Thiên Quan Song Hiệp


Chợt sau lưng có tiếng bước chân khẽ khàng đạp tuyết tiến tới, Lăng Hạo Thiên rúng động: “Ai tìm được đến đây?” Lập tức y hiểu ngay trên đời chỉ có một người biết.

Y ngoái lại, quả nhiên thấy một bóng người mặc áo trắng, sắc mặt nhợt nhạt lặng lẽ đến gần, chính là Trịnh Bảo An.
Lăng Hạo Thiên sững sờ nhìn cô, y xuống núi trốn tránh cũng vì cô, đến giờ không dám về, lần này trở lại chẳng qua vì đưa quan tài của đại ca về.

Gương mặt cô sao mà thân thuộc, có đêm nào không hiện ra trăm ngàn lần trong giấc mộng của y; nhưng chưa bao giờ y thấy hai mắt cô đỏ ửng, thần sắc bi thương như hiện giờ.

Hổ thẹn, ăn năn, bi phẫn, hối hận… vô vàn cảm giác đan nhau trong lòng y, toàn thân run lên, không thốt nổi thành lời.
Bảo An đến trước mặt y, hai người nhìn nhau.

Lăng Hạo Thiên không dám nhìn gương mặt bi thương trước mặt, quay đầu đi nói lớn: “Ta không phải với muội, muội giết ta đi.”
Trịnh Bảo An từ từ lắc đầu, nhỏ giọng: “Tiểu Tam Nhi, muội biết đại ca không phải do huynh giết.

Nhị ca nhất định nhìn lầm, cha mẹ cũng cả tin huynh ấy.

Muội tin rằng huynh không bao giờ gây ra việc đó.”
Thân thể Lăng Hạo Thiên run lên, không nén được tiến tới nắm chặt tay cô: “Bảo An, đa tạ muội, đa tạ muội.”
Bảo An thở dài: “Hơn mười ngày trước nhị ca trở về, nói rằng thấy huynh giết đại ca ở Hư Không cốc.


Huynh ấy nói như đinh đóng cột, lại thêm mấy kẻ đi cùng làm chứng, cha mẹ không tin không được.

Ôi, muội…muội…” Cô nghẹn ngào, rút tay về che mặt khóc nức nở.
Lăng Hạo Thiên nhìn cô, lòng y như dao cắt, nghiến răng thầm: “Ông trời sao lại không để ta chết cho đại ca trở về? Đại ca mà còn sống, dù ta chết trăm lần cũng được, ngàn lần cũng được, thà ta chịu ngàn đao còn hơn thấy nàng rơi nước mắt.” Nếu là trước kia, nếu là việc khác, y sẽ mặc cô gục đầu lên vai khóc thỏa thích, nghe cô kể lể, giúp cô chia sớt nỗi buồn, nghĩ cách khiến cô mỉm cười.

Nhưng hiện tại bản thân y cũng muốn bật khóc, còn biết làm gì?
Trịnh Bảo An hít một hơi, gạt lệ ngẩng lên, giọng vẫn nghẹn ngào: “Tiểu Tam Nhi, đồng ý với muội ngàn vạn lần không được tự vứt bỏ bản thân, được không? Che mẹ đau lòng lắm rồi, huynh phải phấn chấn lên, tìm cho ra hung thủ giết đại ca.”
Lăng Hạo Thiên chợt tỉnh ngộ: “Đúng, ta phải tìm cho ra chân hung, báo thù cho đại ca.”
Bảo An nói: “Hiện tại cha mẹ đang lúc giận dữ, huynh hạ sơn luôn đi.

Huynh… đa tạ huynh đưa đại ca về nhà.” Rồi cô quay người bước nhanh.
Lăng Hạo Thiên nhìn theo,không nén nổi khí huyết trong lồng ngực nhộn nhạo, quỳ xuống thổ ra một ngụm máu.

Y nhìn vết đỏ dưới đất, chợt kinh hãi nhớ lại lời dặn dò của Lăng Tỷ Dực: “Tiểu Tam Nhi, đệ phải chăm lo cho cha mẹ, cho Bảo An.”
Y lăn trên mặt tuyết, ngẩng nhìn vòm trời sầm sì, cảm giác toàn thân băng lạnh vô lực.

Đại ca làm được những việc xưa nay y chưa bao giờ làm được, sao đại ca lại giao phó cho y? Sao y hoàn thành được đây?

Y xiêu xiêu vẹo vẹo rời Hổ Sơn, quyết ý quay lại Hư Không cốc, tuy việc đại ca gặp nạn xảy ra từ tháng trước, nhưng gió tuyết lấp kín lối vào núi, may chăng vẫn còn manh mối.

Y hạ sơn chưa được bao xa, chợt một người cưỡi ngựa đuổi theo, nhìn từ xa lại là tiểu sư thúc Đoàn Chính Bình.
Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Cha mẹ muốn sư thúc bắt mình về?” Nhưng ông ta giục ngựa phi đến gần, phía sau dắt theo một con ngựa nữa, trên lưng ngựa buộc một cái bọc.

Đoàn Chính Bình xuống ngựa, thần sắc tỏ ra lo lắng, nhìn y một lúc rồi nói: “Tiểu Tam Nhi, cha mẹ cháu đang lúc bi thương, giận dữ, nhưng không phải không quan tâm đến cháu.

Hổ Khiếu sơn trang hiện có hơn trăm người bệnh, không được để người võ lâm quấy nhiễu.

Không phải cha mẹ cháu không muốn cháu ở nhà mà không thể giữ cháu lại.”
Lăng Hạo Thiên lại rơi lệ, lí nhí: “Sư thúc, cháu biết rồi.

Mong thúc nói với cha mẹ rằng cháu tự biết lo cho mình.”
Đoàn Chính Bình thở dài: “Cháu phải lo cho mình, không được để cha mẹ đau lòng nữa.

Mẫu thân cháu gần đây có trao đổi thư từ với Hoa Sơn Thường lão gia tử, cháu mau đến tìm lão gia tử, mẫu thân cháu muốn cháu ở lại Hoa Sơn một thời gian, đợi khi mọi việc bình tĩnh lại rồi về nhà.


Cái bọc này có ngân lượng là áo ấm do mẹ cháu và Bảo An gói, Tiểu Tam, mau đi đi.”
Lăng Hạo Thiên đón lấy cái bọc, trong lòng chua xót, cúi đầu nói: “Đa tạ sư thúc.”
Đoàn Chính Bình cởi dây cương thớt ngựa còn lại đặt vào tay y: “Cháu phải cẩn thận, tự lo cho mình.” Lăng Hạo Thiên gật đầu, Đoàn Chính Bình giục ngựa quay lại Hổ Sơn.
Trong lòng Lăng Hạo Thiên phiền muộn cực độ, nhảy lên ngựa phi về phía tây, thầm hạ chủ ý: “Ta không tìm được hung thủ giết đại ca, quyết không về nhà.”
Y quyết ý quay về Hư Không cốc liền rẽ sang hướng bắc, vượt Hoàng Hà rồi mới đi về hướng tây qua Thái Hành sơn, Lữ Lương sơn hướng tới Diên An.

Độc hành suốt mấy ngày, đến vùng giáp ranh Sơn Đông Hà Nam vẫn bình an vô sự, y thầm nhủ: “Nơi này gần Hổ Sơn, tặc nhân chắc không dám xuất thủ với mình.

Rời khỏi Sơn Đông rồi khó mà đoán được.”
Y vào Sơn Tây, đi thêm nửa tháng nữa mà vẫn không ai đến làm phiền, y tự lấy làm kỳ quái, thầm nhủ: “Sao không thấy những kẻ muốn giết mình nhỉ?”
Chẳng mấy chốc y vào đến phạm vi Lữ Lương sơn, vượt qua Hoàng Hà, còn cách Hư Không cốc không xa.

Y quyết định đi qua núi, đêm đó gõ cửa một gian đình đi săn trên gò núi nhỏ xin tá túc.

Nhà chỉ có mình một lão thợ săn mặt đầy sẹo nói giọng Mân Nam, nói rằng từ lúc trẻ đã theo trưởng bối đến phía bắc này tung hoành rồi ở lại, cả đời đều sống bằng nghề đi săn.

Lăng Hạo Thiên lấy rượu ra mời, hai người không hiểu lời nói của nhau, liền không nói gì, lặng lẽ đối ẩm.
Sớm hôm sau, Lăng Hạo Thiên tỉnh lại, cảm giác thấy làn hơi lạnh thanh sảng, bèn thò đầu ra ngoài cửa sổ mới biết đêm qua đổ tuyết, đến giờ chưa ngừng.

Y mặc áo ấm mẹ cho, ra khỏi gian nhà tranh, từng bông tuyết mảnh mai từ trên vòm trời xám xịt rơi xuống mặt đất trắng ngần, đất trời như một tấm vải bố màu xám, lấm tấm những đốm trắng.


Thế giới trong tuyết yên lặng, bao nhiêu tiếng động đều bị tuyết khỏa lấp; tuyết cứ rơi nhưng không nghe thấy tiếng gió, phiêu tuyết chạm đất mà không nghe thấy tiếng tuyết rơi.
Lăng Hạo Thiên nhìn về phía sau gò núi, bất giác kinh ngạc, khung cảnh rừng xanh bát ngát, nhà cửa san sát, đồng ruộng mênh mông y thấy hôm qua đều chìm trong màu tuyết trắng, chỉ còn lại một vùng trắng xóa vô tận.

Màu tuyết trắng đầu mùa lạnh đẹp đến mê người, vẻ đẹp trực tiếp sinh ra từ sâu thẳm nội tâm con người, thậm chí trang nghiêm thần thánh hơn khunh cảnh hoa hồng liễu lục lúc xuân tàn hạ về, cơ hồ khiến người ta muốn quỳ xuống lễ bái.
Y nhớ lại lúc nhỏ ở Hổ Khiếu sơn trang, thường nhìn cảnh tuyết đến xuất thần, có Bảo An sóng vai ngắm cùng, thưởng ngoạn đất trời lặng lẽ nối nhau thành một màu.

Lúc nhỏ chỉ thấy tuyết đẹp đẽ cao khiết, giờ nhìn ra vùng tuyết mênh mang, lòng y không khỏi dấy lên nỗi sầu bi.

Y cùng người Cái Bang lưu lãng giang hồ, hiểu rằng tuyết là mối nguy hiểm thế nào với những người lang thang, tuyết gợi cho y nhớ đến những lão nhân chết đói chết cóng nơi đầu đường, nhớ đến những đứa bé chân trần đạp tuyết xin ăn.

Những nông gia cùng khổ ban ngày phải đội tuyết lên núi chặt củi, đêm về lại co ro trên chiếc giường lạnh băng đợi trời sáng.

Tuyết lớn thế này sẽ có nhiều loài tiểu điểu cầm thú không thể sinh tồn, có loài vùi xương dưới lớp băng cứng, có loài mất mạng trong miệng sài lang.

Tuyết cảnh mỹ lệ ẩn tàng vô vàn bi thảm, lúc bé y nào thấu hiểu.
Y ngẩng nhìn trời để mặc từng đóa hoa tuyết rơi lên mặt.

Y nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ ca ca, nhớ Bảo An và những tháng năm thơ ấu vô tư không thể trở lại, bất giác rơi nước mắt.
Hết hồi 192


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui