Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân


Hoa Liên Đồng Nhân
Dung Mạo
Tác giả 月下花影惹人怜 (Đã có sự cho phép của tác giả)
===
—– Nếu như ta xấu xí.


"Đồ quái dị!".

"Thứ bẩn thỉu!".

"Cút!".

"Ánh mắt nó thật đáng sợ...".

"Vừa bẩn vừa xấu còn muốn làm bạn với chúng ta?".

Tiếng chửi rủa ác độc như nước biển lạnh thấu xương biến thành một chiếc lưới to lớn giăng khắp trời đổ xuống, kéo thân thể lạnh băng của nó vào vòng xoáy cuồn cuộn. Đá vụn như mưa rơi xuống đập lên người đau đớn tận tim.


Nước mắt vòng quanh trong hốc mắt nhưng nó cố chấp không không chịu cúi đầu, không để cho nước mắt rơi. Giống như con thú nhỏ bị vây nhốt, nó cắn răng chịu đựng gào thét trong sự chế giễu bao vây của mọi người.

Không biết là ai nhặt lên một viên gạch dùng sức nhắm ra ngoài. Trong đám người bùng lên tiếng kêu kinh sợ, sau đó phân tán rời đi. Đầu nó bị đập trúng, máu tươi chảy xuống bên má nhuộm con mắt trái thành màu đỏ như bên phải.

Rất đau... Nó ôm đầu từ từ ngồi xuống cuộn người lại.
Vì sao.... Vì sao chứ?
Rõ ràng nó chẳng làm gì, tại sao lại bị đối xử như vậy?
Bởi vì nó rất xấu sao? Xấu xí khiến cho người khác sợ hãi...

Vì vậy nó đi tới bờ sông, cúi đầu nhìn hình phản chiếu trên mặt nước. Cá lội tung tăng, mặt nước lăn tăn gợn sóng lộ ra một gương mặt bẩn thỉu băng vải đầy đầu.

Thật sự là... xấu quá.
"Nếu như... ta rất xấu xí. Người còn muốn nhìn không?". Lúc Hoa Thành nói lời này hắn hầu như phải thu gom hết dũng khí mới dám ngẩng đầu lên, cố gắng duy trì bình tĩnh, giống như một tên cờ bạc sắp chết đánh cuộc toàn bộ gia sản của mình.

Điện hạ là con cưng của trời, dung mạo thần tiên, mình sao có thể lộ ra hình dạng cũ khiến người bẩn mắt.

"Vậy sao? Mặc dù không có nguyên nhân, nhưng ta luôn cảm thấy hình dạng của đệ chắc chắn không xấu xí chút nào".
"Thật ra thì ta muốn nhìn diện mạo vốn có của đệ chỉ vì chúng ta đã như vậy rồi... Coi như hai ta là bạn bè đi, bạn bè là phải đối xử thẳng thắn, không liên quan gì tới việc đệ có đẹp hay không".


Hắn đang vật lộn trong vũng bùn được một bàn tay dịu dàng ấm áp kéo lên, thay hắn ngăn cản đá vụn đang đập xuống. Người này như tia sáng kéo hắn ra từ trong bóng tối, xé toang màn đêm mênh mông.

Ác mộng biến mất rồi, người yêu hô hấp đều đặn lặng lẽ rúc trong ngực mình.
Bỗng nhiên Hoa Thành ôm chặt lấy Tạ Liên đang ngủ, hôn lên đỉnh đầu y, mi mắt y.

Tạ Liên mơ màng tỉnh lại, y nhìn thấy chút mờ mịt trong mắt của Hoa Thành.

"Nếu như... Đệ không đẹp". Hoa Thành yên lặng một lúc lâu mới chậm rãi hỏi tiếp:

"Ca ca có còn... thích đệ không?".
Tạ Liên nhớ tới những truyền thuyết về tướng mạo của Huyết Vũ Thám Hoa, lại nghĩ tới đứa nhỏ khóc lóc bi thương cực độ ở núi Thái Thương năm đó, cuối cùng dừng lại trước hình ảnh Quỷ vương khoác da thiếu niên ngồi trên chiếu trong Bồ Đề Quán lạnh nhạt khẽ hỏi.

—– Nếu như... ta xấu xí.

"Sao có thể...", Tạ Liên nghiêng người khẽ vuốt mi Hoa Thành:
"Đệ đẹp trai nhất".

Y nhẹ nhàng cởi xuống chụp mắt của hắn, đôi môi ấm áp dán lên mắt phải khép chặt. Tạ Liên chưa từng nghĩ tới dưới cái chụp mắt kia tĩnh mịch tới nhường nào, nhưng y rất rõ hồi ức về nơi này không quá tốt đẹp.

"Nếu như đệ thật sự xấu xí".

"Cũng không ai có thể thay đổi ta yêu đệ".

[Hoàn]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận