Bảy ngày trôi qua thật nhanh, cuối cùng ngày tỉ thí cũng tới.
Trời chưa sáng, môn nhân Bách Hoa môn đã tụ tập bên cạnh Bích Ba trì, rút thăm thứ tự.
Trận thứ nhất Tiêu Mai Khôi gặp Tử Khương, trận thứ hai Triệu Quan đối đầu với Bạch Lan Nhi, hai người thắng lại quyết đấu, người chiến thắng sau cùng sẽ giành được ngôi vị môn chủ.
Thứ tự đã định, môn nhân bốn đường bắt đầu xôn xao bàn luận về cơ hội chiến thắng của các đường chủ.
Đến giờ, môn nhân Bách Hoa môn đồng thanh niệm Bách Tụng từ.
Niệm xong, Bạch Lan Nhi cao giọng tuyên bố: “Tỉ thí bắt đầu! Mời Bách Hợp đường chủ Tiêu Mai Khôi cùng đệ tứ đường chủ Tử Khương xuất trường.”
Tiêu Mai Khôi đến bên bờ ao, hành lễ từ xa với Tử Khương: “Mong sư thúc nới tay!” Đoạn tung mình nhảy lên lá thuyền phía đông.
Trên làn nước ao lục sẫm, tà áo màu đỏ của nàng ta trông càng rực rỡ, cơ hồ còn tươi tắn hơn cả những đóa hỏa liên trên mặt ao.
Tiểu Cúc chống nạnh hai tay đứng trên bờ, nghênh nghênh nhìn một lão môn nhân phe Tử Khương.
Tử Khương trợn con mắt độc nhất, thủng thẳng nhảy lên một lá thuyền, dụng lực ấn một cái, lá thuyền liền lao vào trong ao như một mũi tên.
Những người trên bờ đều ngưng thần nín thở, Thanh Trúc vừa chăm chú quan sát trường tỉ thí vừa thấp giọng bảo: “Tiêu Mai Khôi lên thuyền trước là chiếm thượng phong, có thể coi là thắng được bảy thành.
Song Tử Khương cũng không vừa, đã thi thố một chút trong nước, đệ có thấy không?”
Triệu Quan khe khẽ gật đầu: “Giống như là thủy ngư lôi.”
Đinh Hương chen vào: “Hai người xem kìa! Tiểu Cúc ở ngoài trợ chiến, đã tung ra Bi Phong phấn.”
Thanh Trúc nói: “Phe Tử Khương cũng đã chuẩn bị trước rồi.
Thiên la địa võng bên thuyền Tử Khương đủ để chặn đứng mọi thủ đoạn của Tiểu Cúc.”
Trong lúc ba người to nhỏ bàn luận, hai người trong ao đã bắt đầu trận đấu.
Tiêu Mai Khôi lấy trong tay áo ra một ngọn roi cực dài, đầu roi vươn thẳng chỉ vào mặt Tử Khương.
Tử Khương đứng trên thuyền nhảy nhót tránh né, toan đẩy con thuyền dạt sang phía nam.
Thân ngọn roi của Tiêu Mai Khôi tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, hiển nhiên có bôi kịch độc, ngọn roi tuy cực dài nhưng nàng ta lại sử dụng đến độ linh hoạt như thần, đầu roi luôn xoay chuyển trước mặt Tử Khương.
Thình lình Tử Khương quát vang, vung mái chèo lên quay một vòng, dụng lực đẩy mạnh khiến lá thuyền nhanh như sao xẹt lao vào thuyền của Tiêu Mai Khôi.
Tử Khương lại khua mái chèo xuống nước tạo thành một cột nước màu lục sẫm ập xuống Bách Hợp đường chủ.
Tiêu Mai Khôi kinh hãi, không kịp thu trường tiên về, vội vàng tung mình nhảy lên mấy trượng tránh khỏi làn nước, song chiếc quần đỏ tươi bị mấy giọt nước lem ướt, lập tức chuyển màu đen ngòm.
Đúng lúc đó, một tiếng “bốp” vang lên, Tử Khương vung mái chèo bổ tới, chặt đôi lá thuyền của Tiêu Mai Khôi, thân hình họ Tiêu đang hạ xuống, mất đi chỗ đặt chân thế này e khó lòng tránh khỏi cảnh ngã xuống ao.
Mọi người đứng trên bờ đều kêu lên kinh hãi, Tiêu Mai Khôi ở trên không rung mạnh cổ tay, trường tiên mềm mại như linh xà gạt mái chèo của Tử Khương ra rồi mổ vào ngực.
Tử Khương lớn tiếng mắng mỏ rồi lòn người tránh đi, mái chèo vuột tay rơi ngay xuống mạn thuyền.
Tiêu Mai Khôi dụng lực kéo ngọn roi lại, vòng tiểu yêu uốn khẽ hạ ngay xuống thuyền Tử Khương.
Lúc đó hai người cùng đứng trên một con thuyền, mỗi người một đầu, khoảng cách không quá lớn khiến tình thế càng hung hiểm.
Tiêu Mai Khôi bỏ trường tiên, lấy nga mi thích ra tấn công đối thủ, Tử Khương lại nhặt mái chèo lên gạt ngang, uy thế cực kỳ hung mãnh.
Hai người không chỉ đấu nhau về võ công mà cả các thủ đoạn, tiểu xảo, lại dùng độc thuật hỗ trợ, tiếng hô hoán của những người đứng ngoài quan sát không ngớt vọng vào tai.
Đang đấu lâm li đột nhiên Tiêu Mai Khôi bật cười, quăng trường tiên quấn vào cành cây trên bờ rồi nhảy lui lại.
Bên dưới con thuyền của Tử Khương nổ bùng bùng, nước văng tung tóe, lá thuyền chòng chành dữ dội rồi lật nghiêng.
Tử Khương kêu lên kinh hoảng, phi thân nhảy vút lên, lúc hạ xuống con thuyền đã lật úp, đành đặt chân xuống đáy thuyền, tuy không đến nỗi ngã xuống ao nhưng hài, tất đều thấm nước Bích Ba trì.
Vẻ mặt bà ta vô cùng khó coi, Tiêu Mai Khôi vẫn đung đưa dưới cành cây, tiếng cười vang lên không ngớt: “Sư thúc phóng thủy ngư lôi, cớ sao lại trúng ngay chính thuyền mình nhỉ?”
Những người đứng xem đều nhận ra sắc mặt Tử Khương tím đen, hiển nhiên trong sát na thuyền lật đã trúng độc của Tiêu Mai Khôi, hơn nữa hai chân ướt đẫm nước Bích Ba trì, trận này coi như đã thua.
Đệ tử Đệ tứ đường vội vàng mang thuyền đến cứu.
Nguyên nhân vì sao thủy ngư lôi của bà ta lại tự bắn vào thuyền mình thì Thanh Trúc và Triệu Quan đều nhìn rõ: Tiêu Mai Khôi đã dùng lưới cuốn lấy ngư lôi, cố ý kéo vào dưới đáy thuyền của Tử Khương rồi mới dẫn phát, chuyển bại thành thắng.
Tiêu Mai Khôi lúc này lẹ làng đáp xuống bờ ao, quấn ngọn roi vào eo rồi nhìn sang phía Bạch Lan Nhi, vẻ mặt sặc mùi khiêu khích.
Bạch Lan Nhi cười lạnh nói: “Không cần lên mặt làm gì, nếu Tiểu Cúc sư tỷ không giúp thì ngươi đắc thủ được sao?”
Sắc mặt Tiêu Mai Khôi sa xuống: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người, nói quàng nói xiên.” Trường tiên lại cuốn về phía Bạch Lan Nhi.
Một bóng xanh loáng lên, Thanh Trúc dùng ống trúc gạt ngọn roi ra, cất giọng lạnh tanh: “Lan sư tỷ và Triệu sư đệ còn chưa tỉ thí.
Vội thế làm gì?”
Tiêu Mai Khôi hừ lên một tiếng, mặt vênh váo, khinh khỉnh nói: “Ta nghỉ ngơi một chút cũng tốt.” Đoạn quay người bước đi.
Bạch Lan Nhi ngoái nhìn Triệu Quan, lên tiếng: “Triệu sư đệ, mời.”
Triệu Quan hành lễ đáp: “Mời Lan sư tỷ.”
Hai người còn chưa lên thuyền đã xuất ra ba chiêu độc thuật.
Triệu Quan nhủ thầm: “Lan sư tỷ lúc dụng độc hoàn toàn bất động, đúng là đáng sợ.
Nhược bằng mình không biết trước bí truyền của Thủy Tiên đường, e là ngã lăn đùng ra cũng không biết nguyên nhân.”
Bạch Lan Nhi liếc Triệu Quan, trong lòng ớn lạnh: “Độc thuật của thằng nhóc này không tệ, nhất định không được chủ quan.” Đoạn nhảy xuống thuyền trước, cầm mái chèo đẩy thuyền ra giữa ao.
Triệu Quan cũng chậm rãi chèo thuyền theo, hai người đứng đối lập cách nhau năm trượng.
Trước lúc xuống thuyền Triệu Quan đã phóng ra mấy quả Ngưng Hồng, giờ chăm chú quan sát phản ứng của Bạch Lan Nhi.
Bạch Lan Nhi cũng tung ra Lệ thần phấn, hai người nhìn nhau, đều biết đối phương đương nhiên chống nổi.
Bạch Lan Nhi mỉm cười, thầm nhủ: “Công phu phòng ngự của thằng nhóc không tồi, phải dùng cách khác mới thắng được.” Đoạn cầm mái chèo chầm chậm chèo đến gần Triệu Quan, miệng hát véo von.
Lời ca nàng hát mềm mại uyển chuyển, thoạt có thoạt không, như lời thầm thì trong chốn phòng khuê, Triệu Quan nghe mà nóng bừng mặt.
Cậu nhớ lại lúc Đinh Hương lộ thể, rồi nhớ đến mối huyết cừu của mẫu thân, bèn ngưng thần nhè nhẹ hít sâu một hơi, chèo thuyền tiến lại.
Bạch Lan Nhi vẫn hát véo von, Triệu Quan nhìn thẳng vào mặt nàng ta, khóe miệng hé nụ cười, thấp giọng bảo: “Lan sư tỷ hát hay quá.” Bạch Lan Nhi thấy khẩu khí của cậu lộ vẻ si mê, thầm nghĩ thằng lỏi này dầu gì cũng còn nhỏ, mới thi thố một chút đã dễ dàng đưa vào tròng, bèn vẫy nhẹ tả thủ, phóng ra một nhúm Thủy tiên phấn.
Triệu Quan trong lúc vô tình không nhận ra, mỉm cười nói: “Động thủ với Lan sư tỷ, tiểu đệ vừa không dám, vừa không muốn.”
Bạch Lan Nhi cười dịu dàng: “Vì cớ gì đệ lại không dám cùng không muốn?”
Triệu Quan đáp: “Đệ sợ đánh không lại sư tỷ thì mất mặt với mọi người, đó là không dám; lại sợ đả thương sư tỷ, đó là không muốn.”
Bạch Lan Nhi bảo: “Đệ cứ xuôi tay nhận thua là được rồi.
Sư tỷ đệ chúng ta tương thân tương ái, bất tất phải là thương tổn hòa khí.”
Triệu Quan lắc đầu: “Đệ tuy không muốn, lại không dám nhưng vẫn phải quá chiêu với sư tỷ, không thì còn xưng là nam tử hán đại trượng phu thế nào được?”
Bạch Lan Nhi phì cười: “Tiểu hài đồng như đệ, xưng là nam tử hán cái gì?”
Triệu Quan ưỡn ngực: “Tự nhiên là nam tử hán rồi.
Trong Bách Hoa môn chúng ta không thể tìm được nam tử nào sánh được với đệ.”
Bạch Lan Nhi nhìn cậu, sắc mặt hơi ửng hồng.
--- Xem tiếp hồi 45 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...