Thanh loan đao ấy càng run càng tỏ ra buồn khổ. Tạ Liên có phần luống cuống tay chân, vuốt nhẹ dọc theo sống đao trở xuống, nói: "Xin lỗi xin lỗi mà, vừa rồi không thấy rõ là mi, sẽ không như vậy nữa."
Vuốt vài cái, Ách Mệnh híp mắt lại, cuối cùng cũng ngừng run. Tạ Liên hỏi tiếp: "Chủ nhân của mi đâu?"
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói: "Không cần để ý tới nó."
Tạ Liên ngoảnh đầu lại nhìn rồi thoắt cái bật dậy, vừa mừng vừa sợ, hỏi: "Tam Lang? Sao đệ lại tới đây?"
Thiếu niên thản nhiên bước đến từ phía sau, đích thị là Hoa Thành. Hắn lại cột tóc đen thành đuôi ngựa lệch sang một bên, thân trên mặc áo trắng mỏng, áo đỏ buộc quanh hông, cổ tay áo vén lên, để lộ cánh tay tái nhợt nhưng rắn chắc và hình xăm trên cánh tay, hễ đi bước nào, dây bạc mắc trên giày lại kêu leng keng bước nấy, vô cùng tùy ý, tựa như thiếu niên mười tám tuổi nhà bên, song cũng đầy vẻ phóng khoáng. Hắn cắn cọng cỏ dại, cười nói với Tạ Liên: "Ca ca."
Tạ Liên vốn định thu xếp ổn thỏa cho hai đứa nhóc rồi mới tiếp tục tìm Hoa Thành trịnh trọng nói cảm ơn, ngờ đâu Hoa Thành lại tự tìm đến. Hoa Thành không nhanh không chậm bước tới cạnh Tạ Liên, rút thanh loan đao màu bạc cắm dưới đất ra, cầm trong tay ngắm nghía một lát, cuối cùng vác loan đao lên đầu vai, nói: "Bên ca ca bận mà, không cần phiền huynh bỏ công đi một chuyến, nên ta tự đến luôn. Huynh còn quên cái này nè."
Trên lưng Hoa Thành còn đeo một chiếc nón, hắn lấy xuống đưa cho Tạ Liên. Đây là chiếc nón y bỏ quên ở nhà phú thương kia. Tạ Liên ngẩn ra, vội nói: "Ta quên béng nó luôn, làm phiền đệ rồi."
Nói xong sực nhớ tối qua sau khi chuyện gì đấy xảy ra, mình từng nói với Hoa Thành "ta đang tìm nón, nón của ta đâu mất rồi", đó chỉ là lời mê sảng trong lúc quýnh quáng mà thôi, không ngờ Hoa Thành lại đi tìm nón giúp mình thật. Tạ Liên bỗng thấy ngượng hết biết, rất sợ Hoa Thành lấy việc này ra chọc ghẹo. May là Hoa Thành cũng không nói gì, mỉm cười đổi đề tài, nói: "Ca ca lại nhặt được hai đứa nhóc à?" Nói đoạn tiện tay xoa đầu Cốc Tử, xoa đến nỗi tóc thằng bé rối bù xù. Cốc Tử có vẻ rất sợ Hoa Thành, liên tục nấp ra sau lưng Tạ Liên. Tạ Liên nói: "Không có gì đâu, vị ca ca này là người tốt."
Hoa Thành lại bảo: "Đâu nào đâu nào. Ta xấu xa lắm." Tuy ngoài miệng nói vậy, tay lại lật một cái, một con bướm bạc nhỏ nhắn bay ra từ ống tay áo, vỗ cánh lạch phạch, thong dong bay đến trước mặt Cốc Tử. Đôi mắt đen láy của Cốc Tử trợn tròn, mải miết nhìn chằm chằm con bướm bạc nhỏ chốc lát, cuối cùng nhịn không được chìa tay ra bắt.
Bắt đầu từ lúc đó, lòng cảnh giác của nó dành cho Hoa Thành cũng giảm mạnh. Tiếp theo, Hoa Thành ra chiều hờ hững lia mắt nhìn Lang Huỳnh. Khác với ánh mắt tự nhiên khi nhìn Cốc Tử, ánh mắt hắn nhìn Lang Huỳnh lạnh lùng mà bén nhọn, chẳng mấy thân thiện. Lang Huỳnh cúi đầu, cũng thấp thỏm lo sợ rúc sau lưng Tạ Liên.
Tạ Liên cầm nón trong tay, hỏi: "Đệ đến thì cứ đến, cần chi phải quét dọn Bồ Tề quán một lần?"
Hoa Thành đáp: "Chỉ là tiện tay dọn phòng thôi, huynh không cảm thấy thần thanh khí sảng sau khi dọn sạch đống rác rưởi sao?"
"..." Nhớ đến Thích Dung đã mất tích, Tạ Liên nghĩ thầm chắc không phải Hoa Thành xem gã như rác rưởi mà vứt luôn rồi chứ. Lúc này, chợt nghe một tiếng hét thảm truyền đến sau Bồ Tề quán: "Chó Hoa Thành đáng bị đày xuống địa ngục nhúng chảo dầu chém ngàn đao! Giết người rồi, Hoa Thành giết người rồi!!!"
Cốc Tử hét to: "Cha ơi!" Đoạn sải đôi chân nhỏ chạy vội tới. Tạ Liên cũng hối hả đuổi theo. Sau Bồ Tề quán có một dòng suối nhỏ, mọi khi Tạ Liên đều giặt quần áo và vo gạo ở đây. Bây giờ Thích Dung đang ngâm mình trong nước, Nhược Da còn quấn chặt quanh người, gã cố sức ưỡn mặt lên khỏi mặt nước, quát ỏm tỏi: "Ta không ra ngoài, ta quyết không ra ngoài! Ta cứ muốn ở trong thân xác này đấy, ở đến khi hắn chết mới thôi! Ta sẽ không khuất phục đâu!!!"
Hoa Thành phun cọng cỏ dại, nói: "Ngươi tưởng ngươi là đấu sĩ anh dũng gì à? Đồ vô dụng."
Tạ Liên nói bằng giọng bất đắc dĩ: "...Này là mấy hôm trước ta tóm được trên một ngọn núi. Gã nhập vào xác người ta, làm thế nào cũng không chịu ra. Người này vẫn chưa chết, nếu cưỡng ép tách hồn phách thì buộc lòng phải hủy thân xác đó, rõ là... Tam Lang có cách nào không?"
Hoa Thành nói: "Hửm? Huynh hỏi cách khiến gã sống không bằng chết hả, nhiều lắm."
Lời này là đang uy hiếp, Thích Dung mắng: "Hai người các ngươi! Đúng là nồi vỡ đắp vung mẻ! Lòng dạ rắn rết! Ục ục ục ục ục..." Chưa nói hết câu đã chìm xuống suối. Dù rằng mỗi lần thấy gã, Tạ Liên lại nhớ đến thi thể hóa thành tro cốt của mẹ, trong lòng vừa giận vừa đau, nhưng thân xác này là của người khác, nhất định phải gìn giữ, thế là đành xốc gã khỏi dòng suối, đặt trước cửa Bồ Tề quán.
Một ngày một đêm không ăn gì, Thích Dung đói đến mức ngực trước dán lưng sau, lại còn bị Hoa Thành dập một tăng, toàn thân rệu rã, Cốc Tử đút gã ăn bánh kẹp thịt mà mình lén lút đem về từ nhà phú thương, gã gặm ngấu nghiến như hổ đói, vụn bánh rơi lả tả, đúng là vừa ghê tởm vừa đáng thương. Tạ Liên lắc đầu, phát hiện tứ chi của Thích Dung cứng ngắc, không phải vì bị Nhược Da buộc chặt, có lẽ là Hoa Thành bày pháp thuật gì đó định trụ thân thể gã, bèn nói: "Nhược Da, trở về."
Nhược Da trói Thích Dung suốt mấy ngày, sớm đã tủi thân không chịu thấu, "phịch" một tiếng trượt xuống, quấn từng vòng khắp người Tạ Liên hệt như con rắn trắng. Tạ Liên mở cửa, vừa trấn an nó vừa tháo nó xuống khỏi người mình, nói: "Được rồi, được rồi. Lát nữa tắm cho mi, đừng buồn mà. Qua bên kia chơi trước đi."
Nhược Da bèn buồn bã ỉu xìu lủi sang bên cạnh. Hoa Thành cũng tiện tay ném Ách Mệnh đi, Ách Mệnh tự tìm một tư thế vẻ vang, rơi xuống đứng thẳng tắp. Nhược Da đang úp mặt vào tường chợt phát hiện một thanh loan đao lấp lóe ánh bạc đứng tựa bên cạnh, thế là mon men tới gần. Con mắt trên chuôi đao Ách Mệnh cũng đảo nhanh sang bên này, bắt đầu đánh giá Nhược Da. Phương Tâm thì âm trầm đứng yên không nhúc nhích, chẳng tỏ thái độ gì.
Mấy bữa nay Tạ Liên dốc lòng nghiên cứu kỹ thuật nấu ăn, tự cảm thấy rất tâm đắc với mình, đang lúc lòng tin tăng cao gấp bội, một lòng muốn thể hiện tài năng, chiêu đãi Hoa Thành nồng hậu, y bèn giữ đối phương ở lại dùng cơm, tất nhiên Hoa Thành cũng vui vẻ đồng ý. Lúc trở về từ trấn trên, Tạ Liên đã mua một đống đồ ăn, bây giờ toàn bộ chất đống trên bàn, y vớ con dao lanh canh lách cách một phen, gõ nồi băm thớt. Bàn này vừa có thể làm bàn học, vừa có thể làm bàn bếp, đặt bát đũa được, trẻ nhỏ ngồi được, có thể nói là một chiếc bàn trăm công dụng. Hoa Thành tựa vào một bên tường, nhìn ngắm chốc lát, rốt cuộc vẫn nhìn không nổi, hỏi: "Cần giúp không?"
Tạ Liên đang mần đến khí thế ngất trời, nói: "Không cần đâu. Nhược Da giúp là được." Nói đoạn, y vung tay ném vài bó củi thô chưa chẻ nhỏ qua."Xoẹt!" một tiếng, hệt như vua rắn hổ mang tập kích, dải lụa trắng quất lên đống củi gỗ một cái, những đoạn gỗ to cỡ cẳng chân tức khắc bị chẻ thành từng khúc củi lửa manh mảnh.
Sau khi thể hiện chiêu thức trên, Nhược Da uốn éo thành dáng điệu hết sức lố lăng trước mắt Ách Mệnh và Phương Tâm, như thể đang phô bày năng lực và vẻ đẹp của mình. Còn chưa hí hửng được bao lâu, Tạ Liên lại đặt một chiếc đĩa dưới đất, đoạn ném một cây bắp cải trắng qua đây. Nhược Da đang định đón lấy, con mắt của Ách Mệnh chợt lóe lên, nó tung mình múa từng đường bạc chói mắt trên không trung. Màu cải tức khắc rợp trời, chờ khi nó đáp xuống đất, cây bắp cải trắng đã bị nó gọt thành một đĩa những mảnh vụn đều nhau. Tạ Liên ngồi xổm xuống cầm đĩa lên nhìn, khen ngợi: "Giỏi quá ta, mi cắt còn nuột hơn Nhược Da nữa."
Nhược Da thoáng chốc áp sát vào tường, hệt như một người thụt lùi vài bước, lùi đến bên tường, hết đường để lui. Ách Mệnh thì bắt đầu xoay tròng mắt như điên, lộ rõ vẻ đắc ý, như thể đã sướng bay lên trời. Giữa một thanh đao và một dải lụa, Phương Tâm đứng lù lù không nhúc nhích. Tạ Liên chẳng chú ý đến màn đấu đá ngầm vặt vãnh của đống pháp bảo, vừa cho bảy tám nguyên liệu khác nhau vào trong nồi, vừa quay đầu hỏi: "Đúng rồi Tam Lang, lần này đệ định tới bao lâu?"
Hoa Thành vẫn nhìn chằm chằm động tác của Tạ Liên từ nãy đến giờ, dường như vốn định nhắc nhở y gì đó, nhưng vẫn không mở lời, mỉm cười đáp: "Xem tình hình thế nào đã. Bên kia không có việc gì thì chơi thêm mấy ngày, nếu ta ở nhờ tại đây, ca ca đừng chê nha."
Tạ Liên vội nói: "Làm gì có chuyện đó? Đệ không chê chỗ ta nhỏ là được rồi." Tán dóc bâng quơ một phen, Tạ Liên kể lại việc mình đưa nữ quỷ Lan Xương lên điện Thần Võ chỉ bậy chỉ bạ, cùng với đống chuyện loạn xà ngầu kia, song hiển nhiên đã giấu nhẹm việc mình bị chỉ chứng và nhỏ máu lên Diễm Trinh. Nhưng nghĩ đến việc Quân Ngô nói Hoa Thành có cài nội gián ở Thiên giới, chẳng biết hắn có hay tin từ trước rồi không? Cũng may cho dù Hoa Thành có biết hay không, hắn cũng không tỏ vẻ mình đã biết, chỉ ra chiều có điều nghiền ngẫm.
Tạ Liên hỏi: "Tam Lang, đệ cho rằng rốt cuộc cha của linh hồn thai nhi này sẽ là ai?"
Hoa Thành ngẩng đầu, cười khẽ: "Khó nói lắm. Biết đâu đai lưng vàng đó thật sự chỉ là ả nhặt được."
Kiểu trả lời ậm ờ thế này không giống phong cách trước nay của Hoa Thành, Tạ Liên cảm thấy hơi lạ, nhưng chẳng mấy chốc, chiếc nồi bắt đầu sôi ùng ục đã giành mất sự chú ý của y.
Sau hai nén hương, mở nồi.
Mọi khi Thích Dung toàn ăn đồ cúng mà thôn dân cho Tạ Liên, tuy chỉ là những thứ như màn thầu dưa muối, bánh mì trứng gà, quả dại chua chát, nhưng tốt xấu gì cũng là cho người ăn. Nồi này vừa mở ra, mùi bay khỏi Bồ Tề quán, Thích Dung ở ngoài cửa chửi ầm lên: "Tạ Liên trời đánh! Sen tuyết độc ác! Chi bằng huynh đâm ta một đao quách cho xong! Giả mù sa mưa vớt ta lên, thì ra là vì bắt ta chịu sự hành hạ này! Xem như ta nhìn rõ huynh rồi!!!"
Trước khi sôi, Tạ Liên vốn tin chắc mười phần. Sau khi mở nồi, y bắt đầu tự nghi ngờ lần nữa. Hao hết tâm tư nhưng lại nấu ra một nồi như thế, Hoa Thành còn đang đứng bên cạnh nhìn nữa, Tạ Liên không biết nên làm sao cho phải, lẽ nào muốn Hoa Thành ăn đống này thật sao? Nghe tiếng quỷ rống quỷ kêu của Thích Dung, Tạ Liên càng phiền muộn hơn. Thấy Hoa Thành khoanh tay định ra ngoài, Tạ Liên giơ tay cản hắn, nói: "Bỏ đi."
Y thở dài, múc một chén đồ ăn từ trong nồi, nói với Hoa Thành: "Nồi này đệ đừng ăn. Chờ ta tí nha." Nói đoạn đi ra cửa, gọi Cốc Tử và Lang Huỳnh đi múc nước, dời bọn nhỏ khỏi hiện trường, sau đó bưng chén đồ kia ngồi xổm xuống, vui vẻ hoà nhã nói: "Biểu đệ, nên ăn cơm rồi."
Thích Dung hoảng sợ cực độ, quát: "Huynh làm gì. Huynh làm gì? Huynh muốn làm gì?! Tạ Liên ta cảnh cáo huynh, bây giờ ta là mạng người đấy, huynh nghĩ cho kỹ đi! Kẻ nào nuốt được cái đống này của huynh, kẻ đó sẽ thoát khỏi trói buộc của ba giới, nhảy khỏi lục đạo luân hồi, không có bất cứ..."
Lời còn chưa dứt, Thích Dung đã thấy Hoa Thành trong phòng đứng ngay cạnh nồi, tự cầm muỗng múc một chén, ngồi bên bàn ăn một ngụm, thế mà mặt không đổi sắc, vững như bàn thạch, gã tức thì bị dọa sợ. Một suy nghĩ trước nay chưa từng có chợt lóe lên trong đầu ——
Không hổ là Tuyệt!
Tạ Liên đưa chén đến gần mặt gã, bình tĩnh nói: "Không muốn ăn cũng được, ngươi ra đây đi."
Vậy càng không thể nào. Thích Dung cắn chặt răng, nhưng Tạ Liên lại "két" một tiếng bóp mở cằm gã, đổ thẳng vào.
Giây tiếp theo, tiếng thét chói tai vang khắp bầu trời thôn Bồ Tề.
Cái chén trong tay Tạ Liên trống không, mà Thích Dung dưới đất đã mắt vẹo mũi lệch, ngay cả giọng cũng khản đặc như cụ già gần đất xa trời, rên rỉ: "...Ta... hận..."
Thấy tọng cả chén vào mà Thích Dung cũng chẳng chịu ra, Tạ Liên không biết nên vui hay buồn. Mặc dù y rất mong có thể mau chóng ép Thích Dung chui ra, nhưng nếu không thành công, dường như mặt khác cũng chứng thực rằng, thứ mà y dốc lòng nấu ra cũng không khó nuốt đến thế, xem như cũng là chuyện đáng mừng. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Hoa Thành cũng bưng một chén, vừa thong thả ăn vừa nhìn sang bên này, chén đó cũng sắp hết rồi. Hai mắt sáng lên, Tạ Liên đứng dậy hỏi: "Tam Lang, đệ ăn xong rồi hả?"
Lẽ ra y cảm thấy mình không làm tốt, ngại đưa cho Hoa Thành ăn, ngờ đâu Hoa Thành lại tự ăn rồi. Hoa Thành cười nói: "Ừ."
"..." Tạ Liên dè dặt hỏi: "Đệ cảm thấy mùi vị thế nào?"
Hoa Thành húp cả nước canh, cười đáp: "Ngon lắm. Hơi nồng quá, lần sau có thể lạt hơn một chút."
Tạ Liên thở phào một hơi, gật đầu đáp: "Ừ, ta nhớ rồi. Cảm ơn ý kiến của đệ."
Thích Dung: "Ọe ọe ọe ọe ọe ọe ọe ọe--"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...