Thiên Quan Song Hiệp


Giang Tấn, Giang Minh Di thấy Triệu Quan bỏ chạy, tức thì đuổi theo, ba người cứ đuổi đuổi đánh đánh, chạy thẳng vào trong rừng sâu.

Khinh công của gã học từ Thành Đạt chú trọng đến tiến thoái, tránh né, linh xảo như làn gió, khinh công Phi Thiên Thần Du do Lăng Tỷ Dực dạy lại chú trọng đến thân hình nhanh nhẹn, giờ coi cây cối trong rừng là vật che đỡ, dễ dàng tránh thoát mọi đòn tấn công, chiếm hết ưu thế, không còn bị cành củi đánh trúng nữa.

Đơn đao của gã tuy nhanh nhưng không chém xuyên qua hai cành củi do hai anh em họ Giang liên thủ, cũng không chạm thân hình họ được.
Chống đỡ thêm mấy chục chiêu, Triệu Quan biết Trịnh Bảo An chắc đã cõng Lý Họa My leo lên núi rồi, đang định dừng tay nói mấy câu xin lỗi, chợt thấy vai phải đau buốt, bị một cành củi đánh trúng, đau đến nhập cốt, đơn đao vuột khỏi tay.

Gã thất kinh, bụng bảo dạ: “Con mẹ này hạ thủ nặng quá.” Vội quay người chạy tiếp.
Huynh đệ họ Giang quát to: “Chạy đi đâu?”
Triệu Quan chạy được mấy chục bước, lúc đó sát cạnh chân toàn là cỏ dại cao ngang người, phía trước mặt loáng thoáng có tiếng nước chảy.

Chợt thấy dưới chân hẫng hụt, gã vội điểm chân vào một khối đá lớn bên cạnh, tung mình nhảy lên, chộp lấy một cành cây xòa ngang.

Gã lật người nhảy lên cành cây, cúi đầu nhìn xuống dưới chân thấy một khe suối sâu mấy chục trượng, xa xa có nước văng lên tứ phía, thế nước cực xiết.

Tim gã đập thình thình, tự nhủ: “Nếu mà nhảy xuống dưới thì mình đi đứt ở đây.”
Đang suy nghĩ lung tung thì Giang Minh Di đã đuổi tới, y thấy Triệu Quan nhảy lên cây thì cũng nhảy theo, vung cành củi đánh tới.

Triệu Quan nghe tiếng, lòn người tránh đi, hốt hoảng gào lên: “Cẩn thận ngã xuống dưới bây giờ.”

Giang Minh Di nào chú ý đến dưới chân, lúc rơi xuống không có nơi đặt chân liền kêu lên kinh hoàng, rớt thẳng xuống khe suối.
Ý nghĩ xoay chuyển như điện trong đầu Triệu Quan, lập tức từ trên cây tung Ngô công tác ra, quát: “Nắm lấy!”
Giang Minh Di vội đưa tay bắt lấy một đầu, thế rơi xuống của y cực nhanh, Triệu Quan suýt nữa bị kéo rơi khỏi, liền chộp vào cành cây mới giữ vững được.
Giang Tấn cũng chạy tới, thấy huynh đệ treo lơ lửng trên không thì kêu lên kinh hãi: “Huynh đệ!”
Lại thấy cành cây Triệu Quan đứng lắc lư trĩu xuống, sợi dây cầm trong tay sắp không chịu nổi, tính mệnh Giang Minh Di mong manh như hơi thở.

Triệu Quan hít một hơi, bảo: “Giữ chắc vào, huynh đệ kéo các hạ lên!” Gã dụng kình vào cánh tay kéo mạnh sợi dây, thân hình Giang Minh Di văng đi mấy trượng, bay về bên bờ khe, Giang Tấn vội đưa tay đỡ lấy.

Giang Minh Di từ cõi chết trở về, sợ đến nỗi mặt cắt không còn hột máu, hai anh em ôm lấy nhau không nói lên lời.
Cùng lúc, cành cây Triệu Quan đứng không chịu nổi nữa, rắc một tiếng, rơi ngay xuống dưới.

Anh em họ Giang kêu ầm lên, đồng thời lao tới, chợt thấy sợi dây dài trong tay gã tung ra, quấn lấy gốc cây, mượn thế nhảy lên, quăng mình đứng trên một khối đá lớn.
Giang Tấn vội tiến lên, ôm quyền nói: “Đa tạ các hạ cứu giúp, huynh đệ chúng tôi cảm kích bất tận.”
Toàn thân Triệu Quan ướt đẫm mồ hôi lạnh, định thần lại mới thu Ngô công tác, nhảy xuống khỏi khối đá, bất giác hai châm mềm nhũn.

Trải qua phen kinh hiểm này, anh em họ Giang được gã ra tay cứu mạng, tự nhiên không tính toán đến chuyện bị gã trêu cợt lúc trước.

Trong lúc vô ý, gã đã hóa địch thành bạn, thở phào một hơi.
Ba người cùng quay về, Triệu Quan đeo đơn đao vào, cười nói: “Hai vị võ công tinh thâm, còn đánh nữa, tại hạ chỉ còn nước ôm đầu trốn chạy thôi.”

Giang Tấn cũng cười: “Công phu chạy trốn của các hạ không tồi, huynh đệ chúng tôi liên thủ đối phó người khác, chưa ai chịu nổi lâu đến thế.”
Giang Minh Di lại nói: “Nếu không có Triệu huynh đệ cơ trí linh xảo, làm sao trong lúc ngàn cân treo sợi tóc lại tung dây thừng ra cứu mạng tại hạ?”
Ba người cùng nhìn nhau cười vang.
Triệu Quan nói: “Chắc Bảo An đã lên núi trước tìm lệnh sư rồi.”
Giang Tấn đáp: “Tiểu nha đầu này cũng linh lợi lắm.”
Ba người đến dưới vách núi, cùng bò lên trên.

Anh em họ Giang thân thủ mẫn tiệp, tuy đeo một bó củi to, một bao gạo lớn trên lưng nhưng hình như không hề tốn chút sức lực nào, vài ba bước đã lên đến đỉnh.

Triệu Quan chưa từng leo qua môt vách đá nào cao thế này, chầm chậm theo sau, leo trèo hết sức vất vả.

Lúc sắp đến nơi, Giang Minh Di tung thừng xuống, kéo gã lên đỉnh núi.
Trên đỉnh mây khói lờn vờn, giống như trên tiên cảnh.

Triệu Quan theo anh em họ Giang đến một gian nhà gỗ, Trịnh Bảo An bước ra đón, cười nói: “Đánh xong chưa? Không ngờ Triệu gia ca ca bại thê thảm thế?”
Triệu Quan cười đáp: “Nhờ phúc hai vị Giang huynh đây, ta mới giữ được cái mạng nhỏ này.”
Giang Minh Di gạt đi: “Sao Triệu huynh đệ lại nói vậy? Tại hạ mới nhờ vào phúc của huynh mà giữ mạng được.”
Trịnh Bảo An nghe họ kể lại chuyện dưới khe suối, liên tục xoa ngực nói: “Hiểm quá, hiểm quá.” Thấy họ đã từ địch hóa bạn thì hoan hỷ vô cùng: “Thường lão gia gia đã đồng ý trị bệnh cho Lý cô nương, đang đọc phương pháp trị liệu do sư thúc muội chép ra.”

Giang Tấn trừng mắt nhìn cô: “Sư phụ tuổi cao rồi, muội còn làm phiền lão nhân gia hao phí nội lực, không thấy thẹn sao?” Đúng lúc đó, một lão ông cao lớn từ trong nhà đi ra, nói: “Tấn nhi, Di nhi, ngày thường sư phụ vẫn dạy các con ra sao? Cứu mạng người là quan trọng, sao lại thoái thác? Lão Tử có lời rằng: 'Nghĩ cho mình bao nhiêu thì phải nghĩ cho người khác nhiều hơn' mà các con lại nhỏ nhặt như vậy.”
Giang Tấn, Giang Minh Di cúi người: “Đệ tử xin vâng.”
Triệu Quan thấy lão nhân nọ trạc tám chục tuổi, râu tóc trắng xóa, tinh thần quắc thước, hồng quang rạng ngời trên mặt, giống như một nhân vật thần tiên của Đạo gia.

Trịnh Bảo An giới thiệu: “Triệu gia ca ca, vị này là Thường Thanh Phong, Thường lão gia gia.”
Triệu Quan vội quỳ xuống dập đầu: “Thường lão tiền bối đại đức, đồng ý chữa cho bằng hữu của vãn bối, cả đời này vãn bối không quên ơn.”
Thường Thanh Phong đỡ gã dậy, cười bảo: “Không cần khách khí, lão biết tiểu bằng hữu cả đời sẽ không quên.

Vị cô nương này sau này chắc sẽ là lão bà của tiểu bằng hữu.”
Triệu Quan đỏ lựng mặt: “Lão tiền bối nói đùa rồi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Thường Thanh Phong sẽ bắt đầu trị thương cho Lý Họa My.

Phương pháp của Lưu Nhất Bưu hết sức phức tạp, tổng cộng mất đến mười tám ngày, mỗi ngày ba lần dùng nội lực thượng thừa sửa sang lại kinh mạch cho cô.

Mấy ngày liền, lúc Thường Thanh Phong vận công trị thương cho Lý Họa My, Triệu Quan và Trịnh Bảo An đều túc trực trong nhà phục vụ, ba ngày đầu Lý Họa My tỏ ra đau đớn, sang ngày thứ tư mới có chuyển biến.
Sang ngày thứ chín là ngày quan trọng: cắt đứt hết tâm mạch, phế mạch của Lý Họa My rồi mới nối lại.

Thường Thanh Phong cho hai đệ tử trông coi bên ngoài, không cho phép bất cứ ai đến làm rộn, Triệu Quan và Trịnh Bảo An ở trong nhà phục dịch.

Thường Thanh Phong ngưng thần vận công, đột nhiên đứng lên, vỗ liền ba chưởng xuống đầu Lý Họa My, lập tức cô gục xuống, như thể chết rồi.

Thường Thanh Phong lại thi triển chưởng pháp, xoay quanh người cô, thỉnh thoảng lại xuất chưởng đánh vào các đại yếu huyệt, xuất thủ nhanh như chớp giật, Triệu Quan cơ hồ không nhìn rõ cách xuất chưởng, thu chưởng của ông, thầm kinh hãi: “Trên đời còn có cao nhân cỡ này sao! Mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.”

Xong một đận, Lý Họa My mới ngồi thẳng dậy được, hơi thở như thường, sắc mặt tuy nhợt nhạt song đã lờ mờ thấy được màu hồng của máu.

Thường Thanh Phong ngồi sau lưng cô, đặt chưởng lên bối tâm, giúp cô điều chỉnh nội tức.

Triệu Quan thấy sắc mặt cả hai người đều bình hòa thì trong lòng an ủi lắm, biết rằng tính mạng Lý Họa My đã được cứu.
Trịnh Bảo An cùng gã đến phòng thăm Lý Họa My, thân thể cô tuy hư nhược nhưng trung khí sung túc, so với một ngày trước đã khác hẳn.

Ba người cười nói một hồi, đợi Lý Họa My ngủ xong, Triệu Quan và Trịnh Bảo An mới đi ra.
Triệu Quan đến sát mép núi, hít sâu một hơi không khí, cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng, cười nói: “Bảo An, đa tạ muội.

Nhờ muội nghĩ đến Thường lão gia gia, lại đưa chúng tôi lên Thái Sơn mới giữ được mạng cho Lý cô nương.”
Trịnh Bảo An mỉm cười: “Huynh còn khách khí với muội gì nữa? Muội thấy sức khỏe Lý tỷ tỷ phục hồi lại là vui lắm rồi.

Hơn nữa, muội ở trên Hổ Sơn đang hết sức phiền muội, ra ngoài dạo chơi cho thư thả cũng tốt.”
Gã nói: “Ta thấy muội hình như có tâm sự, không biết ta có giúp được gì không?”
Trịnh Bảo An thở dài, lắc đầu: “Đây là chuyện riêng của muội, không ai giúp được đâu.

Triệu gia ca ca, giờ lòng muội loạn lắm, không biết phải bắt đầu nói từ đâu nữa?”
Triệu Quan khuyên: “Muội cứ thong thả kể lại, ta nghe đây.”
Trịnh Bảo An liền ngẩng đầu, chậm rãi kể lại chuyện xảy ra trong mấy tháng nay.
--- Xem tiếp hồi 79 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui