Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ, Triệu Quan rời khỏi Long cung, nhớ lại những lời Bảo An nói đêm qua, gã vừa bi thương, vừa cảm khái: “Bảo An và Tiểu Tam vốn là một đôi thanh mai trúc mã, không ngờ đại ca cũng chung tình với Bảo An, cầu hôn với muội ấy, mới dẫn đến những việc sau này.
Ôi, nghe nói Tiểu Tam vương vấn không quên, nào ngờ muội ấy cũng tình thâm ý trọng với y như vậy.
Mong là ông trời tác thành, để hai người họ được bên nhau.”
Gã tính toán sẵn, lập tức truyền lệnh cho Bách Hoa môn nhân sai mười đệ tử dịch dung thành Lăng Hạo Thiên, chia ra theo các hướng đông tây nam bắc rời Hổ Sơn, lôi kéo mọi nhân vật chính phái và Cái Bang, dọn đường cho bản thân gã hộ tống Lăng Hạo Thiên rời Trung Nguyên.
Kế này quả nhiên hữu dụng, Lăng Hạo Thiên rời Hổ Sơn không hề gặp trở ngại gì, mãi đến gần Lữ Lương sơn mới bị bọn Tử Thần Ôn Thần bắt kịp, tất cả là nhờ Bách Hoa môn nhân bày nhị trận, đuổi truy binh đi.
Triệu Quan theo sau Lăng Hạo Thiên, mặt khác chú ý hành động của bọn Tu La vương.
Gã thấy bọn Tử Thần tựa hồ thật sự theo chân Lăng Hạo Thiên, trong lòng lấy làm nóng nảy, Tu La hội đông người, tin tức linh hoạt, mấy lần gã bày kế dẫn chúng nhân đi nhầm đường đều không thành công.
Đến gần Lữ Lương sơn, gã biết một trường đại chiến khó tránh khỏi, liền nghĩ cách tìm Lăng Hạo Thiên trước, đưa y đi trốn.
Không ngờ bọn Thanh Hiển và Tử Thần hành động cực nhanh, gã tìm được Lăng Hạo Thiên rồi, chưa kịp hiện thân gặp mặt, chúng đã tới ngoài căn nhà gỗ.
Gã đành bố trí sơ qua, liều mạng ra mặt, dùng chính chân diện mục hiện thân.
Lúc bọn Tử Thần phá cửa vào, gã ung dung ngồi uống trà bên bàn cực độ nhàn nhã, kỳ thật đầu óc liên tục xoay chuyển, tìm cách đẩy lui cường địch.
Hồng Thái Bình, Tử Thần, Ôn Thần, Đại Hỷ thấy gã nhưng không nhận ra, nghe gã xưng là Bách Hoa môn chủ Triệu Quan, đều tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ riêng Kim Ngô kêu to: “Xú tiểu tử sử độc, là ngươi.”
Triệu Quan mỉm cười: “Kim Ngô Quỷ Ba Thiết ngoan nào, còn không mau dập đầu với Pháp Vương.”
Tử Thần cười lạnh: “Bách Hoa môn chủ, hóa ra là tên nhãi ranh này.”
Triệu Quan cười: “Đúng, là lão tử.
Các ngươi giờ còn chưa hiểu ư? Nếu không phải dịch dung tiên thuật của Bách Hoa môn, sao lại có nhiều Lăng Hạo Thiên xuất hiện trên giang hồ, lôi kéo đám tặc tử chạy khắp nơi như vậy?”
Hồng Thái Bình nói: “Thủ đoạn của Bách Hoa môn đích xác cao minh, nhưng làm sao qua mặt được bọn ta? Mau mau giao Lăng Hạo Thiên ra đây, bằng không cả ngươi cũng khó thoát kiếp nạn.”
Triệu Quan uống cạn chén trà, vỗ tay cười: “Ta đã nói rồi, ai dám động đến bằng hữu của Bách Hoa môn chủ Triệu Quan tất không cần mạng sống.
Các vị không chịu bỏ qua, tại hạ bất đắc dĩ phụng bồi vậy.
Các vị cùng lên một lượt hay từng người?”
Hồng Thái Bình cười lạnh: “Ngươi định kéo dài thời gian để Lăng Hạo Thiên đào thoát thì thật ngây thơ quá.
Bọn ta tìm được Lăng Hạo Thiên sao lại đến một mình? Thiếu Lâm phái đã sớm bắt được phong thanh, lần này tất nhiên giữ phía ngoài núi, Lăng Hạo Thiên có chắp cánh cũng khó thoát.”
Triệu Quan nói: “Thiếu Lâm đến càng hay, họ mà biết phản đồ Thanh Hiển ở đây, rồi cả hung thủ hại chết Thanh Thánh phương trượng là Đại Hỷ pháp vương cũng tới chắc mừng lắm.”
Đại Hỷ nổi giận: “Nói láo.” Rồi bước tới tống chưởng vào ngực Triệu Quan.
Gã phất tay hất cả cái bàn lão vào đối phương, nước trà táp vào ngực Đại Hỷ.
Hắn thét lên kinh hãi, vội đưa tay phủi nước trà: “Trà có độc, trà có độc.”
Triệu Quan nhảy lùi lại tựa vào tường, mỉm cười: “Toàn thân Bách Hoa môn chủ là độc, lẽ nào ngươi không biết?”
Đại Hỷ lui khỏi nhà, xếp bằng trên mặt tuyết, dựa vào nội lực thâm hậu áp chế độc tính, gương mặt chuyển sang màu tím đen.
Kim Ngô cả kinh, vội chạy tới trợ giúp sư phụ.
Ôn Thần rảo bước tiến tới: “Bách Hoa môn chủ, mỗ từ lâu đã muốn thỉnh giáo cao chiêu.”
Triệu Quan đáp: “Mỗ lại không muốn quá chiêu với bại hoại lạm dụng tiên thuật như ngươi.”
Gương mặt bình đạm của Ôn Thần thản nhiên như thể không nghe thấy gì, đứng sững như bức tượng.
Triệu Quan vẫn dựa vào tường, chăm chú nhìn hắn, cũng không nói câu nào.
Hồng Thái Bình và Tử Thần biết hai độc vương đang so kè độc thuật, nên cùng lui ra ngoài cửa.
Tử Thần đứng xem tình thế, Hồng Thái Bình dẫn hai thủ hạ vòng ra sau nhà tìm Lăng Hạo Thiên, nhưng mặt tuyết không hề có dấu chân, liền đoán rằng y vẫn ở trong nhà, bèn sai thủ hạ trấn thủ hai bên chái.
Trong nhà im lặng như tờ, trên mái lạt sạt vang lên tiếng phi tuyết rơi xuống.
Triệu Quan và Ôn Thần là đại hành gia dùng độc số một số hai, không ngờ sẽ quyết tử chiến ở đây nên đều dò xét, không dám tự tiện xuất thủ.
Triệu Quan chợt mỉm cười: “Ngươi định dùng độc phấn nhưng sợ không chế trụ nổi ta, bắn độc tiêu lại e ta nhân cơ hội phản kích.
Độc vụ khó sử dụng trong thời tiết này, độc trùng cũng đông cứng cả rồi, ngươi định thế nào? Để ta cho ngươi biết một cách, nếu đốt Tử nhân hương, ta quả thật không thoát được.
Ngươi có dám không?”
Ôn Thần cả kinh, quả thật hắn nghĩ đến các thủ pháp độc phấn, độc tiêu, độc vụ, độc trùng, đang định sử dụng Tử nhân hương, không ngờ đối thủ nói toạc ra không sai điểm nào.
Hắn lập tức định thần: “Vốn trong tiết trời lạnh có nhiều hạn chế với việc dùng độc, nhất định hắn cũng nghĩ đến mọi lợi hại rồi mới nói đúng như vậy.
Ta có nên dùng độc hương không?” Đoạn không hề do dự đốt một cây Tử nhân hương.
Triệu Quan mỉm cười: “Biết nghe lời lắm.” Gã tung chân đá một cành củi chưa cháy hết vào đối thủ.
Ôn Thần cả kinh: “Ta không chú ý vẫn còn lửa đốt, tiểu tử gian trá này chắc đã hạ độc vào cành củi.” Hắn phản ứng cực nhanh, móc một chiếc khăn tay màu lam trong tay áo ra đón lấy cành củi.
Triệu Quan hơi biến sắc, biết đối thủ tiếp được Thiên tru địa diệt yên trong cảnh củi, chiếc khăn màu lam kia là vải giải độc do khổng tước đảm, khổng tước linh vũ chế thành, đồng thời hàm chứa kịch độc, gặp nhiệt khí liền tan ra.
Gã kịp thời bế khí, ném ra ba mũi ngân tiêu, đến gần Ôn Thần chợt nổ tung, hóa thành mấy trăm điểm bạc xạ tới.
Ôn Thần phất một tấm lưới trước mặt, thu hết chùm sáng bạc.
Triệu Quan nhìn rõ tấm lưới dùng tóc người, kim ngân ti, tơ nhện gần như trong suốt dệt thành, mềm mại nhưng chắc chắn, quả là thần vật.
Gã lạnh buốt trong lòng, rút ngô công tác công tới.
Ôn Thần không tránh, vung tấm lưới trong tay, ngô công tác nhất thời không thể tấn công lọt vào phạm vi ba thước quanh người hắn.
Triệu Quan cười lạnh, ném ra một bông sen đỏ nổ tung trên đầu Ôn Thần, ánh lửa giăng mắc phát ra mùi hôi thối.
Ôn Thần gầm lên, vung tấm lưới trùm về phía Triệu Quan, móc một con thiết xà ném tới.
Hết hồi 204
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...