốc:

Không thắng được!

“Đúng vậy.” Giống như có thể nhìn thấu được nội tâm Tạ Liên, Bạch Vô Tướng nói: “Ngươi không thắng được.”

Dứt lời, hắn một đao chém lên cổ tay Tạ Liên. Một trận đau nhức lan tràn toàn thân làm Tạ Liên không tự chủ được mà buông kiếm trên tay ra. Ngay sau đó, Bạch Vô Tướng nắm lấy tóc y, hung hăng vùi vào trong đất!


Bên tai ầm ầm vang lên, xoang mũi cùng khoang miệng đều tràn ngập máu, trong não cũng chấn động không ngừng.

Xong một trận, Tạ Liên mới cảm giác được một bàn tay đem đầu của y xách ra từ mặt đất, một âm thanh ở phía trên nói: “Đáng thương, đáng thương.”

Tạ Liên sặc ra một ngụm máu tươi. Bạch Vô Tướng lại nói: “Mỗi lần ta nhìn thấy Thái tử Điện hạ, ngươi vẫn luôn ở trong bộ dạng này. Quả thật làm cho người người đau lòng, người người khoái ý.”

Tạ Liên cố nuốt xuống một ngụm máu tươi, không cho nó sặc ra lần nữa. Y cất giọng khàn khàn nói: “…….Ngươi không cần quá đắc ý. Hiện tại ta đánh không thắng ngươi, nhưng……..có người có thể. Khi ngươi từ Đồng Lô đi ra ngoài một lần nữa, Quân Ngô chưa chắc không thể lại giết ngươi thêm một lần nữa.”

Huống chi, ngoài đó còn có Hoa Thành!

Ai ngờ, Bạch Vô Tướng lại nói: “Ai nói kẻ sẽ từ Đồng Lô đi ra là ta?”

Nghe vậy, Tạ Liên ngẩn ra.

Không phải hắn? Không phải hắn vậy là ai?

Bạch Vô Tướng nhấc mặt y lên, nhìn thằng vào y, thanh âm ôn hòa: “Thái tử Điện hạ, ta nghĩ, ngươi nhầm lẫn ở đâu đó rồi. Trong Đồng Lô này, đích xác sẽ có một Tuyệt đi ra ngoài. Nhưng không phải ta. Mà là ngươi.”

Tạ Liên kinh ngạc vạn phần: “……..Ngươi nói cái gì? Ta không phải……”

Lời còn chưa dứt, y liền nhận ra điều gì đó, toàn thân toát ra một trận mồ hôi lạnh.

Bạch Vô Tướng: “Đúng vậy. Đúng là như thế. Chúc mừng ngươi vì cuối cùng cũng thấy rõ được mục đích chân chính của ta. Đây chẳng phải là ‘con đường thứ ba’ mà ngươi thích nhất sao?”

Hiện tại bên trong Đồng Lô, chỉ có một Tuyệt cùng với một thần quan. Nhìn qua, chỉ có hai còn đường. Hoặc là Bạch Vô Tướng giết y rồi phá tan Đồng Lô; hoặc là cả hai đừng nghĩ đến ra ngoài, vĩnh viễn bị nhốt cùng nhau tại Đồng Lô này.

Nhưng kỳ thật, còn có con đường thứ ba.

Chỉ cần Tạ Liên lập tức tự sát tại đây, thân hóa thành quỷ, giết chết Bạch Vô Tướng, y liền có thể đạp đất thành Tuyệt, dư sức phá tan Đồng Lô!

Tạ Liên khó khăn khôi phục tinh thần lại từ trong sự khiếp sợ: “Ngươi đừng có làm mà không suy nghĩ! Ngươi điên rồi! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?! Vì cái gì mà ngươi phải làm đến nước này?! Để cho tab thành Tuyệt?! Ta không điên như ngươi! Kể cả ngươi muốn ta giết ngươi, ta cũng không thắng được ngươi, Đồng Lô sẽ không thừa nhận một Tuyệt như vậy!”

Đó là lời thật. làm người, chưa chắc đã thành thần; làm thần, không nhất định sau khi chết sẽ thành quỷ. Bạch Vô Tướng lúc này lại nói: “Phải không? Không nhất định phải như thế.”

Nói xong, hắn đưa một tay ra. Nhờ vào có ánh lửa cách đó không xa, Tạ Liên thấy rõ, trên tay hắn xuất hiện một cái mặt nạ, cùng với mặt nạ của Bạch Vô Tướng giống nhau như đúc!

Bạch Vô Tướng nói: “Có nhỡ rõ cái mặt nạ này không? Trông thật hợp với ngươi.”

Hai mắt Ta Liên mở to, nỗi sợ hãi như thủy triều tràn ra trong lòng y. Y miễn cưỡng nói: “……..Lấy ra! Lấy ra……… Lấy nó ra!”

Bạch Vô Tướng nở nụ cười: “Nhìn dáng vẻ này của người, hình như là do trí nhớ của Thái tử Điện hạ không tốt lắm. Một khi đã như vậy, ta giúp ngươi nhớ lại, được không?”

Nói xong, không khỏi phân trần, liền đem mặt nạ nửa cười nửa khóc trắng bệch kia hòa thành một thể với bóng tối vô hạn, nặng nề áp lên mặt Tạ Liên.



HẾT QUYỂN 3-BÁCH VÔ CẤM KỴ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui