Triệu Quan thấy Lý Họa My cúi đầu khép nép tựa hồ có tâm sự, bèn hỏi: “Niên đàn chủ nói cô nương đến Thiên Tân dưỡng bệnh, liệu đã khỏi hẳn chưa?”
Lý Họa My lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là nghỉ ngơi thôi.
Dạo này cha rất bận, không có mặt ở Hàng Châu, muội mới ra ngoài đổi không khí.
Mấy tháng nay huynh cũng không về Hàng Châu chắc có nhiều việc phải hoàn thành?”
Triệu Quan đáp: “Đúng vậy, tại hạ đi Quan Trung một chuyến, sau đó đi Sơn Đông.
Tháng trước tại hạ đến Thiên Tân, vừa hay gặp việc Triều Tiên tiểu hoàng tử ngộ nạn, nên ra biển một chuyến, vô cùng kinh hiểm.”
Lý Họa My nói: “Chuyện huynh tương trợ Triều Tiên hoàng tử về nước, Niên bá bá có nói cho muội biết, quả thật rất ly kỳ.”
Triệu Quan cười: “Nào chỉ ly kỳ thôi đâu? Hôm khác tại hạ sẽ kể cho cô nương nghe, đảm bảo cô nương say mê đến quên ăn quên uống.”
Lý Họa My cũng cười: “Không biết muội có phúc khí nghe câu chuyện đó không thôi?”
Triệu Quan nghe ra ẩn ý, bèn dịu giọng: “Hảo cô nương, sao lại nói vậy với tại hạ?”
Lý Họa My thở dài: “Trong lòng muội tự biết cân nhắc, huynh có nhiều việc lớn như vậy, những việc nhỏ nhặt tất gác sang một bên.
Muội cứ hỏi sao huynh không về Hàng Châu, càng nghĩ càng lo lắng, mới nói với cha rằng sẽ đến ở nhà Niên bá bá một thời gian.” Đoạn nhìn y thật sâu, ánh mắt thoáng vẻ oán trách.
Triệu Quan tỉnh ngộ, cô ám thị với gã chuyện sao gã không cầu thân.
Sau trận chiến ở Vũ Trượng nguyên, gã và cô đồng thời thất tung, sau mấy tháng mới xuất hiện, trên giang hồ không ít người biết việc này, ai nấy đều đoán già đoán non rằng hai người có chuyện gì đó ám muội, hơn nữa lúc trên đường đến Hổ Sơn, cô từng thổ lộ tình ý mà gã chưa từng tỏ rõ thái độ, chả trách cô buồn bã.
Trong một năm nay, gã trêu chọc Trần Nhược Mộng, thương yêu Trần Như Chân, đối ẩm Văn Xước Ước, bảo vệ Triều Tiên công chúa, thảng có lúc cũng nghĩ đến Lý Họa My, nghĩ đến vết thương của cô, nhưng chưa từng toàn tâm nhớ đến.
Giờ nhìn sắc mặt cô, lòng gã không khỏi ăn năn: “Lý cô nương, tại hạ biết cô nương định nói gì.
Tại hạ bạc hạnh, cô phụ tình nghĩa của cô nương dành cho.”
Lý Họa My bình thản: “Huynh vượt ngàn dặm đưa muội đến Thái Sơn cầu y, cứu muội một mạng, cả đời này muội sẽ cảm kích huynh, đâu dám vọng tưởng gì.”
Triệu Quan nghe ra lời lẽ của cô hàm ý ai oán, bèn thở dài: “Lý cô nương, Triệu Quan này có đáng gì, cô nương nhìn lầm rồi.
Tại hạ từng nói mình không xứng với tâm ý của cô nương.”
Lý Họa My cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống, lí nhí: “Triệu đại ca, muội biết huynh đi đâu cũng gieo tình, chưa từng dành hết tình cảm cho một ai.
Muội… không yêu cầu gì, chỉ cần được ở cạnh huynh, sớm tối phụng thị là muội bằng lòng rồi.”
Triệu Quan hiểu cô tỏ ý không cần làm chính thất, chỉ cần làm thứ thiếp là mãn nguyện.
Gã hiểu rõ địa vị của cô tại Thanh Bang, trên giang hồ cao như thế nào, không ngờ lại si tình với mình đến vậy, gã cảm động, bước tới lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Họa My, nếu muội tin ta, xin cho ta một thời gian.
Ta nhất định sẽ cầu thân với phụ thân muội, để muội vĩnh viễn ở bên ta.”
Lý Họa My thở dài, ngẩng lên nói: “Triệu đại ca, lần này cha tìm huynh tựa hồ có việc rất khẩn yếu.
Muội hỏi mấy lần, cha đều nói là việc cơ mật trong bang, không chịu tiết lộ, chỉ bảo muội không cần lo lắng.
Muội chỉ muốn cho huynh biết, dù thế nào, tấm lòng muội với huynh vẫn không đổi.”
Triệu Quan gật đầu, chợt hỏi: “Dạo này lão bang chủ có khỏe không?”
Lý Họa My nói: “Nghe nói vừa rồi lão nhân gia trúng gió, chắc không đến nỗi đáng ngại lắm.”
Triệu Quan thầm nhủ: “Nàng quả thật không biết bọn Tứ gia tìm mình có việc gì, nhưng xem ra không phải việc xấu, cứ từ từ chờ đợi.”
Gã bèn cùng Lý Họa My trò chuyện, chọc cho nàng cười phá lên.
Còn những việc kết giao với ai, theo đuổi mỹ nữ, gã bưng kín miệng bình.
oOo
Đến tối, Niên Đại Vĩ phái người đến mời, nói yến tiệc đã xong, khách nhân tới cả rồi.
Triệu Quan cáo biệt Lý Họa My đến đại sảnh, thấy Lý Tứ Tiêu, Điền Trung, Mã Tân, Kỳ Phụng Bản, Thiệu thập tam lão đều có mặt, cùng đứng dậy nghênh tiếp, vỗ vai nắm tay vô cùng thân thiết.
Triệu Quan và Lý Tứ Tiêu, Điền Trung đã quen nhau, từng gặp Kỳ Phụng Bản và Thiệu thập tam lão tại tổng đàn, chỉ riêng Mã Tân là gặp lần đầu.
Chúng nhân hàn huyên một lúc, Niên Đại Vĩ mời tất cả ngồi xuống nhập tiệc.
Triệu Quan đứng dậy, nâng chén với chúng nhân: “Các vị đều là tiền bối trong bang, Giang Hạ chỉ là hậu sinh tiểu tử, thật không dám ngồi cùng chiếu, sau này còn phải học tập thỉnh giáo các vị nhiều.
Có điểm nào lễ số chưa chu toàn, xin các vị tiền bối đại lượng bỏ quá.” Chúng nhân đồng thanh đáp mấy câu khiêm tốn, đứng dậy cạn chén.
Tất cả chỉ bàn đến chuyện cũ trong bang cùng nhưng chuyện kỳ lạ trên giang hồ, tuyệt không nhắc đến lý do tụ tập tại Thiên Tân.
Triệu Quan cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ ăn uống.
Sau ba tuần rượu, Thiệu thập tam lão nói với gã: “Giang đàn chủ, lần trước ở Vũ Trượng nguyên, huynh đệ sử dụng Phi Phong đao pháp của Thành đại thiếu gia khiến tất thẩy đều kinh ngạc.
Huynh đệ có biết chuyện này vốn bao hàm một câu chuyện cũ chăng?”
Triệu Quan đáp: “Vãn bối không biết, mong thập tam gia chỉ giáo.”
Thiệu thập tam lão cầm chén rượu, ngẩng nhìn không trung, từ tốn kể: “Lão phu tạm được kể nguyên lão trong bang.
Từ lúc năm tuổi đã theo Triệu bang chủ, bấm ngón tay mà tính cũng được năm mươi năm.
Lúc bang chủ lên tiếp nhiệm, lão phu có mặt bên cạnh.
Lúc đó Thành đại thiếu gia cảm kích ân đức của Triệu Hận Thủy Triệu lão thái gia nên khảng khái mang vị trí bang chủ nhường cho Triệu bang chủ, rồi một mình một ngựa ra đi, xông pha giang hồ, từ đó chưa từng quay về Thanh Bang.”
Ông ta dừng lời, rồi kể tiếp: “Câu chuyện này nếu không do bọn già lão phu kể thì người khác kể cũng không được rõ ràng.
Hôm nay các vị tụ hội ở đây, lão phu kể cho Giang đàn chủ nghe chuyện cũ trong bang.
Hơn năm mươi năm trước, đảm nhiệm vị trí bang chủ Thanh Bang là phụ thân của Thành đại thiếu gia: Thành lão bang chủ Thành Ngạo Lý.
Thành lão bang chủ nắm quyền hơn ba mươi năm, chỉnh đốn bản bang hưng vượng.
Lúc lão gia về già, thường ở nhà hưởng phúc, đem hết mọi việc trong bang giao lại cho người ngồi ghế thứ hai là Triệu Hận Thủy chủ trì.
Không ngờ kẻ ngồi ghế thứ ba trong bang là Vương Văn Hỷ sinh lòng phản loạn, sợ lão gia truyền ngôi bang chủ cho Triệu Hận Thủy, nên nhân một đêm đầu năm, dẫn thủ hạ bịt mặt xông vào Thành gia giết sạch không chừa một ai.
Hôm đó máu ngập Thành gia, tổng số hơn trăm nhân khẩu thiệt mạng, Thành lão bang chủ tất nhiên không thoát được độc thủ.”
Triệu Quan ngưng thần lắng nghe, tuy biết việc Thành Đạt báo cừu nhưng gã không ngờ trên mình ông ta gánh mối huyết cừu sâu nặng đến thế.
Hết hồi 195
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...