Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Hoa Liên Đồng Nhân
Không xong không xong rồi, Thái tử điện hạ bị Quỷ vương bắt đi rồi!
Tác giả: 月下花影惹人怜 (Đã có sự cho phép của tác giả)
=============
Trong nhân gian lưu truyền thoại bản về một câu chuyện tình yêu rung động lòng người.
Trước kia có một tên đại quỷ vương gian ác thích bắt người nhốt lại rồi từ từ hành hạ đến chết. Nghe nói hắn mặc một bộ đồ đỏ do máu tươi của những người kia nhuộm lên. Có người nói hắn vô cùng ghét những tiên nhân trên trời. Hắn thề một ngày nào đó sẽ bắt một vị tiên nhân trói lại, lột da, rút gân, uống máu người đó.
Tên Quỷ vương này vô cùng lợi hại, vì vậy chúng tiên nhân cũng không dám trêu chọc hắn, tránh được cứ tránh, cũng chẳng thèm để ý tới tính mệnh hèn mọn của đám người ti tiện kia. Cũng may trên trời còn có một tiên nhân đồng nát tâm địa thiện lương, y cảm thấy không thể vì sợ hãi không màng tới mạng sống của những người phàm tục, bèn xung phong nhận nhiệm vụ hạ phàm đi gặp tên quỷ vương gian ác kia.
Khiến tiên nhân bất ngờ chính là y phát hiện ra Quỷ vương mặt xanh răng nhọn, xấu xí khó ưa trong truyền thuyết lại là một thiếu niên lang vô cùng tuấn mỹ. Y còn chưa mở miệng, Quỷ vương đã cười híp mắt thả người. Tiên nhân buồn bực chẳng hiểu ra sao dẫn người ra khỏi động phủ của Quỷ vương, hộ tống bọn họ đến nơi an toàn rồi trở về trời.
Sau khi chúng tiên nhân nghe kể vô cùng hoảng sợ, lo rằng quỷ vương sẽ tìm tới gây phiền toái.
Quả nhiên không tới một nén hương, trên trời đột nhiên nghênh đón một trận mưa bươm bướm. Quỷ vương áo đỏ ôm lấy tiên nhân đồng nát trong vầng sáng bạc, biến mất không thấy.
...
Sau đó không biết quỷ vương hạ dược mê hồn gì cho tiên nhân đồng nát khiến người kia choáng váng điên đảo, tiên nhân đối với quỷ vương muốn gì được đó, nói gì nghe nấy. Thì ra vị Quỷ vương này chẳng làm việc gì tàn nhẫn độc ác cả, tất cả đều là do hắn cố ý thả tin tức để dụ người mình yêu tới mắc câu. Hắn đã đợi người này tám trăm năm, thật may cuối cùng cũng thành hôn cùng tiên nhân, động phòng, cũng chẳng gây chuyện gì cả, đúng là vui mừng lớn!
"...".
Bởi vì thoại bản này chỉ có mấy tờ ở giữa không lành lặn, câu chuyện cũng không hoàn chỉnh nhưng vẫn khiến cho Tạ Liên cảm giác xấu hổ khó nói lên lời, y giơ tay xoa xoa mi tâm nói:
"Cái đó... Tam lang à, nếu bệnh của đệ tốt hơn rồi cũng không cần nghe những câu chuyện nhàm chán này đâu ha? Mau dậy luyện chữ".
Lúc này Hoa Thành đang khoác một tấm da khoảng sáu bảy tuổi ngồi trên đùi Tạ Liên, hai tay đặt trên bàn dài vô cùng say sưa nghe Tạ Liên đọc các loại thoại bản có liên quan đến hai người bọn họ ở nhân gian. Từ lần trước Hoa Thành bị bệnh, Tạ Liên đọc truyện cho hắn nghe. Hắn cảm thấy vô cùng thú vị bèn sai người thu thập thoại bản khắp nơi trong nhân gian, biến về hình dạng trẻ nhỏ ngày ngày quấn lấy đòi Tạ Liên đọc.
"Đâu có nhàm chán? Rất thú vị, có tài, rất có tài". Hình dạng này của Hoa Thành, cặp mắt tròn vo giống như hai quả nho thật to, gương mặt bụ bẫm khiến người ta rất muốn bóp một cái. Giọng nói không trầm thấp như khi trưởng thành mà mang theo chút trẻ con ngây thơ, mềm mại đáng yêu khiến người ta không thể từ chối.
"Ca ca, cùng đệ chơi một trò chơi đi".
"...".
Tạ Liên nhìn Hoa Thành đang ngồi trong ngực bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn mình, trong lòng nổi lên từng gợn sóng lăn tăn rung động. Biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt vẫn bị thần xui quỷ khiến nói ra: "Được".
"Ca ca cần phải suy nghĩ thật kỹ, nửa đường không được lui bước đâu". Hoa Thành nhỏ giơ tay ôm lấy mắt Tạ Liên, hôn lên môi y một cái, cười khanh khách: "Hơn nữa, đệ muốn ca ca làm cái gì thì phải làm cái đó, được không?".
Tạ Liên cảm thấy dự cảm xấu trong lòng dâng lên mãnh liệt.
...
"Chào thái tử điện hạ! Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới Tiên Kinh vậy?".
"Ấy ấy, thái tử điện hạ trở về rồi? Thật là hiếm thấy, hiếm thấy...".
"Cuối cùng ngươi cũng chịu trở về? Ta còn tưởng ngươi với Huyết Vũ Thám Hoa ngày ngày sống chung cũng không muốn quay về".
...
Tạ Liên vừa duy trì nụ cười đúng mực trên mặt vừa đáp lễ với các thần quan, trong lòng lại âm thầm xấu hổ, thật ra thì tí nữa lại đi xuống thôi, chỉ mong lúc Tam lang tới không hù dọa bọn họ quá mức...
"Đoang —– Đoang ——– Đoang ——-". Cái chuông trên trời đột nhiên rung lắc không ngừng như phát điên, chúng thần quan nghe được âm thanh này đồng loạt liếc mắt. Giây tiếp theo, Tiên Kinh dường như bị bao phủ bởi một từng mảng bóng đen lớn, bướm bạc tàn phá rạch lên bầu trời âm u từng tia sáng bạc rực rỡ. Ngay sau đó vô số cánh hoa đỏ thẫm rơi xuống từ trên trời, nhìn xa cực kỳ giống mưa máu đang trút xuống. Tiếng xích bạc thanh thúy phát ra từ tiếng va chạm vang lên, một bóng người thon dài dần dần hiện ra trong tầm mắt của chúng thần quan.
Huyết... Huyết Vũ Thám Hoa! Chúng thần quan còn chưa kịp thốt lên cái tên này, Hoa Thành ở trước mặt mọi người ôm ngang Tạ Liên lên, sau khi để lại cho mọi người một nụ cười giả đến không thể giả hơn, nháy mắt đã biến mất trong trận mưa hoa gió bướm.
"Con mẹ nó ta thật con mẹ nó, đây cmn coi ai ra gì hả?". Mặt Phong Tín xanh lét, không để ý hình tượng tức miệng mắng to. Mộ Tình bên cạnh hắn lại trợn mắt khinh bỉ, cũng không biết là cho ai nữa.
Bình tĩnh nhất hẳn là Bùi Minh, hắn hứng thú sờ cằm, lộ ra một nụ cười hết sức quỷ dị ha ha nói: "Có lẽ đây là kiểu tình thú mới của vị Huyết Vũ Thám Hoa kia đi".
"...".
"...".
"...".
Trong một phòng giam ẩm ướt, tuy là nơi để nhốt tội phạm nhưng trên vách tường có đục một lỗ cửa sỏ nhỏ để ánh sáng bên ngoài có thể chiếu vào, không đến nỗi khiến người ta quá mức đè nén. Dọc theo cửa sổ còn có hai bông hoa nho nhỏ màu trắng nở rộ, tản ra mùi hương như có như không.
Tạ Liên bị "nhốt" ở nơi này, hai tay y bị xích sắt khóa chặt treo trên cao, người ở tư thế quỳ ngồi hiện ra trước mặt Hoa Thành. Ánh mắt bị một dải lụa màu trắng che lại, vài lọn tóc tán loạn rũ xuống mang theo vài phần cảm giác khác biệt, vô tình hay cố ý đùa giỡn thần kinh của Quỷ vương khiến hắn hận không thể lập tức ăn Tạ Liên vào bụng.
Nhưng mà không được, kịch còn chưa diễn xong đâu.
Hoa Thành nửa quỳ trước mặt y, ngón tay thon dài nắm chiếc cằm tinh xảo của Tạ Liên, ngón cái vươn lên chậm rãi vuốt ve bờ môi mềm, xít lại gần thủ thỉ mập mờ:
"Ngươi cứ thế mang người của ta đi như vậy, không sợ ta sẽ trả thù sao? Hử?".
"Ha, nếu ta đã dám làm, há lại sợ hãi?"". Tạ Liên hung hãn quay đầu ra chỗ khác tựa như muốn thoát khỏi bàn tay lạnh như băng này, "Muốn giết muốn chém gì tùy ngươi, cứ sảng khoái".
"Ha ha", Quỷ vương áo đỏ khẽ cười một tiếng, tay hướng lên vuốt ve gò má bóng loáng của Tạ Liên, từng câu từng chữ nói: "Ta không đâu".
"Sao ta có thể để ngươi chịu tội như vậy chứ? Thương ngươi còn không hết đây, bảo bối".
Hoa Thành cảm giác được rõ ràng người trước mặt hắn run lên, không biết là kinh ngạc hay là bị dọa. Thế nhưng cảm giác nóng ấm truyền tới từ bàn tay cho hắn biết, ca ca đang xấu hổ.
"Mong ngươi tôn trọng ta một chút, đừng tùy tiện gọi ta như thế". Tạ Liên kịp thời điều chỉnh tâm tình, vô cùng chuyên nghiệp sắm vai hình tượng của một tiên nhân có chết cũng không khuất phục.
"Ồ? Không thích?". Hoa Thành dịu dàng hôn lên trán của Tạ Liên một cái, hôn xuống tai, ngậm lấy dái tai của y buồn buồn nói: "Vậy... ca ca?".
"...".
Tuy nói là diễn kịch, lúc này Tạ Liên hẳn chưa trải qua sự đời. Nhưng trên thực tế loại chuyện này đâu phải lần một lần hai, thân thể y sớm đã bị Hoa Thành chăm sóc dạy bảo trở nên vô cùng nhạy cảm, vừa nhẹ nhàng đụng chạm đã có phản ứng.
"Xem ra ngươi rất thích xưng hô thế này". Hoa Thành cười ranh mãnh, vùi đầu ở hõm vai Tạ Liên gặm phần cổ tinh tế, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm lên xương quai xanh nhô lên.
"Ca ca, mặc dù ngoài miệng ngươi nói không muốn, nhưng thân thể này rất thành thật đó".
"Ngươi tên khốn kiếp, lưu manh! Hèn hạ bỉ ổi, hạ lưu... Ưm, ưm ~~". Tạ Liên bị mấy ngôn từ tục tĩu này chọc cho phát giận, cắn răng nghiến lợi mắng, còn chưa mắng xong môi đã bị Hoa Thành bá đạo chặn lại. Không cẩn thận đã thả hắn tiến vào quấy nhiễu khiến đầu óc Tạ Liên rối loạn. Hai tay y bị xích sắt treo lên, thân thể không chỗ dùng lực chỉ có thể chịu đựng cái hôn đầy lửa nóng. Mật dịch không thể khống chế chảy xuống theo cần cổ ưu mỹ, bốn phiến môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài.
Này còn chưa đủ, tay Hoa Thành cũng không nhàn rỗi tùy ý dạo chơi, dò xét vào trong vạt áo của Tạ Liên nắn bóp một bên núm vú xinh xắn qua tầng vải mỏng của đồ lót bên trong.
"Ư ~ ha ~". Tiếng rên rỉ mềm mại ngọt dính tràn ra từ miệng Tạ Liên. Y cắn chặt hàm răng không để mình phát ra những âm thanh xấu hổ lại bị Quỷ vương dụ dỗ đánh nát lý trí.
"Ca ca, đừng nhẫn nhịn, đệ muốn nghe".
Hiện tại Tạ Liên đã không thể phân biệt rút cuộc Hoa Thành trước mặt y bây giờ là quỷ vương tà ác hay là thiếu niên lanh lợi. Y chỉ cảm thấy đầu óc loạn thành một đoàn, trong lồng ngực như có một ngọn lửa, dục vọng bên dưới cũng dần dần ngẩng đầu.
Hoa Thành lại cố tình không chăm sóc dục vọng ngẩng cao kia, hai tay mình bị trói buộc không cách nào tự thoải mãn, sắp bị ép tới điên rồi. Y điên cuồng giãy giụa thân thể, xích sắt bị va chạm leng keng. Hoa Thành cũng vất vả nhẫn nhịn, hắn đè xuống quý nhân đang lộn xộn, thở hổn hển thấp giọng hỏi: "Muốn không?".
Nước mắt sinh lý không kiềm chế được chảy xuống, từ trong mắt Tạ Liên đã có thể nhìn ra tình dục gần như hiện rõ, y làm bộ tội nghiệp gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta muốn...".
"Nếu vậy, cầu ta". Quỷ vương vuốt một lọn tóc đặt lên môi hôn một cái, từng bước từng bước dụ dỗ: "Cầu ta, ta sẽ thoả mãn ngươi...".
"Ta ... Ta...". Tạ Liên bất đắc dĩ cắn răng, tiến tới trước mặt Quỷ vương hôn lên môi hắn, mơ hồ nói:
"Ta muốn... Ngươi có thể trao tất cả cho ta không? Có thể cho thêm mấy lần sao?".
———Ngươi có thể trao tất cả cho ta không?
——— Có thể cho thêm mấy lần sao?
Ba ngàn ngọn đèn chậm rãi bay lên tiến vào bầu trời đêm đen thẫm. Trước phòng nhỏ siêu vẹo, Tạ Liên bổ nhào về phía Hoa Thành ôm hắn thật chặt. Chính đêm đó, Tạ Liên đợi chừng một năm đong đầy nhớ nhung, hiếm khi chủ động nói muốn cùng Hoa Thành động phòng.
Cũng chính đêm đó, Tạ Liên bị từng đợt sóng tình dục tập kích nghẹn ngào kêu lên, khao khát có được toàn bộ của Hoa Thành. Cho dù đã qua rất lâu nhưng Hoa Thành vẫn nhớ như in một màn như vậy.
Hắn giật đứt gông xiềng trên người y ôm người vào ngực. Không kịp chờ đợi áp người lên giường đã được chuẩn bị sẵn. Hắn từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của y, đột nhiên cười rộ.
"Ca ca, đệ thua rồi".
Mái tóc dài của Hoa Thành rũ xuống quét qua gương mặt của y hơi ngứa. Tạ Liên cố gắng chống người lên, vòng qua cổ Hoa Thành hôn nhẹ lên chụp mắt màu đen mềm mại, không nói gì.
Thế nhưng, ám chỉ như thế cũng đủ rồi.
"Huynh thật là muốn mạng của ta mà".
[Hoàn]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...