Thiên Quan Song Hiệp


Không đến một ngày ba người đã đến Thái Sơn.

Trịnh Bảo An đi trước dẫn đường, leo qua hai ngọn núi, tới một vách đá cheo leo liền bảo: “Núi cao quá, chắc phải leo qua, Triệu gia ca ca, huynh cõng Lý tỷ tỷ chứ?”
Triệu Quan ngẩng đầu nhìn đỉnh núi dựng đứng, thè lưỡi ra bảo: “Thường lão gia gia ở trên đỉnh à?”
Trịnh Bảo An đáp: “Đúng vậy.

Muội không thể hiểu nổi hai vị ca ca họ Giang làm sao mà chịu nổi, mỗi ngày đều lên núi mấy chục lần.

Sư phụ nói Thường gia gia muốn họ qua đó mà luyện công.” Dứt lời nghe thấy sau lưng có tiếng cười: “Phương pháp sư phụ dạy bọn huynh luyện công, đâu chỉ có mỗi ngọn núi này.”
Triệu Quan và Trịnh Bảo An ngoái đầu lại, thấy hai hán tử trạc hai chục tuổi từ trong rừng bước ra, một người cõng trên lưng một bó củi to, một người khuân một bao gạo lớn, hai người trông rất giản dị, diện mạo anh tuấn, hoàn toàn không nhiễm bụi trần, không giống với người thường.
Trịnh Bảo An cười nói: “Hai người trốn ở sau lưng nghe người khác nói chuyện, không ngại sao? Giang đại ca, Giang nhị ca, Thường lão gia gia có nhà không?”
Thanh niên vác củi hỏi: “Sư phụ có nhà, Bảo An, muội tìm sư phụ có chuyện gì?”
Trịnh Bảo An nói: “Vị Lý cô nương này bị nội thương, Triệu gia ca ca đưa lên Hổ sơn trị thương nhưng không may là sư phụ, nghĩa phụ, đại ca, nhị ca, Tiểu Tam đều không ở trên núi, không ai có đủ nội lực để trị liệu, muội mới đến cầu Thường lão gia gia cứu mệnh.” Đoạn dẫn Triệu Quan lên ra mắt, hai hán tử đó nguyên là anh em, đều là đệ tử của Thường Thanh Phong, ca ca tên Giang Tấn, đệ đệ tên Giang Minh Di.
Giang Minh Di nói: “Bảo An, muội có biết mấy năm nay sư phụ không thích gặp người ngoài, sao còn dẫn người lên núi?”
Trịnh Bảo An đáp: “Cứu mạng là chuyện quan trọng, Thường gia gia là người nhân từ nhất, nhất định chịu xuất thủ cứu chữa.

Không tin thì huynh dẫn muội đi gặp lão nhân gia, để muội tự hỏi.”

Giang Tấn nói: “Ồ, muội đừng có làm mình làm mẩy nữa.

Sư phụ sợ nhất chuyện muội nhõng nhẽo, muội mà cầu xin, cái gì lão nhân gia cũng đáp ứng.”
Trịnh Bảo An cười: “Huynh đã biết, sao còn không mau đưa muội đi gặp lão nhân gia?”
Giang Minh Di đáp: “Ta không đi, muội ép ta dẫn, ta càng không đi.”
Triệu Quan nghe hai người tranh cãi mà cảm thấy ghét cay ghét đắng, thầm nhủ: “Hai vị huynh đệ họ Giang này đều cao lớn đĩnh bạt, mà nói chuyện lại lải nhà lải nhải như tiểu cô nương.”
Trịnh Bảo An nói: “Huynh không dẫn, muội tự biết đi.

Triệu gia ca ca, chúng ta đi.”
Giang Tấn bước lên cản đường: “Bảo An, muội càng lớn càng to gan, chưa làm Lăng đại tẩu đã bắt đầu ngang ngược, không coi ai ra gì thế?”
Trịnh Bảo An đỏ lựng mặt: “Huynh nói vớ vẩn gì vậy? Ai bảo huynh thế?”
Triệu Quan nghe xong mà ngây người, tự nhủ: “Bảo An muốn lấy Lăng đại ca? Sao không nói với mình tiếng nào nhỉ?”
Giang Minh Di nói: “Huynh đệ chúng ta luôn ngưỡng mộ Lăng đại ca, tin tức thành hôn của huynh ấy, lẽ nào lại không biết?”
Giang Tấn thêm vào: “Đúng thế, ngay cả Vân Phi Phàm mà huynh ấy cũng không để vào trong mắt, chắc phải coi trọng Bảo An lắm mà.”
Giang Minh Di tiếp lời: “Muội không lên tìm bọn ta, bọn ta cũng phải tìm muội, hỏi xem muội thi thố pháp thuật gì mà câu hồn được Lăng đại ca.”
Giang Tấn lại nói: “Ta mà đi loan tin khắp giang hồ, chắc chắn phen này sẽ đập vỡ không ít hũ giấm chua, không hiểu sẽ có bao nhiêu cô chiêu muốn lên Hổ Sơn, chiêm ngưỡng phong phạm của Trịnh nữ hiệp.”
Trịnh Bảo An nghe huynh đệ họ Giang mồm năm miệng mười, lo lắng đến độ đỏ bừng cả mặt, liên mồm chối: “Các huynh đừng nói lung tung nữa, không có chuyện đó đâu.”

Triệu Quan đột nhiên chen vào: “Các vị yêu thích Lăng đại ca, thật hay quá, tại hạ cũng thích Lăng đại ca.

Xem ra ba người chúng ta đều là tình địch của Bảo An, cùng là cừu địch của người khác thì là bằng hữu, vậy chúng ta cũng có thể coi là bằng hữu được.”
Giang Tấn và Giang Minh Di đồng loạt nhìn gã, Giang Tấn cười nụ: “Nguyên lai các hạ cũng vậy.

Triệu tiểu huynh đệ, xin hỏi huynh đệ quen Lăng đại ca trong trường hợp nào?”
Triệu Quan đáp: “Mấy năm trước, Lăng đại ca đưa tại hạ từ Hổ Sơn đi Chiết Tây, chỉ có hai người đi cùng nhau suốt mấy tháng.

Đó là quãng thời gian khoái hoạt nhất trong đời tại hạ.”
Giang Minh Di thở dài: “Được vậy à? Lăng đại ca anh hùng hào sảng, đúng là thế gian ít có.

Tại hạ ở Sơn Tây được gặp đại ca mấy lần, sau này không thể nào quên được.”
Giang Tấn nói: “Các hạ được ở cùng Lăng đại ca một thời gian đúng là vận khí.

Đại ca tuy tốt với chúng tôi nhưng chung quy chỉ coi là bằng hữu.


Tình cảm của đại ca với các hạ chắc chắn hơn nhiều.”
Triệu Quan cố nén cười: “Về chuyện này, đại ca vẫn coi tại hạ là một gã em út.

Hai vị đã coi tại hạ là bằng hữu, mà vị bằng hữu này của tại hạ tính mệnh nguy ngập, xin hai vị vị đại ca trượng nghĩa giúp đỡ, mời tôn sư trị thương cho.”
Giang Tấn đưa mắt nhìn Lý Họa My, tỏ ra nghi ngờ, hỏi: “Vị này là người gì các hạ?”
Triệu Quan vội đáp: “Nàng là em gái của một hảo huynh đệ của tại hạ, không có quan hệ gì với tại hạ.”
Giang Minh Di nói: “Đã như vậy, huynh đệ chúng tôi sẽ giúp các hạ.

Nhưng các hạ thử nói xem sẽ báo đáp chúng tôi thế nào đây?” Nói rồi bước tới phía Triệu Quan, vươn tay nắm lấy tay gã.
Triệu Quan hơi hoảng, vung tay gạt ra, rồi không nén được bật cười ha hả, Giang Minh Di ngạc nhiên nói: “Sao vậy?”
Triệu Quan lắc đầu: “Không được rồi, trò nay huynh đệ xin chịu, không thể giả đò tiếp được nữa.”
Giang Minh Di biến sắc, có vẻ giận: “Ngươi đang lấy huynh đệ chúng ta là trò đùa ư?”
Triệu Quan không nén được, cười ngặt ngẽo.
Giang Tấn và Giang Minh Di đưa mắt nhìn nhau, tỏ ra tức giận cực độ, Giang Tấn lạnh lùng nói: “Ai dám đùa với huynh đệ ta? Bảo An, muội giữ lấy cô nương này đi.

Họ Triệu kia, ngươi quả nhiên lớn mật, lại dám đến đây giở trò.”
Trịnh Bảo An thấy khẩu khí y rít lên bèn đón lấy Lý Họa My trên lưng Triệu Quan, thấp giọng nói: “Huynh kích nộ họ sao, hai người này liên thủ khó đối phó lắm, huynh cẩn thận đấy.”
Triệu Quan nhỏ nhẹ đáp: “Ta cầm chân họ, muội sẽ đi qua luôn.” Rồi rảo bước lên nói: “Không phải huynh đệ cố ý muốn đắc tội với hai vị, thật ra vị cô nương này vì cứu huynh đệ mới bị thương, hết sức có tình có nghĩa, nếu huynh đệ không chữa khỏi được không phải sẽ mất đi một người vợ ư?”
Giang Tấn thấy vẻ mặt cười cợt của gã thì điên tiết: “Mồm mép ngươi trơn như chạch, chẳng có ý nào tử tế cả.


Bảo An, muội đưa loại người nào lên núi vậy?”
Trịnh Bảo An làm mặt xấu, cười nói: “Triệu gia ca ca nổi danh là Ngọc Diện Anh Hùng thiếu niên anh tuấn trên giang hồ, muội thấy hai người hay là đừng nhớ tới Lăng đại ca nữa, Triệu gia ca ca cũng không kém gì.”
Giang Tấn nhướng mày lên, rút hai thanh củi sau lưng ra, đưa cho huynh đệ một thanh, hai người phân ra hai phía tả hữu, nơi nào thanh củi chỉ đến cũng đều là chỗ yếu hại trên mình Triệu Quan.
Trên đường, gã đã được nghe Trịnh Bảo An kể qua về tuyệt kĩ kiếm, chưởng của Thường Thanh Phong, giờ bị hai đệ tử của ông ta vây công, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi, thầm nhủ: “Hai con mẹ này không dễ chơi đâu, mình nên sử độc hay không nhỉ? Chúng mình đến đây cầu y, nếu làm đệ tử Thường lão bị thương thì đúng là không ổn.” Bèn nói: “Hai vị huynh đệ họ Giang muốn thử xem võ công của huynh đệ nhưng song quyền không địch nổi tứ thủ, đành dùng binh khí vậy.”
Giang Tấn nói: “Ngươi rút đao ra đi.”
Triệu Quan thấy hai người chăm chú nhìn mình, cành củi không hề rung động, hiển nhiên công lực rất thâm hậu, đành rút đơn đao ra khoa một vòng trước mặt thủ thế.

Giang Tấn, Giang Minh Di đồng thời quát khẽ một tiếng, hai cành củi bất ngờ dựng ngược lên tấn công vào bối tâm và vùng ngực của gã.

Hai người vừa nói động là động, xuất chiêu ác hiểm, Triệu Quan vội xuất ra Phi Phong khoái đao, chém khắp chung quanh, đánh bật hai cành củi rồi công một chiêu về phía hai huynh đệ họ Giang.
Hai cành củi của huynh đệ họ Giang như rồng bay lượn, luôn luôn chỉ vào yếu huyệt trên mình Triệu Quan.

Gã thi triển khinh công lượn lách, hai cành củi như bóng với hình, không rời khỏi phạm vi một xích quanh mình gã.

Gã thầm kinh hãi, từ lúc thành nghệ đến giờ từng động thủ với nhiều người trong hắc đạo, Lâm Bá Siêu, Hùng Linh Trí, đệ tử Thiếu Lâm, võ công tuy chưa đạt đến mức nhất lưu, nhưng có thể dựa vào cơ trí để thủ thắng; bây giờ dưới sự vây công của hai huynh đệ họ Giang, chống đỡ hết sức chật vật, thoáng sau đã trúng lên mấy cành củi, may mà hai người kia không có ý lấy mạng gã, đánh trúng tuy đau nhưng không đến nỗi thụ thương trí mệnh.
Gã hít sâu một hơi, nhủ thầm: “Mình vốn định thua nhanh bọn họ, để họ bớt giận, nhưng xem bộ dạng hai người, chắc khó lòng dễ dàng bỏ qua cho mình.”
Tâm niệm vừa động, lập tức chạy vào trong rừng.
--- Xem tiếp hồi 78 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui