Đi suốt mấy thời thần, đến gần Lạc Dương thành, Tử Khương chợt phất tay ra hiệu dừng lại: “Phía trước có người ngăn lối.” Chúng nữ lập tức xuống ngựa, phân thành ba đội.
Phía trước quả nhiên có hai người đang đứng, người đầu tiên là một thanh diện hán tử trang phục hoa lệ, đang cười mủm mỉm, chắp hai tay ra sau lưng hết sức nhàn nhã.
Sau lưng hắn là một người ra dáng bộc nhân, tay bưng một món binh khí cổ quái, đầu cúi gằm xuống.
Thoáng trông cả hai giống với một đôi chủ tớ của nhà phú quý học võ thường thường, chỉ là thanh diện hán tử khí độ bất phàm, hiển nhiên không phải nhân vật tầm thường.
Tiêu Mai Khôi quát: “Kẻ nào? Mau tránh đường!” Đoạn vung trường tác quất thanh diện hán tử.
Hắn không buồn ngẩng lên, cũng di động, như thể không nhận ra trường tác quất tới.
Nhưng lúc ngọn roi đến trước mặt hắn, chợt phựt một tiếng đứt rời, không hiểu hắn dùng thủ pháp gì cắt ngọt.
Tiêu Mai Khôi biến sắc nhảy từ trên lưng ngựa xuống, rút nga my thích từ eo ra hộ thân, quát to: “Khá lắm! Các hạ là ai?”
Thanh diện nhân liếc xéo nàng ta, cười mỉm: “Chỉ mới ba mươi mà gặp phải ta, coi như khí số đã tận, tính mạng đến đây là dứt.”
Tiêu Mai Khôi quát: “Ngươi nói lăng nhăng cái gì? Thật ra ngươi là ai?”
Tử Khương cũng biến sắc, gọi: “Mai Khôi, người này là Tử Thần Tư Không Đồ!”
Tiêu Mai Khôi lùi lại hai bước, nhớ đến lời Triệu Quan dặn lúc chúng nữ lên đường: “Nếu gặp Ôn Thần cứ thẳng tay giao đấu, các vị có tám phần thắng lợi, nếu gặp Tử Thần hoặc Hồng Thái Bình, chỉ nên ngầm hạ thủ hoặc lập tức rút lui, nếu chính diện quyết đấu, các vị hoàn toàn không có cơ hội.”
Hán tử quả nhiên là Tử Thần Tư Không Đồ.
Hắn mỉm cười: “Không sai, không sai, lão bà nương lớn tuổi hơn, vẫn nhận ra mặt mũi Tử Thần.
Hôm nay các ngươi gặp được Tử Thần, đúng là vận khí lớn bằng trời, không cần sống khổ sống sở nữa, tất cả đều được giải thoát.” Hắn cầm binh khí tam xoa của bộc nhân đứng sau lên, nụ cười càng hiện rõ như thể gặp chuyện vực kỳ vui mừng, từ tốn bước tới.
Tử Khương, Tiêu Mai Khôi và Tiểu Cúc đều kinh nghiệm đầy mình, liếc nhìn nhau liền hiểu ý, quả quyết chia nhau hành sự.
Tiêu Mai Khôi võ công cao nhất, vung nga my thích xông lên tấn công, định tạm thời cầm chân Tử Thần, Tiểu Cúc dẫn hơn hai mươi môn hạ lược trận, Tử Khương dẫn số môn hạ còn lại giục ngựa đến gần Lăng Hạo Thiên, hạ giọng: “Lăng tam thiếu hiệp, chúng ta đi mau!”
Long Thất nhận ra Tử Thần võ công cực cao, tựa hồ không kém hơn y, trong tình cảnh nào tất nhiên y không đời nào để mặc chúng nữ, một mình đào thoát, nên lắc đầu: “Tại hạ không đi, chúng ta cùng đấu với hắn.” Rồi giục ngựa đến gần vòng chiến.
Sau mấy chiêu, Tiêu Mai Khôi lộ rõ thế kém, nghiến răng chống lại Tử Thần, tình thế vô cùng nguy ngập.
Chợt nàng ta bị tam tiêm đao của Tư Không Đồ đâm vào vai, máu tươi phun ra, nàng ta gầm lên giận dữ, nga my thích rớt xuống.
Tử Thần giương tay, tam tiêm xoa đâm thẳng vào ngực nàng ta.
Song chưởng của Lăng Hạo Thiên tống vào hậu tâm hắn.
Tử Thần lạnh người, thu hồi tam tiêm đao, quay lại tiếp chưởng.
Tiểu Cúc và Tử Khương gọi to: “Cẩn thận!”
Song chưởng của Lăng Hạo Thiên và Tử Thần chạm nhau, chát một tiếng, cả hai cùng thoái lui bảy, tám bước.
Lăng Hạo Thiên cảm thấy song phương nội lực tương đương, nhưng chẳng hiểu sao đầu óc y quay cuồng, hai châm mềm nhũn, cơ hồ ngồi bệt xuống đất.
Tiểu Cúc chạy lên đỡ , nhét một viên thuốc vào y: “Là Ôn Thần, thiếu hiệp lui mau.”
Lúc đó Lăng Hạo Thiên mới chú ý đến ánh mắt sáng quắc của người ăn vận như bộc nhân sau lưng Tử Thần, quả nhiên là Ôn Thần Sa Tận từng hạ độc y ở tửu quán.
Hai tay hắn phất lên, không hiểu thi triển độc dược gì mà thân thể Lăng Hạo Thiên càng lúc càng cứng đơ, thần trí dần mơ hồ, dù y muốn lui nhưng không thể điều khiển hai chân.
Tiểu Cúc bước lên trước mặt y, hai tay phất lên, tựa hồ cũng đang thi triển độc dược.
Cùng lúc, y cảm thấy lưng nhói lên, Tử Thần nhân lúc y trúng độc không kịp phòng bị, lén ra tay tấn công từ phía sau, tam tiêm xoa đâm vào lưng y.
Tiêu Mai Khôi nhìn rõ tất cả, rít lên lao tới ôm ngang lưng Tử Thần.
Hắn mắng: “Xú bà nương!” Rồi vung tam tiêm xoa đâm vào đỉnh đầu Tiêu Mai Khôi.
Lăng Hạo Thiên nén đau, cố quay người tống một chưởng vào ngực Tử Thần, hắn và Tiêu Mai Khôi đang giằng co, bị chưởng lực chấn bật về phía sao, tam tiêm xoa vuột khỏi tay.
Tiêu Mai Khôi cũng bị nội lực của y hất văng ra xa.
Lăng Hạo Thiên định đuổi theo chế trụ Tử Thần, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không nhấc chân nổi.
Tử Thần lắc lắc lư lư đứng dậy, ba Bách Hoa môn nhân xông lên vây công hắn, lần lượt bị hắn đá bay.
Hai chân Lăng Hạo Thiên mềm nhũn ngồi phệt xuống, ngoảnh sang thấy Tiểu Cúc đang đấu độc thuật với Ôn Thần, thần sắc tỏ vẻ thống khổ, tựa hồ không chống chọi nổi.
Đoạn y có cảm giác cổ áo thít lại, bị người ta nhấc lên, chính là Tử Khương giục ngựa đến kéo y, đặt dây cương vào tay y rồi nói: “Thiếu hiệp đi trước đi!” Bà ta nhảy xuống, vỗ mạnh lên mông ngựa cho nó tung vó chạy đi.
Toàn thân Lăng Hạo Thiên mềm oặt, thính lực cũng dần mơ hồ, chỉ ẩn ước thấy ba vị trưởng lão Bách Hoa môn tận lực đấu với Tử Thần và Ôn Thần.
Y vừa nóng lòng vừa lo lắng, đầu óc dần hôn trầm, sau cùng bất tỉnh nhân sự.
Không biết bao lâu sau, y từ từ tỉnh lại, cơn đau nhức trên mình dần tan đi, lại cảm giác cơn buốt nhói từ sau lưng dấy lên.
Miệng y khô rang, khát nước cùng cực, gượng chộp lấy dây cương ghìm lại, ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy tứ phía hoang lương, không hiểu mình đang ở đâu hay nhóm Bách Hoa môn nhân và Tử Thần Ôn Thần đang giao đấu ở đâu.
Y dỏng tai lắng nghe, loáng thoáng thấy phía tây có tiếng nước chảy, liền giục ngựa chạy về phía đó.
Một lúc lâu sau cũng đến được dòng suối.
Y nhảy xuống ngựa, vốc nước uống, rồi nằm dài trên tảng đá thở hồng hộc.
Vết thương sau lưng vẫn chảy máu, y cố gắng ngồi dậy, thò tay sờ vào vết đao sâu hoắm dưới vai trái, Tử Thần hiển nhiên muốn đâm vào tâm tạng y nhưng lệch vị trí.
Lúc đó nếu không nhờ Tiêu Mai Khôi ôm hắn, có lẽ y đã mất mạng đương trường.
Y định thần lấy Hổ Sơn thần cao bôi lên vết thương, xé vạt áo băng bó lại.
Thít lại xong xuôi, y thở hồng hộc, vội ngồi xếp bằng tĩnh tâm vận khí.
Nội tức của y hồn hậu, vận chuyển mấy chu thiên, tinh thần lập tức khá hơn hẳn.
Y lo lắng cho an nguy của Bách Hoa môn nhân, định đi tìm họ nhưng bốn bề hoang vắng, biết tìm ở nơi nao; dù tìm được thì y vẫn chưa giải được độc chất, sau lưng thụ thương cực nặng, cất bước còn vạn phần gian nan, giúp gì được cho họ?
Y ngoái nhìn con ngựa đang ăn cỏ ngoài xa, định đến dắt nó, bèn bẻ cành cây làm gậy lần từng bước tới, nhưng rồi y liên tục ngã ba lần, chỉ mấy chục bước ngắn ngủi mà không thể đến đích.
Y thở dài, ủ rũ ngồi xuống nhìn bóng tối mênh mang, cảm giác bi lương cô độc đến cực điểm, thiên địa tựa hồ chỉ còn lại mình y đơn côi, ngay cả con ngựa cũng bỏ rơi y.
Nhớ đến nghĩa cả của Bách Hoa môn nhân, đến tình cảm của Triệu Quan, lại nhớ đến niềm quan tâm của cha mẹ, cả Bảo An nữa… lòng y rấm rứt tự trách: “Xin lỗi tất cả, tôi đã hại tất cả phải lo lắng, mạo hiểm…” Lồng ngực y bức bối, toàn thân run rẩy, ngẩng nhìn vầng tịch dương đỏ ối, mặt đất được nhuộm thành một màu đỏ tráng quan, chợt y thương cảm: “Mấy độ tịch dương đỏ rực, đây là lần cuối ta được thấy tịch dương…”
Hết hồi 185
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...