Trong lòng Triệu Quan hỗn loạn, lặng im hồi lâu mới lắc đầu: “Vãn bối vô tài vô đức, tuổi trẻ đức bạc, không đảm nhận nổi trách nhiệm đó.
Các vị mau về bẩm cáo bang chủ chọn bậc lương tài khác.” Đoạn đứng dậy bước ra ngoài.
Chúng nhân dự tiệc thấy gã từ chối, đều lấy làm kinh ngạc, Điền Trung đứng dậy kéo lại: “Tiểu huynh đệ, chúng ta có giao tình sống chết, tiểu huynh đệ nên tin lão ca.
Mọi người đều chân tâm thành ý, nhất trí đề cử tiểu huynh đệ đảm nhiệm vị trí người kế thừa bang chủ.
Trong lòng đệ có lo lắng, nghi vấn gì xin cứ nói thẳng, ca ca sẽ thay đệ giải đáp.”
Triệu Quan lắc đầu: “Tiểu đệ không có nghi vấn lo lắng gì.
Tiểu đệ nói rồi, thật không đảm nhiệm được trách nhiệm trọng đại này.
So với Thành đại thúc, tiểu đệ có đáng gì đâu, sao làm nổi người thừa kế?”
Lý Tứ Tiêu thở dài đứng dậy nói: “Tiểu huynh đệ, bang chủ tuy ghi nhớ ân tình của Thành đại thiếu gia nhưng người vô cùng cẩn thận, sâu xa, chọn tiểu huynh đệ làm người kế thừa không chỉ vì nể mặt Thành đại thiếu gia.
Muốn tiếp quản một đại bang như Thanh Bang không có đủ mười phần tài trí, võ công uy vọng tất không thể được.
Lập huynh đệ làm người kế thừa, trừ danh chính ngôn thuận ra, bang chủ càng coi trọng tài năng siêu phàm của huynh đệ.
Giang huynh đệ tuy trẻ tuổi nhưng có phong phạm của bậc đại tướng, tài năng của người lãnh đạo, đủ khả năng kế thừa Thanh Bang.
Bọn lão phu mấy năm nay có quan sát biểu hiện của huynh đệ, thực là nhân tài nhất đẳng của bản bang.
Bang chủ có nói sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước, bọn lão phu đều già rồi, sự vụ trong bang phải giao cho những người trẻ tuổi mới xong.
Xin huynh đệ ngàn vạn lần đừng từ chối.” Nói đoạn cúi người vái gã.
Triệu Quan nghe ông ta nói vô cùng thành khẩn, đâm ra cảm động, vội đỡ ông ta dậy: “Tứ gia mấy năm nay luôn chiếu cố đề bạt, vãn bối đương nhiên hiểu rõ.
Nhưng việc này quá trọng đại, mong các vị cho vãn bối một chút thời gian cân nhắc.”
Chúng nhân nghe gã nói vậy, đều không cố ép, Thiệu thập tam lão nói: “Giang đàn chủ cần thời gian suy nghĩ cũng là việc nên làm.
Đặt vào tay đàn chủ trọng nhiệm thế này không phải dễ dàng.
Năm xưa Thành đại thiếu gia không muốn đảm nhiệm chức vị chắc vì thiếu gia chí tại tứ phương, không muốn để sự vụ trong bang quẩn chân.
Giang đàn chủ lại khác, đã gia nhập Thanh Bang một thời gian, đảm nhiệm chức đàn chủ hai đàn, dĩ nhiên quen với công việc, dù tiếp nhiệm vị trí bang chủ cũng không đến nỗi khó lắm.
Xin nghe lão phu khuyên một câu: bang chủ e rằng không trụ thêm được mấy ngày, nếu đàn chủ một mực không chịu nhận, nhất định bản bang sẽ phát sinh biến loạn vì việc tranh đoạt vị trí.
Hiện tại giang hồ đang lúc rối ren, tháng trước Vân bang chủ của Long bang bị người ta ám toán, thân thụ trọng thương, hôn mê bất tỉnh, trong bang vì việc tranh đoạt vị trí kế thừa mà dấy lên tranh chấp, chúng ta không nên mắc lại sai lầm của Long bang.”
Triệu Quan cả kinh thất sắc, buột miệng hỏi: “Tiền bối nói gì? Vân bang chủ thụ trọng thương ư?”
Lý Tứ Tiêu đáp: “Đúng vậy, họ che giấu thông tin rất kỹ nhưng Vân bang chủ hiển nhiên nguy rồi.
Chỉ vì vấn đề người kế thừa chưa giải quyết xong nên họ mới phong bế mọi tin tức, không để Long bang sinh loạn.”
Triệu Quan vội hỏi: “Sao Vân bang chủ lại thụ thương? Do ai ám toán?”
Điền Trung nói: “Không ai hiểu rõ.
Long bang trước nay nhiều cừu nhân, e rằng bang hội hắc đạo nào đó xuất thủ ám toán.”
Toàn thân Triệu Quan lạnh ngắt, ngồi phịch xuống ghế.
Chúng nhân thấy sắc mặt gã trắng nhợt, đều lấy làm kỳ quái, nhưng không ai dám hỏi.
Triệu Quan thở hắt ra mấy hơi, nghẹn ngào nói: “Vân bang chủ từng có ơn với tại hạ.
Tại… tại hạ nghe nói lão nhân gia trọng thương, trong… trong lòng vô cùng đau đớn.” Trong số các nguyên lão có mặt, chỉ mình Lý Tứ Tiêu biết năm xưa gã từng theo Thành Đạt lên Long cung nhưng cũng không biết gã và Vân Long Anh có dây mơ rễ má gì, thấy gã thương tâm mà không biết nên an ủi thế nào.
Triệu Quan định thần: “Đa tạ tâm ý của chư vị tiền bối.
Huynh đệ không thể tiếp nhiệm vị trí người thừa kế Thanh Bang, mong các vị xin lỗi Triệu lão bang chủ hộ, nói huynh đệ dập đầu bái tạ lão nhân gia, cảm kích vô vàn, hổ thẹn không dám nhận.” Đoạn cất bước đi thật nhanh khỏi bữa tiệc, chúng nhân muốn giữ lại nhưng gã thi triển khinh công, nhô lên hụp xuống vài cái là rời khỏi Niên gia.
Sáu người trong nhà nhìn nhau, phản ứng của gã vượt khỏi dự liệu trước đó của họ: đầu tiên gã cự tuyệt tiếp nhận, rơi lệ vì Vân bang chủ của Long bang, rồi đi ngay.
Thiệu thập tam lão thở dài: “Đúng là người trung hậu, hài tử này đúng là người trung hậu.
Tính tình giống hệt Thành đại thiếu gia.”
Lý Tứ Tiêu nhìn ra ngoài cửa: “Hài tử này thông minh tuyệt đỉnh, vũ dũng hơn người, thủ đoạn cao siêu, nhưng lại tận tâm với huynh đệ bằng hữu, khoan hậu bao dung với thủ hạ, không hề nghi kỵ.
Thanh Bang có được đầu lĩnh như vậy mới là phúc khí của mọi huynh đệ.”
oOo
Triệu Quan rời khỏi Niên gia, trong lòng vừa bi ai vừa hỗn loạn, cưỡi ngựa lao đi trong đêm một hồi mới lãnh tĩnh lại, thầm nhủ: “Vân đại thúc hôn mê bất tỉnh, ta có đến cũng vô dụng.
Hiện giờ cứu mạng Tiểu Tam mới là cần kíp, còn có tiếp nhận vị trí bang chủ Thanh Bang hay không, đợi sau này hẵng tính.” Đoạn gã phi nhanh về hướng tây, dọc đường liên tục truyền tin liên lạc với Bách Hoa môn nhân, đến Lạc Dương thành chậm một ngày, lỡ mất trường đại chiến giữa bản môn và Tử Thần Ôn Thần.
Gã nghe kể về trường đại chiến, liền cả kinh thất sắc, vội vào nơi Bách Hoa môn ẩn thân trong thành hội kiến chúng trưởng lão.
Tiêu Mai Khôi thụ thương rất nặng, Tiểu Cúc trúng độc thương của Ôn Thần, may mà không nghiêm trọng lắm, Tử Khương cũng nội thương.
Gã biết các trưởng lão cứu được Lăng Hạo Thiên từ tay Thiếu Lâm, Tu La hội và Tây Xưởng lạt ma, nhưng chạm mặt Tử Thần và Ôn Thần ở ngoại thành, chúng nữ không địch nổi, vẫn cố gắng chống chọi, yểm hộ Lăng Hạo Thiên thoát thân.
Gã vội an ủi các trưởng lão, dặn các môn nhân thụ thương an tâm dưỡng thương, bản thân dẫn hơn mười môn nhân lành lặn xuất thành tìm Lăng Hạo Thiên, trong lòng vô cùng lo lắng: “Tiểu Tam thụ thương không nhẹ, một mình ra đi nếu gặp phải địch nhân làm sao chống nổi? Mong rằng y cát nhân thiên tướng, sẽ được bình an vô sự.”
Lúc đó Lăng Hạo Thiên được Thạch Đĩnh và Thiên Long môn nhân cứu đi, hộ tống đến Thiên Long thành.
Triệu Quan tất nhiên không biết, cứ cố công tìm kiếm ở Lạc Dương nhưng vô hiệu.
Đến lúc Lăng Hạo Thiên và Thạch Đĩnh xuất hiện tại Thiểm Bắc, tai mắt của Bách Hoa môn nhìn thấy báo về, gã mới cùng bọn Tiểu Cúc đuổi theo.
Cao nguyên Thiểm Bắc mênh mông, Bách Hoa môn không tìm được Lăng Hạo Thiên, Triệu Quan liền cùng Tiểu Cúc chia ra tìm kiếm quanh Hư Không cốc, tìm đi tìm lại chỉ gặp một toán chó săn của quan phủ cùng Thiếu Lâm hòa thượng, Tây Xưởng lạt ma và một vài cao thủ chính phái hiếu sự, ai nấy đều đến tìm Lăng Hạo Thiên.
Gã thầm nhủ: “Tiểu Tam mà bị bọn sài lang hổ báo này tìm thấy thì thật khó bảo vệ.”
Sau đó Tiểu Cúc gặp người Tu La hội, song phương hỗn chiến, chợt thấy lưng núi bốc khói lửa, chúng nhân đến nơi vừa hay thấy Lăng Hạo Thiên gạt lệ mai táng Thạch Đĩnh.
Sau đó y rơi xuống thâm cốc, có người có rằng y đã chết, có người nhận định rằng y vẫn sống, thậm chí men xuống đáy cốc tìm kiếm.
Nhưng cũng thật kỳ quái, ngần ấy người tìm khắp Hư Không cốc mà một tháng liền không thấy y, thi thể cũng không tìm được.
Triệu Quan sợ Tu La vương hạ thủ y, nóng lòng như lửa đốt, dẫn Bách Hoa môn nhân tìm khắp lòng cốc, cơ hồ lật tung từng ngọn cỏ Hư Không cốc mà không thấy Lăng Hạo Thiên.
Gã làm sao biết được rằng lúc đó Lăng Hạo Thiên được Sơn nhi cứu đi, dưỡng thương trong sơn động, được cầm thú che chở, người khác không thể tìm được.
Hết hồi 197
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...