Thiên Quan Song Hiệp


Lăng Hạo Thiên tạm thời thoát khỏi vòng vây của đàn nhện, vội cúi nhìn Thạch Đĩnh, hai mắt gã trợn tròn, cơ nhục trên mặt liên túc méo mó, hiển nhiên trúng độc rất nặng.

Y cả kinh, móc một cây kim châm trong ngực áo cắm lên ngực, lên yếu huyệt trên cổ Thạch Đĩnh, máu chảy ra tím bầm, độc tính hiển nhiên thấm vào cốt huyết.

Y cuống lên, ôm chặt Thạch Đĩnh gọi: “Thạch huynh, gắng gượng lên.

Thạch huynh, huynh không thể nào chết được.”
Thạch Đĩnh khẽ lắc đầu cười khổ: “Tiểu Tam, tiểu đệ có thể chết vì huynh, quả thật rất xứng đáng.

Văn cô nương luôn tán tụng huynh, ban đầu tiểu đệ không tin nhưng đến lực quen huynh mới hiểu… hiểu vì sao nàng ưu ái huynh như vậy.

Huynh là anh hùng trên đời, là kỳ nam tử thiên hạ vô song, tất nhiên… tất nhiên nàng phải si mê…”
Lăng Hạo Thiên rúng động, nhớ lại những việc xảy ra mới tỉnh ngộ, Thạch Đĩnh yêu thầm Văn Xước Ước, y một lòng bảo vệ y, một phần vì nghĩ đến người tâm ái.

Y đau lòng cực độ, nước mắt nhỏ xuống: “Thạch huynh, Thạch huynh, là tiểu đệ liên lụy huynh.

Xưa nay tiểu đệ không biết, giờ mới hiểu rõ.


Văn cô nương nhất định vô cùng cảm kích huynh, vĩnh viễn ghi nhớ tĩnh nghĩa của huynh.”
Thạch Đĩnh mỉm cười, chầm chậm nhắm mắt lại.

Lăng Hạo Thiên nhìn gã trút hơi thở cuối cùng, lòng y đau như dao cắt, đứng bật dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn nữ tử như muốn phun lửa, gầm vang: “Ngươi giết bằng hữu của ta, đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”
Phụ nhân chính thị Hắc Quả Phụ.

Thị cười lạnh: “Lăng Hạo Thiên, lão nương đến giết ngươi, tất nhiên sẽ quyết tử.

Ngươi có biện pháp cứ việc đến giết lão nương.

Tới đi.”
Lăng Hạo Thiên hét lớn, ôm Thạch Đĩnh nhảy khỏi vòng lửa, người còn lơ lửng trên không, y phất tay phải sử dụng thủ pháp ám khí học tại Thất Tinh động, đồng thời ném ra hơn mười mũi kim châm, găm cứng hơn mười con nhện đang bò lổm ngổm bên ngoài, tuy chúng vẫn giãy giụa tám cái chân nhưng không thể tiến lên nửa tấc.

Hắc Quả Phụ biến hẳn sắc mặt, rít lên chói lói: “Bảo bối của ta.” Thị nhảy khỏi quầy hàng, bảy tám con nhện lớn bò qua bò lại trên mình.
Lăng Hạo Thiên căm hận thị độc sát Thạch Đĩnh, xuất thủ không hề lưu tình, lại ném một nắm kim châm vào thị, mục tiêu là mấy con nhện đen đang lổm ngổm bò.

Đàn nhện bị công kích, không phân biệt được chủ nhân địch nhân, trong lúc khẩn cấp, chúng cắn luôn Hắc Quả Phụ.
Hắc Quả Phụ từ bé quen nuôi nhện, độc tính trong thân thể rất nặng, giờ đồng thời bị tám con nhện cắn, cũng là lần đầu trong đời bị như vậy.

Thị rít lên liên miên, càng về sau càng chói tai, sau cùng nối thành một dải, chợt tiếng kêu ngừng bặt, thị ngả ngửa xuống đất.

Mấy con nhện không còn chủ nhân chỉ huy, nháo nhác chạy tứ tán.
Lăng Hạo Thiên đá cái bàn ra ngoài cửa phá lớp lưới nhện, ôm thi thể Thạch Đĩnh chạy ra ngoài.
Thế lửa càng lúc càng lớn, không lâu sau cả tửu quán ngập trong lửa, thi thể Hắc Quả Phụ cũng bị đốt rụi, mấy trăm con nhện hoảng hốt từ trong nhà chạy ra.

Lăng Hạo Thiên trút hết bầu phẫn hận lên đàn nhện, lao lên giẫm nát hoặc lấy đá đập, réo vang: “Không để các ngươi hại người nữa, không để các ngươi hại người nữa.”
Y giẫm một lúc mới bình tĩnh lại, phát hiện vẫn đang ôm thi thể Thạch Đĩnh, liền quỳ xuống khóc rống lên.
Một hồi sau, y nhìn thi thể Thạch Đĩnh đã sưng vù lên, trong lòng đau đớn cùng cực, chùng giọng nói: “Huynh vì đệ mà nghịch lời cha, hiện tại lại vì đệ mà chết, đệ sao xứng với huynh? Sao xứng với huynh?”
Chợt tiếng vó vang lên như sấm, một toán người xuyên qua cát vàng từ hướng đông nam phi tới, tổng thể chừng gần mười người, tiếng hò hét huyên náo, giao đấu rất kịch liệt.

Y định thần nhìn kỹ, hóa ra toàn người quen, được chia thành bốn nhóm, Tây Xưởng lạt ma và Thiếu Lâm đệ tử minh tranh ám đấu, Bách Hoa môn nhân và Tu La hội chúng đang so kè.


Chúng nhân thấy khói bốc lên, đến gần thấy Lăng Hạo Thiên đứng tại chỗ, đều ngẩn ra rồi lại la hét.

Tây Xưởng lạt ma xông lên vây kín y, Tiểu Cúc quát to: “Lạt ma to gan” rồi dẫn thủ hạ chặn lại.

Thiếu Lâm lui sang một bên quan chiến, Tu La hội lại tản ra vây kín tứ phía.
Lăng Hạo Thiên tựa như không nhìn thấy ai, dùng tay đào một cái hố sâu, đặt thi thể Thạch Đĩnh xuống, lấp đất rồi quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu tám cái.
Chợt một người kêu lên: “Đó là Thiên Long Thạch Đĩnh! Lăng Hạo Thiên, ngươi giết y rồi.” Là Kim Ngô Nhân Ba Thiết.
Một lạt ma khác nói: “Y đến cứu ngươi cơ mà? Ngươi thật độc ác, cả bằng hữu ân nhân cũng giết.”
Tiểu Cúc nổi giận: “Nói nhăng nói cuội, người này bị nhện cắn chết, các ngươi không có mắt hả?”
Kim Ngô cười lạnh: “Hóa ra là Lăng Hạo Thiên sai người Bách Hoa môn môn đầu độc, các ngươi cùng nhau toa rập hại người.”
Lăng Hạo Thiên đang lúc bi phẫn, nghe Kim Ngô vu oan nên càng thêm giận dữ, y đứng phắt dậy lớn tiếng: “Các vị tỷ tỷ Bách Hoa môn, đa tạ hảo ý của các vị.

Một mình tại hạ đối phó với lũ ác đồ này cũng đủ rồi.” Đoạn y lao vào toán lạt ma, kéo hai tên khỏi lưng ngựa, đoạt một thanh đại đao rồi nhảy lên lưng ngựa, lao bổ vào Kim Ngô.
Kim Ngô thấy y hung hãn, sợ đến xanh lét mặt mày, hét to: “Ác tặc định sát nhân diệt khẩu.” Hắn quay đầu ngựa chạy về phía đông, những lạt ma, thị vệ khác túa ra cản, Lăng Hạo Thiên vung đại đao chém gục hết, đuổi sát Kim Ngô.
Kim Ngô giục ngựa chạy theo đường dích dắc lên một gò đất.

Lăng Hạo Thiên thúc ngựa thật nhanh, bỏ rơi tất thảy ở sau lưng.

Y thấy Kim Ngô khuất bóng sau gò đất liền giật cương lao lên, con ngựa chợt hí vang, rớt thẳng xuống.

Y cả kinh, nhận ra phía sau gò đất là một địa động được cỏ cây che kín, y đang rơi xuống thâm cốc.


Trong lúc nóng giận, y nào ngờ Kim Ngô đưa mình vào bẫy.

Y dụng lực ghìm cương, con ngựa mất trọng tâm rơi thẳng xuống lòng cốc.

Không hiểu sao trong đầu Lăng Hạo Thiên lóe lên ý nghĩ: “Đây là Hư Không cốc.”
Y luyện võ hơn mười năm, lúc nguy cấp thân thể tự nhiên sinh ra phản ứng, hai tay chống vào lưng ngựa hãm bớt đà rơi, thò tay chụp lấy rễ cây bên vách cốc giảm lực, nhưng gò đất dốc xuống, y không có chỗ tá lực, một mạch lăn xuống.

Không biết lăn bao lâu mới vào một vùng cây bụi.

Y ôm đầu, thân thể bị gai cào hơn hai chục vết thương, đau đớn đến mức phải hét lên.
Y chật vật bò khỏi bụi rậm, cảm giác sau lưng ưn ướt, biết vết thương lại chảy máu.

Cố gượng dậy nhìn quanh, y nhận ra mình đính trên một vùng hoàng thổ chứ chưa xuống đến đáy cốc, nhìn ra thấy ngay phía sau vùng cây bụi là vách núi thăm thẳm, sâu không thấy đáy.

Y phục xuống, cảm giác thân tâm đều đau đớn, chỉ muốn cứ thế chết đi, ít nhất cũng giảm được đôi phần thống khổ.
Hết hồi 188


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui