Không lâu sau, một người bước nhanh đến trước cửa, thấp giọng hỏi: “Lăng tam thiếu hiệp ngủ chưa?” Chính thị giọng Thạch Đĩnh.
Một người khác khẽ đáp: “Ngủ say rồi, lâu lắm không thấy động tĩnh gì.”
Thạch Đĩnh dặn: “Được rồi, các ngươi ra phía sau xem xét.”
Hai thủ hạ vâng dạ lui đi, Thạch Đĩnh khẽ đẩy cửa thò đầu vào, thấy Lăng Hạo Thiên ngồi trên giường liền hơi ngẩn người: “Lăng huynh sao rồi?”
Lăng Hạo Thiên mở mắt: “Chưa đỡ nhiều lắm, vết thương vẫn đau nhói.”
Thạch Đĩnh vào phòng, đóng cửa lại, xoa tay với vẻ nóng lòng: “Vậy sao? Tối nay không lên đường được rồi.
Làm thế nào đây?”
Lăng Hạo Thiên lấy làm lạ: “Lên đường? Đi đâu?”
Thạch Đĩnh đáp: “Đệ định gạt cha, cùng huynh đi Hư Không cốc một chuyến.”
Lăng Hạo Thiên sững người: “Nhưng vì sao?”
Thạch Đĩnh thở dài não nề: “Những mắc mớ trong chuyện này, huynh đừng biết thì hơn.
Tiểu đệ chỉ thấy rằng huynh ở lại đây không ổn, hoàn toàn không ổn.
Huynh chẳng phải muốn đi Hư Không cốc ư? Tiểu đệ biết huynh lo cho ca ca, cha con đệ giữ huynh lại, làm sao huynh có thể yên lòng? Đi, đi nào, huynh cố chịu đau, tiểu đệ cùng huynh lên đường.”
Lăng Hạo Thiên quan sát thần tình gã, trong lòng chợt minh bạch gã không muốn bị phụ thân bức bách nên định cùng y ra đi.
Y vô cùng cảm động, nói: “Thạch huynh nghĩa khí sâu nặng, Tiểu Tam cảm kích vô ngần.
Chúng ta đi thôi.”
Thạch Đĩnh tỏ vẻ vui mừng, nét mặt không giấu được đôi phần ăn năn gượng gạo, đoạn dẫn y ra khỏi phòng, đến cửa sau, dắt hai thớt ngựa tới, mỗi người nhảy lên một con, lầm lũi rời khỏi thành.
Đi chừng hơn mười dặm, Thạch Đĩnh mới nói: “Cha nhất định tính rằng chúng ta đi về phía nam, chúng ta đi luôn theo hướng Thiên Long thành, rồi rẽ sang hướng tây, vượt Hoàng Hà vào Thiểm Tây.” Lăng Hạo Thiên khen phải, cả hai sóng vai đi suốt đêm, lúc trời sáng mới dừng lại nghỉ ngơi ở chỗ hoang dã.
Thạch Đĩnh thân là thiếu gia, xưa nay ra khỏi nhà đều có một toán sư huynh đệ, bộc dịch tùy tùng đi theo chăm lo, chưa từng một mình hành tẩu giang hồ, hơn nữa lúc bỏ đi vội vã, không chỉ không mang theo đủ lương khô, cả ngân lượng cũng thiếu.
Còn may Lăng Hạo Thiên kinh nghiệm xông pha giang hồ đầy mình, y bán yên cương ngựa rồi đến cả châu bảo kim ngân khảm trên trường kiếm của Thạch Đĩnh cũng đội nón ra đi.
Khi không còn vật gì đáng giá để bán, y liền thi triển mọi thủ đoạn, cướp của những nhà giàu xổi ác bá.
Thạch Đĩnh thấy y hào sảng, không hề cố kỵ gì, quả thật được đại khai nhãn giới, khen ngợi không tiếc lời.
Cả hai ngày ngủ đêm đi, thoáng cái đã vượt Hoàng Hà tiến vào địa giới Thiểm Tây, hỏi đường mới biết Hư Không cốc nằm ở Dương gia lĩnh tại phía bắc Diên An, nên hướng về phía đó.
Dọc đường, các nhân vật võ lâm xuất hiện đông dần, nhưng ai nấy chăm chắm tới Hư Không cốc nên không lưu tâm tới những nhân vật qua đường khác, càng không để ý gì đến Lăng, Thạch.
Lăng Hạo Thiên lấy làm lạ, toán người này có kẻ giống như người trong bạch đạo, bằng hữu của nhị ca; có kẻ là giang hồ dị nhân tam giáo cửu lưu, tựa hồ là bằng hữu của đại ca, nhiều hơn hết là ác côn bại loại thuộc hắc đạo, hình như cùng một giuộc với Tu La hội.
Xen lẫn với ba toán này, thỉnh thoảng lại điểm xuyết vài toán hồng y lạt ma, cẩm y thị vệ và Thiếu Lâm tăng nhân, nghiễm nhiên tạo thành một trường giang hồ tụ hội sau Tung Sơn đại hội.
Chẳng qua ở Tung Sơn đại hội, các đại môn phái chính giáo tranh đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất, còn ước hội Hư Không cốc toàn là các lộ nhân mã không hẹn mà đến truy sát hoặc bảo vệ Lăng Hạo Thiên.
Thạch Đĩnh thấy quá nhiều người đến Hư Không cốc, lòng rất phiền muộn, đồng thời càng nghĩ càng lo lắng, hỏi Lăng Hạo Thiên: “Giang hồ đồn rằng Lăng huynh đến Hư Không cốc, có phải đó là lời dẫn dụ huynh tới|? Nếu họ bày sẵn bẫy rập chờ huynh chui vào thì phải làm sao?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ chui vào còn hơn để đại ca nhị ca mắc bẫy.”
Thạch Đĩnh nói: “Hai vị lệnh huynh võ công cao cường, lại có không ít trợ thủ, huynh chỉ một mình, vết thương chẳng hiểu khỏi chưa?”
Lăng Hạo Thiên thở dài: “Tại hạ cũng chưa chắc phải chui vào bẫy, chúng ta đến xem làm biết liền.”
Hai người đến cao nguyên Thiểm Bắc, trước mắt trải ra một vùng mênh mông, trời rộng gió lúa, phóng mắt khắp nơi đều một màu vàng rực, hàn phong cuốn cát vàng nhuộm thẫm cả một góc trời.
Cả hai cưỡi ngựa sóng vai trên thảo nguyên, dần tiến vào Dương gia lĩnh, Thạch Đĩnh không chịu được gió cát, thấy trên lưng núi có một quán rượu nhỏ, vội nói: “Chúng ta nghỉ một chốc đã, đợi khi gió cắt điên cuồng này lắng xuống hẵng đi tiếp.”
Lăng Hạo Thiên đã lâu không được nếm mùi mỹ tửu, bất giác thấy thèm, cả hai dừng ngựa trước gian quán, cùng vào trong.
Quán rượu hết sức tồi tàn, chỉ bày một chiếc bàn và hai cái ghế, trên trần treo một đĩa đèn tù mù, dưới ánh sáng leo lét, một trung niên phụ nhân sắc mặt nhợt nhạt ngồi sau quầy hàng tối om, nét mặt rầu rĩ oán hận như thế chồng vừa bị người ta hại chết, lạnh lùng nhìn hai người khách, trầm giọng hỏi: “Uống rượu gì?”
Trước dáng vẻ đáng sợ của bà ta, Thạch Đĩnh không dám lên tiếng.
Lăng Hạo Thiên cao giọng: “Có rượu gì ngon cứ mang lên một hồ là được.”
Phụ nhân bất động, cấm cảu đáp: “Rượu ở đây, các vị tự đến lấy, lẽ nào còn muốn lão nương dọn hầu?”
Thạch Đĩnh lẩm bẩm: “Khách đến mà chiêu đãi thế này sao? Tự lấy thì lấy, có gì không được?” Đoạn gã đến bên quầy lấyrượu, vừa chạm vào hồ rượu chợt ngón tay nhói lên, hình như bị dằm gỗ đâm vào, gã không để ý, bưng rượu về bàn.
Lăng Hạo Thiên đứng phắt dậy, sắc mặt cừ kỳ khó coi, hất cả hồ rượu bay đi.
Thạch Đĩnh lúc đó mới nhận ra điểm bất thường, cúi xuống nhìn thấy ngay một con nhện đen lớn cỡ chén tống đang cắn ngón vô danh của mình, lắc lư trên không.
Gã hô lên kinh hãi, hất mạnh tay nhưng con nhện cắn rất sâu, y lắc tay thế nào cũng không hất được nó đi.
Lăng Hạo Thiên chụp lấy đôi đũa trên bàn ném ra, xuyên qua mình con nhện, rồi giẫm bẹp.
Thạch Đĩnh ngồi phịch xuống, ngón tay bỏng rát, cả cánh tay sưng vù lên, cả khuỷu tay cũng cứng lại.
Lăng Hạo Thiên biết độc nhện công tâm sẽ lấy mạng ngay, bèn cầm bàn tay Thạch Định, vận lực dồn độc dịch ra ngoài, liên tục điểm huyệt trên tay và đầu vai gã ngăn độc tính lan rộng.
Y mải cứu người, quên cả địch nhân bên cạnh, chợt nghe Thạch Đĩnh kêu to: “Cẩn thận.”
Y ngoái lại, phụ nhân nhảy lên mặt quầy vung cả hai tay, năm con nhện đen nhe nanh múa vuốt, hung ác cực độ lao vút vào y, thoáng chốc đã tới trước mặt, y muốn tránh cũng không kịp.
Cùng lúc, Thạch Đĩnh nghiêng người chặn trước mặt y, cả năm con nhện lao hết vào gã.
Lăng Hạo Thiên kinh hãi kêu to: “Thạch huynh.” Rồi vội gạt hết nhện xuống, ôm Thạch Đĩnh hạy ra ngoài, vừa đến cửa liền vội dừng bước: cửa đã bị mấy con nhện vằn vện đan lưới chăng kín, hiển nhiên lớp lưới này có kịch độc.
Y quay lại quát to với phụ nhân: “Lấy giải dược ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Phụ nhân cười khành khạch: “Ngươi sắp thành thức ăn cho mấy bảo bối của ta, còn có đảm lượng uy hiếp ta?” Hai tay thị khua loạn lên, lập tức khắp nóc nhà, mặt đất, mặt bàn đồng thời chui ra mấy chục con nhện, con tua tủa lông đen, con mang sọc trắng, có con lại chân đỏ như lửa, con nào cũng u linh quỷ quái, hình như đều đói ngấu, lổm ngổm bò tới.
Dù Lăng Hạo Thiên gan lớn bằng trời, thấy cảnh này cũng không khỏi sởn gai ốc, hét vang một tiếng ôm Thạch Đĩnh nhảy lên bàn.
Y lanh trí, đang lúc nguy cấp liền chụp ấy đĩa đèn khua qua dưới chân, nhện sợ lửa, vội vàng lui lại.
Y đổ dầu thành một vòng tròn quanh mình rồi châm lửa, đàn nhện không thể đến gần nhưng y và Thạch Đĩnh cũng bị khốn trong đó.
Hết hồi 187
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...