Ba tháng trời trôi qua, Lăng Song Phi từ biệt trở về Hổ Sơn.
Triệu Quan nghĩ: “Chỗ này ta không thể ở lâu được nữa.
Vân phu nhân chắc cũng không cản ta đi, Vân bang chủ không dạy ta võ công, cũng không giúp ta báo thù cho mẹ, ta còn ở đây ăn không ngồi rỗi làm gì? Thành đại thúc cũng từng nói nếu muốn báo thù cho mẹ thì nên đi tìm Lăng trang chủ ở Hổ Khiếu sơn trang.
Nếu như ta theo Lăng nhị ca đi, anh ta đối với mình tuy không đặc biệt thân thiết, cha mẹ lại là võ lâm cao nhân đương thế, chắc không đến nỗi đối xử tệ với mình.” Lòng đã quyết tâm, lặng lẽ thu thập đồ đạc, chờ sau khi Lăng Song Phi xuống núi, để lại trong phòng một bức thư trên bàn nói lời cảm tạ vợ chồng Vân bang chủ đã chiếu cố mình bấy lâu nay, sau này hữu duyên tái hội vân vân...!rồi xuống núi đi luôn.
Triệu Quan tuy lớn lên ở nơi đường phố, trừ lúc nhỏ theo thuyền của Thanh Bang lên kinh thành một lần còn ngoài ra chưa bao giờ đơn độc một mình đi xa nên gần như chẳng hiểu gì về đường sá.
Nó sau khi xuống núi Ngũ Bàn Sơn thì dọc đường hỏi thăm tung tích của Lăng Song Phi rồi từ từ theo sau.
Cứ như vậy đã hai ngày, ngày kia nó đến một tiểu trấn, đi hỏi khắp nơi xem có ai thấy một thanh niên thân hình cao lớn, hông giắt bảo kiếm, mọi người đều nói là không thấy.
Đúng lúc đang hỏi tại một khách điếm thì người quản lý chỉ ra sau lưng nó, nói: “Không phải đó sao?” Triệu Quan giật mình quay lại, quả nhiên thấy Lăng Song Phi đứng sau lưng đang nhìn mình.
Triệu Quan ngẩn người chỉ biết nặn ra một nụ cười, nói: “Lăng nhị ca, đệ tìm được huynh rối.”
Lăng Song Phi gật đầu, hỏi: “Vân tiểu huynh đệ, đệ đi theo huynh làm gì?”
Triệu Quan không nghĩ rằng lại bị anh ta phát hiện bèn hàm hồ nói: “Đệ ngưỡng mộ Lăng nhị ca võ công hơn người, thật không nỡ rời xa, do vậy xuống núi mong được huynh chỉ bảo thêm.”
Lăng Song Phi hỏi: “Có phải cha đệ bảo đệ làm vậy?”
Triệu Quan nói: “Không phải.
Đệ không nói với ông ấy.”
Lăng Song Phi nói: “Hay là mẹ đệ?”
Triệu Quan nói: “Đệ cũng không nói với bà ấy.”
Lăng Song Phi nói: “Là Vân cô nương?”
Triệu Quan nói: “Cũng không phải.”
Lăng Song Phi nhìn nó, tựa hồ suy nghĩ xem nó đang giở trò gì.
Triệu Quan thở dài, nói: “Lăng nhị ca, không dám giấu huynh, đệ ở Long cung khá lâu rồi, buồn muốn chết đi được, rất muốn xuống núi đi chơi nhưng bang chủ không cho đệ đi.
Đệ nghĩ nhân cơ hội này theo huynh đến Sơn Đông chơi, cũng muốn bái phỏng lệnh tôn lệnh đường.”
Lăng Song Phi lắc đầu nói: “Vân huynh đệ, ngươi còn nhỏ làm sao có thể nghịch ngợm như vậy được? Đệ phải thưa với cha mẹ rồi mới được xuống núi chứ.
Họ không biết đệ đi đâu thì sẽ rất lo lắng! Thôi để huynh đưa đệ về nhà vậy.”
Triệu Quan vội nói: “Không, không ! Đệ không muốn về.”
Lăng Song Phi nói: “Trừ khi ngươi ở nhà đã gây họa gì rồi nên mới không dám về nhà?”
Triệu Quan nói: “Không phải! Đệ ở Long cung sống như con trùng bị kẹt vào lưới nhện vậy, không nhúc nhích gì được.
Hiện tại không dễ gì tìm được cơ hội đào thoát ra, huynh làm sao có thể lại đưa đệ về đó chịu khổ?”
Lăng Song Phi lắc đầu nói: “Vân phu nhân tuy không phải là thân mẫu của đệ, vợ chồng Vân bang chủ chắc không đối đãi tệ bạc với đệ.
Đệ làm sao có thể nói những điều như vậy?”
Triệu Quan nói: “Vân bang chủ đối đãi với đệ rất tốt nhưng với Vân phu nhân thì đệ thực chẳng khác nào cái gai trong mắt, bà ấy chỉ muốn tống cổ đệ đi thôi.”
Lăng Song Phi nói: “Nhất định là đệ quá bướng bỉnh, Vân phu nhân chắc không phải lúc nào cũng giáo huấn đệ.
Nói gì đi nữa, ta cũng sẽ đưa đệ về nhà.”
Triệu Quan lo cuống, đảo mắt một vòng, nói: “Lăng nhị ca, nếu nói như vậy đệ sẽ theo huynh về.
Vợ chồng Vân bang chủ rất tín nhiệm huynh, huynh đưa đệ về, trước mặt họ nói tốt cho đệ vài câu để đệ khỏi phải bị trách phạt thì đệ mới theo huynh về.”
Lăng Song Phi nói: “Ta sẽ xin với họ không phạt đệ quá nặng là được rồi.”
Triệu Quan giả vờ cao hứng nói: “Vậy thì đệ yên tâm rồi.”
Lăng Song Phi đưa Triệu Quan quay về hướng Ngũ Bàn Sơn.
Triệu Quan trên đường cùng Lăng Song Phi cùng đi cùng nghỉ, quấn lấy anh ta thỉnh giáo võ công y đạo, lại hỏi về những sự tích nghĩa hiệp của phụ mẫu anh ta, rất chi là thân thiết.
Đến chiều tối đêm thứ ba, hai người đã đến chân Ngũ Bàn Sơn, nghỉ tại một khách điếm ở đó.
Đến lúc Lăng Song Phi tỉnh lại thì phát hiện Triệu Quan vốn ngủ tại bên cạnh đã biến đâu mất, thất kinh nhảy xuống giường, tại khách điếm trước sau tìm kiếm mà chẳng thấy tăm hơi gì.
Chàng trong lòng nghi hoặc: “Ta mỗi khi ngủ đều không bao giờ mất cảnh giác, nó chỉ cần xoay mình là ta đã biết rồi, làm sao mà để nó xuống giường, lấy hành lý, mở cửa đi ra mà ta lại chẳng hay biết gì?”
Chàng nhất thời nghĩ không ra manh mối liền vội vã chạy lên Ngũ Bàn Sơn, báo lại cho Vân bang chủ phu phụ.
Vân bang chủ mấy ngày trước đã phái xuất bang chúng truy tầm Triệu Quan, nghe nói Triệu Quan theo Lăng Song Phi đi về hướng Ngũ Bàn Sơn rất là yên tâm nên đã triệt hồi nhân thủ không tìm kiếm nữa, ai ngờ Triệu Quan lại có bản sự chuồn khỏi tay Lăng Song Phi.
Lăng Song Phi tương trợ chúng nhân tìm kiếm quanh vùng phụ cận dưới chân núi, nhưng Triệu Quan giống như một làn khói đã biến mất không để lại dấu vết.
Vân phu nhân mừng thầm trong lòng, Vân bang chủ lại rất lo lắng, nói: “Quan nhi tuổi còn nhỏ, một mình chạy loạn trên giang hồ, nếu gặp nguy hiểm khó mà tự bảo vệ !”
Lăng Song Phi nói: “Vân thế thúc xin cứ yên tâm.
Quan huynh đệ thông minh cơ trí hơn cả những người lớn, nhất định có thể biến nguy thành an.
Nó từng nói là muốn đến Hổ sơn thăm gia phụ gia mẫu, tiểu điệt trên đường về sẽ lưu ý tung tích Quan huynh đệ.
Nếu nó đến Hổ Sơn thì chúng ta có thể hộ tống nó về nhà.
Xin thế thúc chớ quá lo lắng.”
Vân bang chủ cũng chỉ biết yên tâm, cười nói: “Long bang chúng ta có nhiều người như vậy mà ngay cả một đứa trẻ cũng không tìm ra, trên giang hồ cũng thật là vô dụng quá đi.”
Lăng Song Phi cười nói: “Không giấu Vân thế thúc, tiểu tam đệ ở nhà cũng rất hay đùa nghịch, tinh linh cổ quái, có khi còn quá Quan huynh đệ nữa kìa.
Nó lúc mười một tuổi từng lén xuống núi, gia phụ gia mẫu tìm cả mấy tháng trời mà không được, để nó đi chơi đến tận Tô Châu mới bị Trần thúc thúc bắt được đưa về nhà.
Cha mẹ cháu từ đó coi chừng nó rất kỹ, không để nó bước ra khỏi cổng nửa bước.”
Vân bang chủ và Vân Phi Phàm nghe thế thì không nín được cười, nói: “Không ngờ nhà cháu lại có đứa bé khó bảo như vậy !”
Lăng Song Phi hôm đó cáo từ với Vân bang chủ, lên đường về nhà.
Lại nói Triệu Quan tối hôm đó trốn thoát, tự nhiên là nhờ vào công lao của Hàm Mộng phấn.
Nó không dùng các loại chất độc khác, do chưa dùng quen, loại Hàm Mộng phấn này là do Thanh Trúc thân tự truyền thụ, tập luyện cũng đã quen nên ra tay là đắc thủ, hạ được một tay võ công cao cường, tinh minh lão luyện là Lăng Song Phi.
Triệu Quan sau khi ra khỏi khách điếm, lôi ra bộ quần áo của lão nhân cùng râu giả dịch dung một phen, hóa thành một lão già, ngày hôm sau thuê một cỗ xe lừa đi về hướng đông.
Thuật dịch dung của Thanh Trúc thật là cao siêu, Triệu Quan theo học nàng cũng được vài phần, hóa trang tuy còn thô thiển nhưng cũng lừa được những người do Vân bang chủ phái xuất.
Nó xuất thân từ Bách Hoa môn, quen hành động bí mật, lại vừa hoá trang vừa đi trốn nên không hề lưu lại một dấu vết gì.
Triệu Quan biết rằng Lăng Song Phi không lâu sẽ đi đường này, nghĩ bụng đi về hướng đông thì tốt hơn không cần bám theo anh ta, do vậy định bụng né tránh.
Mẹ nó năm đó lưu lại không ít ngân lượng, Triệu Quan tuy đơn thân đi đường nhưng ăn ở cũng đơn giản nên cũng khá là dư dả.
--- Xem tiếp hồi 28 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...