Vân Phi Phàm bước lên giữ mẫu thân: “Mẹ hà tất tính toán với loại người này, để cơn giận hủy hoại sức khỏe thật không đáng.”
Vân phu nhân gục xuống vai con gái khóc nức nở, lải nhải không ngừng: “Đương gia thật mệnh khổ, thu dưỡng một đứa nghiệt tử bất trung bất hiếu, đến lúc ông nhắm mắt mới chịu quay về để tranh đoạt di sản bang nghiệp.
Đương gia mở mắt mà nhìn, năm xưa ông thu dưỡng dạy dỗ, nó không biết cảm kích, lẳng lặng bỏ đi không tin tức gì.
Đến giờ mới bị lợi lộc làm mờ mắt, thừa cơ nghênh ngang trở về.
Đương gia mở mắt mà nhìn.”
Chúng nhân trong linh đường nghe bà ta khóc lóc, đều nhìn sang phía Triệu Quan với ánh mắt kỳ dị, có kẻ hiếu kỳ, có kẻ trách móc, có kẻ khinh thường, có kẻ không vừa ý.
Triệu Quan tỉnh ngộ, hai mẹ con Vân gia phản ứng như vậy vì tưởng gã trở về tranh đoạt ngôi bang chủ.
Gã lắc đầu, thầm nhủ: “Triệu Quan ta là hạng người nào, bang chủ Thanh Bang còn không cần, trở về tranh đoạt Long bang bang chủ với hạng nữ tử tiểu nhân các ngươi chắc?”
Gã thấy Vân phu nhân khóc lóc, những bang chúng khác không muốn cho mình vào linh đường, liền quỳ xuống ngoài cửa, cung cung kính kính dập đầu ba cái rồi đứng dậy đi ngay.
Sau lưng Vân phu nhân vẫn mắng mỏ không ngớt, trước khi đi khỏi, gã ngoái lại nhìn: Vân Phi Phàm không đỡ mẫu thân, chỉ đứng cạnh đó, thần sắc cực kỳ đặc dị, nét hoảng sợ tựa hồ nhiều hơn bi thương, xen lẫn mấy phần hoang mang.
Gã không nén được, buột miệng hỏi: “Phi Phàm tỷ, Lăng nhị ca về chưa?”
Vân Phi Phàm nghiêng đầu, lạnh lùng đáp: “Lăng đại ca xảy ra chuyện, Phi ca liền về Hổ Sơn ngay.
Hỏi lắm làm gì, ở đây không hoan nghênh ngươi, mau hạ sơn đi.”
Triệu Quan nhỏ giọng: “Phi Phàm tỷ, xin hãy bớt đau buồn.”
Vân Phi Phàm khẽ hừ, quay người vào linh đường, từ đầu đến cuối không hề nhìn gã.
Triệu Quan rời Long cung, đến lưng núi liền dừng lại ngoái nhìn mái vòm Long cung, nhớ lại thời gian một năm đầu ấm ức từng ở đó lúc thiếu thời, không ngờ lúc quay lại càng thêm bức bối.
Gã vốn định hỏi thăm nguyên nhân cái chết của Vân bang chủ nhưng xem ra Vân phu nhân và Long bang chúng nhân sẽ không chịu mở miệng, nên gã tạm dẹp ý định này, tiếp tục hạ sơn.
Nhớ đến tâm tình lúc vội vàng rời khỏi Long cung năm xưa, lại nhớ tình cảnh Thành Đạt để lại mình trên núi, đơn độc vẫy tay ra đi, lòng không khỏi buồn bã, Gã từ bé không có phụ thân, mười ba tuổi gặp được Thành Đạt và Vân Long Anh, tuy tôn kính, lưu luyến cả hai nhưng không biết đường quý trọng; hiện giờ lớn hơn, gặp được Thanh Triệu từ ái quan hoài, gã mới hiểu được tình cảm và tầm quan trọng của người cha.
Gã biết ba vị phụ thân đều là anh hùng hào kiệt một đời, Thành Đạt kiên nhẫn trác tuyệt, anh dũng hào sảng, danh chấn thiên hạ; Vân Long Anh bằng vào vũ dũng tài năng mà chưởng quản Long bang mấy chục năm, xưng hùng một phương; Thanh Triệu lại là cao tăng số một số hai của Thiếu Lâm Tự, được người đời ngưỡng vọng.
Dù là con ai, gã cũng khó lòng đạt được thành tựu xứng đáng với họ.
Gã chợt nghĩ: “Mấy năm nay ta được các vị phụ thân che chở không ít, giờ là lúc báo đáp.
Vân bang chủ qua đời thế này, Vân phu nhân coi ta như kẻ thù, dù ta muốn tận hiếu cũng không được, nhưng ta nhất định phải tìm ra cừu nhân giết Vân đại thúc để báo thù.
Thanh Bang muốn ta làm người kế thừa bang chủ, bất kể có phải vì nể mặt Thành đại thúc hay không, ta cũng không thể nhận thêm ân tình.
Thanh Triệu đại sư nhờ ta bảo vệ Tiểu Tam Nhi, dù chết ta cũng phải hoàn thành.”
Gã buồn bã rời khỏi Ngũ Bàn sơn, lúc đó là giữa mùa đông, đại tuyết ngăn lối gã trở lại phía đông, một mình quanh quẩn gần Tây An, nhớ lại chuyện Thiệu thập tam lão kể về Thành Đạt lớn lên ở tiểu hoang thôn, bái sư học đao, bất giác gã sinh lòng cảm khái, không hiểu sao rất muốn gặp lại Lãng Tử, nhưng biết ông ta hành tung phiêu hốt, ly biệt thì dễ, muốn gặp lại thật vô cùng khó khăn.
Gã nhớ lại chuyện mẫu thân Thành Đạt tự vẫn cứu con, thầm nhủ: “Có khi Thành đại thúc đến tế cáo trước mộ Thành lão phu nhân cũng nên.” Bèn hỏi han bang chúng Thanh Bang nơi mẹ Thành Đạt tự sát.
Đó là trung tâm của vùng hoàng thổ Thiểm Bắc, khí hậu khô nóng khắc nghiệt, có lúc cát vàng mù mịt, có lúc gió tuyết điên cuồng.
Gã đội cuồng phong đại tuyết đến cao nguyên hoàng thổ, chỉ thấy ở nơi cần đến dựng một tấm bia đá lè tè khắc một hàng đại tự xiêu vẹo: “Thành phu nhân Diệp thị anh liệt chi trủng.”
Gã thầm nhủ: “Thành phu nhân dạy con đúng cách mới có được một vị anh hùng hào kiệt như Thành đại thúc, vì để nhi tử không phải cố kỵ mà phu nhân tự vẫn giữa lúc địch nhân vây công, quả nhiên xứng với hai chữ anh liệt.”
Gã xuống ngựa, quỳ trước mộ cung cung kính kính dập đầu ba cái, khấn khứa một hồi, càng lúc càng thấy mình không đáng làm người kế thừa Thanh Bang gì đó, thầm nhủ: “Triệu bang chủ đúng là hồ đồ, nhân vật anh hùng như Thành đại thúc mới có tư cách làm người đứng đầu bang phái, ta sao sánh được? Cả đời ta chưa làm được việc gì nên hồn, đừng nói đến việc lớn, ngay cả việc để không thẹn với đất trời cũng chưa.
Ta là cái thá gì?”
Gã quanh quẩn ở mộ Thành lão phu nhân cà ngày mà Thành Đạt không xuất hiện, nên vô cùng thất vọng quay lại Tây An.
Vào trong thành liền có Bách Hoa môn nhân đến báo rằng Lăng Hạo Thiên đã bình an về tới Hổ Sơn, gã thở phào, thầm nhủ Lăng Hạo Thiên về đến đó tất không ai dám động tới nữa.
Không ngờ ngày hôm sau lại có tin, Lăng Hạo Thiên bị đổ oan là hung thủ giết đại ca, ở Hổ Sơn không đầy nửa ngày lại ra đi, trở thành đối tượng truy sát của cả chính phái, hắc đạo, quan phủ.
Triệu Quan kinh hãi không thôi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, một bức tranh hiện rõ trong óc: Tiểu Tam Nhi tuyệt đối không giết đại ca, ai cố ý vu hãm y? Tất cả đều do một kẻ đứng sau sách động, là ai nhỉ? Lúc đó, Lăng Song Phi và Long bang chúng nhân cũng ở trong cốc, lẽ nào cái chết của Lăng Tỷ Dực liên quan mật thiết với họ hơn mức gã hoài nghi? Lăng Song Phi vì sao lại khóc nức nở? Đạo cô đó là ai?
Gã càng nghĩ càng thấy nghi hoặc, cho rằng nên đến Long cung một chuyến, liền vội vàng rời Tây An, giục ngựa quay về, theo lối hậu sơn lên Ngũ Bàn sơn.
Sau núi có thêm một nấm mộ mới, hóa ra một tháng trước Long bang đã chôn Vân Long Anh.
Gã quỳ trước mộ dập đầu, thầm nghĩ: “Vân đại thúc vì sao lại chết, ta không nắm rõ được, nghe Điền đại ca nói là trúng ám toán, không hiểu Long bang tìm ra hung thủ chưa?” Đang lúc suy tưởng chợt nghe tiếng bước chân vang lên, có hai người đang tới chỗ phần mộ.
Triệu Quan không muốn bị ai nhìn thấy, vội ẩn thân sau gốc cổ thụ.
Hết hồi 200
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...