Nguyên lai mấy năm nay, Lăng Tỷ Dực thường xuyên lang bạt khắp giang hồ, Lăng Song Phi lại thường ở Long cung, trở thành cánh tay phải của Vân Long Anh.
Đầu năm ngoái, Lăng Song Phi viết thư về nhà cho huynh trưởng, hỏi Lăng Tỷ Dực vì sao còn chưa đến cưới Vân cô nương.
Lúc đó Lăng Tỷ Dực không ở trên núi, mãi hai tháng sau mới về nhà.
Y nhận được thư của huynh đệ thì hết sức khổ não, viết thư lại nói rõ rằng lúc thiếu niên có quen Vân Phi Phàm, tuy biết dung mạo, võ công, gia thế, nhân phẩm của nàng ta đều tuyệt vời nhưng không thể nào yêu thương được.
Sau này hai nhà định chuyện kết thân, y không dám trái lời cha mẹ, đành cố gắng trốn tránh, mấy năm nay không tính gì đến chuyện cưới Vân Phi Phàm.
Trong mấy năm này, y phát hiện mình thật sự chung tình với một vị cô nương khác, càng không muốn thành hôn với Vân Phi Phàm nên mới viết thư kể lể rõ ràng, hỏi cách giải quyết êm đẹp.
Lăng Song Phi nhận được thư tỏ ra không vui, cho rằng huynh trưởng chần chừ, không muốn mà không dám quyết đoán, làm lỡ mất tuổi xuân của Vân Phi Phàm.
Y và Vân Phi Phàm ở bên nhau lâu ngày, vô tình có cảm tình với nàng ta, buồn phiền vì huynh trưởng cư xử không phải với nàng, nên vào mùa thu năm đó thố lộ tình cảm với Vân cô nương.
Vân Phi Phàm cực kỳ kinh ngạc, trách y sao lại dám qua mặt huynh trưởng.
Trong lúc kích động, Lăng Song Phi đưa thư của Lăng Tỷ Dực cho Vân Phi Phàm, nàng ta mới phát hiện ý trung nhân tịnh không yêu mình, đau lòng cực độ, cả ngày nước mắt như mưa, gầy mòn hốc hác, bi thương quá đỗi, bèn yêu cầu phụ thân thoái hôn với Lăng gia, Vân Long Anh không hiểu mô tê gì, chỉ cho rằng con gái nóng lòng bèn viết thư cho vợ chồng Lăng Tiêu, giục họ sớm định ngày cưới.
Lúc xảy ra chuyện đó, Trịnh Bảo An và Lăng Hạo Thiên đều chỉ nghe loáng thoáng, không hiểu được tường tận.
Hai người đang ở hậu sơn trông coi cho Yến Long tọa quan, vô tình về nhà, Lăng Hạo Thiên đọc được bức thư nhị ca viết cho đại ca mới biết đại ca có ý thoái hôn bèn kể lại cho Trịnh Bảo An nghe.
Trịnh Bảo An cực kỳ kinh ngạc, nói: “Đại ca đính hôn với Phi Phàm tỷ đã nhiều năm, sao lại xảy ra chuyện như thế nhỉ?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Họ nhiều năm không gặp mặt, hai bên đều thay lòng đổi ý cũng là lẽ thường.
Lại thêm nhị ca suốt ngày ở trong Long cung, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chưa biết chừng nhị ca sẽ thành hôn với Phi Phàm tỷ.”
Trịnh Bảo An không tin, cười nói: “Huynh cho là yêu đương dễ thay đổi thế à, đoán lung tung quá.”
Song phen này Lăng Hạo Thiên đoán không sai.
Trong thời gian này, Lăng Song Phi tìm mọi cách an ủi Vân Phi Phàm khiến nàng ta vô cùng cảm động, tình cảm lại chuyển sang cho Lăng Song Phi.
Lúc đó Lăng Song Phi đang là trợ thủ đắc lực của Vân Long Anh, được Vân Phi Phàm thề hẹn mới lấy hết dũng khí tỏ ý muốn cầu hôn nàng với Vân Long Anh.
Vân Long Anh nghe xong thì vừa hồ đồ vừa tức giận: “Rốt cuộc ca ca cậu muốn cưới Phi Phàm hay là cậu đây?” Rồi viết thư hỏi vợ chồng Lăng Tiêu.
Lúc đó Yến Long đang bế quan luyện công, Lăng Tiêu nhận được tin thì kinh hãi cực độ, không hiểu hai quý tử đang làm trò gì, vội sai người hạ sơn tìm Lăng Tỷ Dực về.
Về đến nhà, Lăng Tỷ Dực thấy sự tình đã vỡ lở, đành nói thật rằng mình không có ý muốn cưới Vân Phi Phàm, giờ đệ đệ muốn thế, thật là quá tốt.
Lăng Tiêu thấy Vân gia giục giã, đành thương lượng với nhi tử rồi viết thư đáp lời, hy vọng giải trừ hôn ước cho Lăng Tỷ Dực, mong Vân Long Anh thành toàn cho chuyện Lăng Song Phi cầu hôn Vân Phi Phàm, vân… vân...
Sự tình xảy ra như vậy, Lăng Hạo Thiên chỉ đứng ngoài quan sát, tỏ ra cực kỳ thú vị, nới với Trịnh Bảo An: “Muội xem, ta đoán có sai không? Nhị ca muốn thành thân với Phi Phàm tỷ, bất kể thế nào, chị dâu vẫn là chị dâu.”
Trịnh Bảo An lo lắng cho đại ca: “Đại ca sao lại không yêu Phi Phàm tỷ nhỉ? Họ quen nhau từ nhỏ, cảm tình phải tốt lắm mới đúng.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ai mà biết được.”
Tối đó, Trịnh Bảo An quay lại trang viện lấy thức ăn đồ mặc cho sư phụ, vô tình gặp Lăng Tỷ Dực đang đứng vơ vẩn trong sân, thầm nhủ: “Bây giờ trong lòng đại ca nhất định đầy tâm sự.” Bèn tiến tới, dịu dàng gọi: “Đại ca!”
Lăng Tỷ Dực quay lại nhìn thấy cô, toàn thân rung động, buột miệng: “Bảo An, là muội ư?”
Trịnh Bảo An thấy vẻ mặt y kỳ quái liền hỏi: “Đại ca, muội đã nghe qua chuyện của Vân tỷ tỷ.
Huynh… huynh vẫn ổn chứ?”
Lăng Tỷ Dực thở dài: “Ta thật không phải với nàng ấy.”
Trịnh Bảo An lấy làm hiếu kỳ, không nén được bèn hỏi: “Đại ca, vì sao huynh lại muốn giải trừ hôn ước?”
Lăng Tỷ Dực nhìn cô một lúc mới đáp: “Bản An, muội hiểu được không? Phi Phàm là một cô nương rất tốt nhưng không hiểu vì sao, ta lại không có chút cảm tình nào với nàng ấy.”
Trịnh Bảo An gật đầu: “Muội hiểu chứ.
Đại ca, huynh đừng tự trách nữa, chuyện này không thể nào miễn cưỡng được.”
Lăng Tỷ Dực lại thở dài.
Trịnh Bảo An thấy y thần thái u uất, liền nắm tay y, sóng vai ngồi xuống thạch ỷ, khuyên giải: “Đại ca, trong lòng huynh có điều gì muốn nói thì cứ nói với muội, có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn.”
Lăng Tỷ Dực gật đầu, chậm rãi kể lại chuyện thoái hôn và Lăng Song Phi cầu hôn Vân Phi Phàm.
Trịnh Bảo An nghe xong, nhẹ nhàng thở dài: “Đại ca, muội hiểu tâm sự của huynh rồi.
Có lúc huynh yêu thương một người, bất kể thế nào cũng yêu người đó, không yêu thì không thể miễn cưỡng được.”
Lăng Tỷ Dực cười mỉm: “Muội còn nhỏ như vậy, sao lại biết nhiều thế nhỉ?”
Trịnh Bảo An cũng cười: “Muội lớn rồi, đương nhiên phải biết chứ.
Đại ca, trong lòng huynh thích một người khác?”
Lăng Tỷ Dực im lặng một lúc mới đáp: “Đúng vậy.”
Trịnh Bảo An càng hiếu kỳ, hỏi: “Ai thế? Mau nói cho muội biết đi.”
Lăng Tỷ Dực không đáp, Trịnh Bảo An lại giục: “Đại ca muốn muội đoán ư?”
Trong lòng cô nhẩm qua số cô nương trên giang hồ say mê Lăng Tỷ Dực, chắc phải đến mười bảy mười tám người, tính đi tính lại từng người đều thấy y không thích ai, đành hỏi: “Là mỹ nhân nào vậy?”
Lăng Tỷ Dực lắc đầu.
Cô lại đoán: “Là tỷ tỷ Trần gia? Mấy năm nay nhị cô nương càng lớn càng xinh đẹp, những người hâm mộ tỷ ấy trên giang hồ không ít đâu.”
Lăng Tỷ Dực lại lắc đầu.
Trịnh Bảo An hỏi tiếp: “Là Lý cô nương của Tuyết tộc? Nghe nói tư dung, võ công của tỷ ấy thuộc hạng nhất hạng nhì trên giang hồ, nhất định huynh thích tỷ ấy.”
Lăng Tỷ Dực vẫn lắc đầu.
Trịnh Bảo An cười: “Muội không đoán được.
Đại ca đừng bắt muội đoán già đoán non nữa, mau nói đi mà.”
Lăng Tỷ Dực chần chừ một hồi, đứng dưới ánh trăng nhìn cô mà không nói.
Bảo An lại mỉm cười: “Đại ca yêu một người cũng là lẽ thường thôi mà.
Huynh đừng lo, cứ nói với muội, muội sẽ không cho ai biết.”
Lăng Tỷ Dực đột nhiên đưa tay ra nhè nhẹ vuốt ve gò má cô, thầm thì: “Bảo An, muội đừng đoán nữa.”
Trịnh Bảo An chấn động toàn thân, đột nhiên hiểu được ý tứ của y, đưa tay lên bịt miệng, nhìn y trân trối.
Lăng Tỷ Dực nắm chặt tay cô, run giọng: “Bảo An, ta hành tẩu giang hồ ngần ấy năm nay, gặp gỡ không biết bao nhiêu người, ngoảnh đầu lại mới biết cô nương tốt nhất trên đời ở ngay cạnh mình.
Ta vẫn vì chuyện giữa ta và Phi Phàm mà không dám thổ lộ tâm ý với muội.
Hôm nay đã không còn vướng víu gì nữa mới dám… dám nói với muội những lời này.”
Trịnh Bảo An chăm chắm nhìn gương mặt anh tuấn của y, tưởng như trong mộng.
Cô từ nhỏ đã ngưỡng mộ vị đại ca này nhưng biết y và Vân Phi Phàm có hôn ước, chỉ kính ngưỡng, khâm phục, ái mộ như huynh trưởng chứ tịnh không nghĩ đến tình cảm nam nữ.
Giờ thấy vị anh hiệp ngạo thị giang hồ, hoành hành võ lâm này thổ lộ tình ý với mình, nhất thời có cảm giác được yêu mà kinh hoảng, không biết phải làm gì.
Lăng Tỷ Dực chăm chú nhìn vẻ mặt cô, nói: “Bảo An, ta không dám xin muội trả lời, chỉ hy vọng muội hiểu… hiểu được tâm ý mà thôi.”
Trịnh Bảo An ngẩn ngơ một lúc mới lắc đầu đáp: “Đại ca, muội không hiểu.
Muội chỉ là một nha đầu không hiểu chuyện, không so được với Phi Phàm tỷ bất cứ mặt gì, vì sao huynh…”
Lăng Tỷ Dực dịu dàng nói: “Bảo An, muội đừng tự hạ thấp mình.
Muội là cô nương ôn nhu, thiện lương nhất trên đời, ta đã đi khắp đại giang nam bắc, chưa từng gặp được cô nương nào so được với muội.
Mấy năm nay ta đi khắp nơi cùng chốn, trong lòng chỉ nhớ một mình muội, nhớ mỗi lời muội nói, nụ cười của muội, nhớ dáng vẻ muội nước mắt lưng tròng lúc bị mẹ ta trách mắng.
Ta biết mình không quên được muội, nhưng không dám nói ra lời tận đáy lòng mình.
Bảo An, muội có hiểu cho lòng ta không?”
Trịnh Bảo An nghe những lời nói thành thật đầy thâm tình đó, trong lòng kích động mãi không thôi, chỉ xuôi tay im lặng hồi lâu mới lí nhí: “Đại ca, muội hiểu chứ.
Muội… muội chỉ sợ mình không xứng.”
Lăng Tỷ Dực lòng như bay lên mây, dịu dàng thò tay vuốt tóc cô, cười mỉm: “Bảo An, muội hiểu được tâm ý của ta, ta thật vui sướng lắm.
Nếu cả đời này ta được cùng với muội, ta chẳng còn cần gì nữa.”
Trịnh Bảo An không đáp, trong lòng kích động, nước mắt dâng lên tròng mắt, quay đầu đi khóc nghẹn ngào.
--- Xem tiếp hồi 80 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...