Triệu Quan không kịp nghĩ ngợi, đuổi theo thật nhanh đến tận cuối đường mòn.
Thị vệ còn lại vung đao công tới, gã thi triển khoái đao ngăn chặn, lực tay viên thị vệ cực mạnh, gã buộc phải sử dụng tới Chuyết Hỏa nội công.
Sau mấy chiêu, gã không muốn phía thời gian liền ném ra một nắm độc vụ, viên thị vệ lập tức ngã gục.
Gã rảo bước đuổi theo viên thị vệ ban nãy và Tử Thần, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ: “Nhất định mình biết người này, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Ai nhỉ? Ai lại giả trang thành thị vệ, theo chân Tử Thần, Hồng Thái Bình?”
Gã đuổi đến bìa rừng, trong lòng chợt lạnh hẳn: “Bọn Thanh Hiển nhất định đợi ở ngoài, ta đánh không lại chúng, không đuổi theo là hơn.
Hiện giờ cần kíp là cứu Tiểu Tam, còn viên thị vệ là ai, sau này cứ từ từ điều tra.”
Bèn quay lại nói với Lăng Hạo Thiên: “Tặc nhân rút rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người đi một hồi trong rừng đầy tuyết, chợt thấy ở bãi trống ngoài rừng đen đặc bóng người.
Triệu Quan hít sâu một hơi khí lạnh, đưa mắt nhìn, toán người này trừ các đại môn phái chính giáo, còn không ít nhân vật hắc đạo dàn thành nhóm chặn ở lối xuống núi.
Lăng Hạo Thiên dừng bước, thở dài: “Triệu huynh, đến nước này tiểu đệ không muốn liên lụy huynh nữa.”
Triệu Quan thản nhiên cười ha hả: “Cái gì mà liên lụy với không liên lụy? Chúng ta cùng sống, cùng chết.”
Cả hai nhìn nhau, đều cảm thấy máu nóng dâng tràn, cười vang bước ra khỏi khu rừng tùng.
Chúng nhân thấy Lăng Hạo Thiên liền xôn xao, đua nhau hò hét chấn động đất trời, người đứng đầu chính thị Thiếu Lâm Thanh Pháp lớn tiếng: “Lăng Hạo Thiên, mau nạp mạng, hôm nay Sát Thiên liên minh quyết không để ngươi rời khỏi đây.”
Lăng Hạo Thiên thở dài, thầm nhủ: “Thanh Pháp không phải địch thủ của ta, hiện giờ cậy đông định cùng xông lên chăng?”
Một đạo sĩ trẻ tuổi quát: “Lăng Hạo Thiên mưu hại Thiếu Lâm phương trượng, võ lâm nhân sĩ chính phái sao có thể ngồi nhìn? Hôm nay bọn ta hưng sư vấn tội, nhất định đòi món nợ máu này.”
Lăng Hạo Thiên nhận ra đó là đại đệ tử của Võ Đang chưởng môn Lý Thừa Phong, tên Ngô Thiết Tâm, bèn thầm nhủ: “Sư phụ y không muốn ra mặt, chỉ phải đệ tử đến.
Võ Đang và Thiếu Lâm giao hảo với nhau, không ra mặt còn thành thể thống gì?”
Một trung niên hòa thượng khác không chịu kém, cũng lớn tiếng: “Nga My phái thân là một phần tử của chính phái võ lâm, sao có thể đứng ngoài? Lăng Hạo Thiên, ngươi biết điều mau mau chịu tội, bọn ta còn kính trọng ngươi là hán tử dám làm dám chịu.”
Lăng Hạo Thiên biết đối phương là Nhất Phẩm hòa thượng, sư đệ Nga My chưởng môn Chính Ấn, chợt cảm thấy buồn cười: “Chính phái võ lâm vì coi ta là cừu địch mà đoàn kết lại, Thanh Triệu đại sư có ngờ rằng việc đoàn kết chính phái võ lâm lại thuộc công của Tiểu Tam Nhi ta?”
Thiên Long thành chủ Thạch Chiêu Nhiên tiến lên lớn tiếng: “Con trai độc nhất của lão phu là Thạch Đĩnh, kết tình chí giao với tiểu tặc này, luôn tín nhiệm hắn, tận lực che chở, không ngờ… không ngờ lại thảm tử dưới tay hắn.
Tên tiểu tử lòng lang dạ sói này vốn không phải là người.
Lúc trước nghe nói rằng hắn vì một nữ tử mà xuống tay với huynh trưởng đồng bào, nhưng lão phu không tin, bảo Đĩnh nhi ra mặt bảo vệ hắn, đến khi hắn bội tín vong nghĩa, hạ thủ độc chết Đĩnh nhi thì lão phu mới biết hắn là loại mặt người dạ thú.
Đĩnh nhi, cha nhìn lầm người, cha xin lỗi con.” Giọng lão nghẹn ngào, không thốt thành lời.
Những lãnh tụ chính phái khác nghe Thạch Chiêu Nhiên vạch tội, đều phẫn hận lớn tiếng mắng chửi.
Triệu Quan không thèm nghe nữa, ha hả cười lớn: “Rắm chó, toàn là rắm chó.
Tiểu Tam Nhi không giết ai cả.
Thanh Thánh phương trượng, Lăng đại ca, Thạch Đĩnh đều không phải do Tiểu Tam giết, việc này rõ ràng như ban ngày, vậy mà có kẻ cố tình hiểu lệch đi, không nhận ra người ta cố ý hãm hại giá họa cho người tốt.
Tiểu Tam cứ yên tâm, thiên hạ không ai tin huynh thì còn Triệu Quan ta tin.
Thiên hạ muốn giết huynh thì Triệu Quan ta bảo vệ huynh.”
Lăng Hạo Thiên suốt bao ngày nay chịu nhiều oan uổng, trong lòng phiền muộn bất bình, chợt có một hảo bằng hữu đứng lên nói rằng tin tưởng mình trước mặt chúng nhân, y cảm động vô cùng, cơ hồ rơi lệ.
Lúc thiếu thời, y và Triệu Quan từng tương ngộ ở Tô Châu, đối ẩm gây loạn, mãi đến giờ mới gặp lại, nhưng cả hai hiểu nhau, không cần nói nhiều cũng sẵn sàng đem tính mạng ra bảo vệ nhau vì một chữ nghĩa, quả thật còn hơn cả huynh đệ sống cùng nhau mười mấy năm.
Lồng ngực Lăng Hạo Thiên dâng tràn nhiệt huyết: “Triệu huynh, Tiểu Tam Nhi có bằng hữu như huynh, dù chết không uổng.”
Chính phái chúng nhân không biết Triệu Quan, lý nào coi thiếu niên tuấn tú này ra gì, Thiếu Lâm Thanh Pháp mắng: “Tiểu quỷ từ đâu tới đây hồ ngôn loạn ngữ? Mau cút đi, không cả ngươi cũng mất mạng.”
Triệu Quan nhìn lão, lại nhìn sang các lãnh tụ chính phái khác, từ Ngô Thiết Tâm, Nhất Phẩm, Thạch Chiêu Nhiên, đến Hoa Sơn chưởng môn Củng Thiên Phàm, lạnh lùng nói: “Hôm nay coi như các vị tốt số, mỗ không muốn giết quá nhiều người.”
Nhất Phẩm hòa thượng ngửa mặt cười vang: “Khẩu khí tiểu tử lớn quá nhỉ, để bần tăng đuổi ngươi rồi tính.” Đoạn rảo bước đến trước mặt gã.
Gã liếc xéo, Nhất Phẩm hòa thượng chợt cảm giác hơi thở không thống sướng, buộc phải lùi lại từng bước.
Chúng nhân đứng ngoài không hiểu gã giở trò gì, mãi đến lúc Nhất Phẩm lùi đến tận chỗ Nga My đệ tử rồi ngồi phệt xuống, thì mới tỉnh ngộ, lão trúng độc thuật của Triệu Quan.
Nhưng gã đứng yên, không giơ tay lên, thật không hiểu dùng thủ pháp gì đẩy lui được Nhất Phẩm hòa thượng.
Ngô Thiết Tâm kêu to: “Tiểu tử dùng yêu thuật.”
Triệu Quan quay nhìn họ Ngô, lạnh giọng: “Mỗ đã hạ thủ lưu tình rồi, ai không thích sống nữa cứ việc xông lên.”
Nhất Phẩm hòa thượng thấy ánh mắt gã rời khỏi mình, toàn thân liên thư thái hẳn, lòng vừa kinh vừa sợ: “Là tà thuật gì nhỉ?” Đoạn chật vật đứng dậy quát: “Tiểu tử là ai?”
Triệu Quan mỉm cười: “Trăm hoa đua nở, ngày xuân còn mãi.”
Tám chữ vừa buông ra, mấy trăm người đều biến sắc, không ai ngờ rằng Bách Hoa môn chủ lại là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú như vậy, càng không ngờ gã xuất hiện ở đây.
Danh tiếng Bách Hoa môn chủ quá lớn, Thiếu Lâm phái mới nếm mùi đau thương bởi Tử Khương, giờ thấy Bách Hoa môn chủ tự thân xuất mã, ai nấy đều thần sắc khẩn trương, ngưng thần giới bị.
Triệu Quan đảo mắt một vòng, lạnh nhạt nói: “Bách Hoa môn chưa từng lạm sát vô cớ, hôm nay các vị khí thế hung hăng, giở chiêu bài giương cao chính nghĩa, vì dân trừ hại mà vây công một hào kiệt trẻ tuổi là thể thống gì?”
Thanh Pháp nói: “A di đà phật! Lăng Hạo Thiên bội tín vong nghĩa, mưu hại thân nhân ân nhân, đất trời oán giận, chết chưa hết tội.”
Triệu Quan vặc lại: “Hà Bắc Nhất Bá Tiêu Toàn Sát, Thiểm Cam Đại Đạo Lưu Nhiễm Huyết, Lĩnh Nam Đồ Phu Hoa Lão Đại, Tu La hội Hà Gian Song Sát đều là những ác đồ dính đầy máu tanh, tội ác nhiều hơn Lăng Hạo Thiên không biết bao nhiêu lần.
Sao chưa từng thấy các vị trong chính phái vì đại nghĩa truy sát nhỉ?”
Thanh Pháp nói: “Ác đồ trong thiên hạ sao có thể giết sạch được? Nếu chúng động đến Thiếu Lâm, bản phái quyết không ngồi nhìn.”
Ngô Thiết Tâm nói: “Ác danh của Lăng Hạo Thiên còn vì hắn là người thuộc chính phái võ lâm mà hành sự không theo quy củ, trong lòng không coi trọng đạo nghĩa, cuồng vọng lạm sát, làm tổn hại đến thanh danh hiệp sĩ chính phái.
Không trừ loại người này, về sau chính phái võ lâm còn mặt mũi đối diện ai?”
Nhất Phẩm hòa thượng quát: “Hắn kết giao với gian nhân phỉ đồ, thủ đoạn âm độc như người cũng là tự cam hạ lưu, chính phái võ lâm sao có thể dung thứ?”
Hết hồi 206
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...