Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Hoa Liên Đồng Nhân
Làm việc và nghỉ ngơi
Tác giả: 月下花影惹人怜_ (weibo)
Đã có sự cho phép của tác giả
----
Trong khoảng thời gian du lịch một mình ở nhân gian, Tạ Liên làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ có quy luật. Giờ Mão thức giấc giờ Hợi nghỉ ngơi không quản nắng mưa. Nếu ngày nắng trời quang thì y sẽ tùy ý tìm một nơi mãi nghệ, tiền kiếm được trong một ngày có thể tiêu được vài ngày. Nếu trời mưa, y sẽ đội nón đi trên đường nhìn xem có phế phẩm người khác không cần dùng tới nữa không, lúc may mắn có thể dùng tiền nhặt đồng nát mua một chiếc bánh bao bỏ bụng.
Mấy trăm năm vẫn như vậy, dần dần cũng quen với cuộc sống như thế cho đến khi gặp được Hoa Thành. Ở bên Huyết Vũ Thám Hoa đủ lâu, dường như vài thói quen trong cuộc sống và quy luật làm việc nghỉ ngơi đã vô tình nảy sinh biến hóa, thay đổi khá nhiều.
Ví dụ như buổi tối đang tình nồng ý mật, lúc Hoa Thành quấn lên Tạ Liên cũng sẽ không cố ý từ chối, tất cả đều xuôi theo dục vọng nơi đáy lòng. Không biết là ai vượt qua ranh giới trước, việc xảy ra phía sau một khi phát triển sẽ không thể quay đầu. Hô hấp dây dưa triền miên, lăn lộn trong chăn đỏ quên cả thời gian, trong ánh mắt chỉ còn tình cảm nồng thắm như biển sao.
Dù đêm trước đó lăn qua lăn lại một đêm nhưng Tạ Liên vẫn dậy sớm theo thói quen, mở mắt ra cũng đã đến giờ Mão nhưng rời giường khó khăn hơn so với tưởng tượng nhiều. Không vì lý do gì khác, chỉ là mỗi khi y nhúc nhích di chuyển thì bên cạnh sẽ có một cánh tay vươn ra lặng lẽ ôm chặt y kéo về.
Cách một tầng áo đơn mỏng gần như không tồn tại đụng phải lồng ngực trần trụi của đối phương. Trên giường như một thế giới nhỏ, hơi thở của Hoa Thành phả vào mặt y, hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập dần dần hiện lên trước mắt, vật nguy hiểm đang đặt ngay giữa mông mình đang có xu thế rục rịch ngóc đầu. Tạ Liên chợt luống cuống muốn đổi tư thế:
"Tam Lang..."
Hoa Thành không mở mắt mà hơi thả lỏng tay để ca ca mình tùy ý quay người xoay mặt về phía mình. Tay hắn lại khoác lên eo Tạ Liên một lần nữa kéo vào trong lòng, hôn lên đỉnh đầu y, giọng nói lười biếng mập mờ không rõ nói một câu:
"Chào buổi sáng, ca ca."
"Ngủ thêm lúc nữa đi." Hắn xoa bóp phần eo mỏi nhừ của Tạ Liên, không áy náy mà còn giả vờ ấm ức cọ xát mặt ca ca: "Hôm qua là ta không tốt, làm nhiều lần đến muộn khiến ca ca mệt mỏi rồi."
Hai người đối mặt nằm nghiêng trên giường, bốn mắt nhìn nhau rồi đột nhiên nở nụ cười. Thấy Tạ Liên còn đang do dự, Hoa Thành nói tiếp:
"Ta không muốn dậy lắm, ca ca nằm cùng ta đi mà."
Trái tim lập tức mềm nhũn, cuối cùng Tạ Liên vẫn thả lỏng cơ thể chui vào lòng Hoa Thành giống như một con mèo nhỏ, nhìn Quỷ vương dường như không bao giờ trưởng thành trước mặt mình nhắm mắt lại, Tạ Liên đành nở nụ cười bất đắc dĩ khép mắt, hô hấp dần dài hơn.
Không ngờ lúc này người nào đó lại mở mắt ra, nhẹ nhàng vuốt mượt mái tóc dài rối tung của Tạ Liên.
Cuối cùng ca ca cũng không cần vất vả như vậy nữa.
[Hoàn]
---
Một chút ngọt ngào ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...