Thiên Quan Song Hiệp


Hồi lâu sau, ánh sáng ngoài động mờ dần, hiển nhiên màn đêm không trăng không sao buông xuống, trong động cũa tối theo, Triệu Quan và công chúa cơ hồ không nhìn rõ mặt nhau.

Công chúa thấp giọng: “Đàn chủ nói xem chúng ta có thoát được không?”
Triệu Quan đáp: “Chúng ta chống được đến lúc trời sáng sẽ có thay đổi, trời sáng ắt ấm hơn, chúng ta sẽ thử đục tường băng, nếu có người đi qua sẽ nghe thấy tiếng chúng ta gõ rồi cứu ra.”
Công chúa gật đầu, im lặng một lúc rồi hỏi: “Hóa ra những lời đàn chủ nói với Hải Linh Nhi là thật, đàn chủ thật sự tên Triệu Quan, xuất thân Bách Hoa môn, đúng không?”
Triệu Quan mỉm cười: “À, lúc đó công chúa giả bộ ngủ say, hóa ra nghe lén hết.

Không sai, tại hạ tên Triệu Quan, xuất thân Bách Hoa môn.

Bản môn vốn cũng giống với ẩn giả, đều thiên về ám sát, tinh thông độc thuật cùng dịch dung thuật.

Tại hạ phá được độc thuật của chúng, đả bại Gia Hạ Nại Tử, chỉ bởi bản thân cũng quen thuật ám sát, nhưng việc của Bách Hoa môn vô cùng bí ẩn, tại hạ cho Hải Linh Nhi biết, công chúa không nên lộ ra thân phận của tại hạ.”
Công chúa đáp: “Ta đương nhiên không nói ra.” Đoạn thở dài: “Ông trời phù hộ cho ta có được quý nhân như công tử bảo vệ, bằng không ta làm sao thoát được kiếp này? Triệu công tử vì ta mà chịu nguy hiểm, ta… ta không biết cảm tạ báo đáp công tử thế nào đây?”

Triệu Quan nhìn nàng nghiêm nghị: “Điện hạ, tại hạ bảo vệ nàng vì hai nguyên nhân, thứ yếu vì tại hạ kính trọng tấm lòng với đệ đệ của nàng nên tận lực giúp đỡ.

Nguyên nhân chủ yếu vì điện hạ là mỹ nữ thế gian hiếm có, Triệu Quan ta tự nhận thiên hạ đệ nhất phong lưu lãng tử, chức trách là bảo vệ nữ tử mỹ lệ trong thiên hạ, làm sao nhẫn tâm thấy mỹ nhân ưu sầu phiền não, một mình chịu nguy hiểm? Tại hạ tự nguyện bảo vệ điện hạ, không cần nhắc đến cái gì mà cảm kích báo đáp, hơn nữa, tại hạ cũng không làm trong nhiệm vụ, để điện hạ sa vào hố băng quỷ quái này, chúng ta thoát ra, điện hạ nói câu cảm tạ cũng không muộn.”
Công chúa buột miệng: “Nếu ta là một kẻ xấu xí chắc công tử sẽ bỏ mặc, đúng không?”
Triệu Quan cười ha hả, thầm nhủ: “Vị công chúa này nói thẳng lắm.” Lại đáp: “Cũng khó nói lắm.”
Công chúa hỏi: “Sao lại khó nói?”
Triệu Quan thấy nàng hỏi nghiêm túc liền ngẫm nghĩ: “Phải xem tâm tình tại hạ lúc đó thế nào, có lúc cao hứng thì xấu cũng giúp, nhưng trên đời chỉ có một loại người xấu tại hạ không bao giờ giúp.”
Công chúa lấy làm kỳ lạ: “Người xấu thế nào?”
Gã đáp: “Người tâm nhãn xấu xa.”
Công chúa mỉm cười: “Người tâm nhãn xấu xa là thế nào?”
Gã đáp: “Xu phụ quyền thế, cậy uy khinh người, mồ miệng dẻo quẹo để ly gián người khác, cáo mượn oai hùm, nhân lúc người ta nguy cấp mà thủ lợi, cả loại người phản bội bạn hữu, tự tư tự lợi, mặc kệ người khác để bo bo cho mình.

Tại hạ gặp nhiều người, phát hiện loại người này liền chán ghét, lập tức rũ tay đi ngay, quyết không bao giờ giúp đỡ.”

Công chúa mỉm cười, nhẹ giọng: “Bất kể thế nào, công tử cũng là ân nhân của ta, sau này sẽ phải báo đáp.”
Triệu Quan nhẹ nhàng vuốt mớ tóc mai, dịu giọng: “Tại hạ hôm nay có cơ duyên thân cận công chúa, đã là may mắn ba đời, còn cầu xin gì nữa? Chỉ mong điện hạ đừng quên tại hạ, ngày sau mỗi bận trời lạnh nhớ lại chuyện ôm lò sưởi hôm nay, nhớ đến cái lò sưởi tự nhận phong lưu, nói năng linh tinh này là tại hạ mãn nguyện rồi.”
Công chúa cúi đầu, nhất thời cảm xúc rối tung trong lòng, nam tử trước mắt nàng anh tuấn, dịu dàng, cũng là nhân vật can đảm có bản lãnh, xưa nay nàng chưa từng gặp ai như thế, không hiểu trên đời có kẻ thứ hai không? Mặt nàng nóng bừng, tâm thần kích động, thầm hiểu rằng cả đời này không thể quên nổi gã.
Trong một ngày, Triệu Quan bôn ba nửa thời gian trên biển, lại qua một trường kịch đấu, nội lực hao tổn gần hết, tuy đã tuy vận Chuyết hỏa vô thượng định nội công điều tức mà vẫn mệt bã người, tuy ngoài miệng nói cười với công chúa, thật ra cảm giác khó chịu đựng được nữa.

Gã sợ mình ngủ, nội lực ngừng vận hành tất công chúa cũng chết vì lạnh liền cố lấy tinh thần nói với nàng: “Điện hạ, nhỡ may tại hạ ngủ gục, chúng ta e rằng đều xong đời, chi bằng thế này, mong điện hạ hỏi một trăm câu để tại hạ chuyên tâm hồi đáp, sẽ không ngủ được.”
Công chúa cũng nhận ra gã sắp không chịu nổi, nhớ lại lúc trước gã nhắc đến mẫu thân liền hỏi: “Vậy công tử thử kể xem mẫu thân công tử trông như thế nào?”
Đầu óc Triệu Quan dần chìm xuống: “Mẹ tại hạ xinh đẹp lắm, người ta đều nói tai hạ giống người, lúc còn trẻ người là danh đán, làm mê đắm vô số kẻ, lại vô cùng thông minh, giúp tại hạ nhận được ba người cha.” Công chúa vô cùng hiếu kì, hỏi han cho rõ ngọn ngành, từ việc sinh hoạt trong Tình Phong quán đến tính tình võ công của hai phụ thân, từ việc của Bách Hoa môn đến Thanh Bang.

Triệu Quan đáp hết, ngay cả những nữ tử có một đoạn tình duyên như Đinh Hương, Lý Họa My, Trần Như Chân cũng khai tất, lúc này thần trí gã gần mê man, không còn giấu giếm gì được, nghe thấy câu hỏi là đáp.

Công chúa càng hỏi càng kinh ngạc, không ngờ thanh niên này có thân thể cùng kiến văn kinh lịch phức tạp đến vậy, đồng thời trong lòng nàng dâng lên cảm giác gã cao thâm khó dò, tính tình đặc dị.


Gã xuất thân thanh lâu, chấp chưởng Bách Hoa môn, làm cả chức vụ ở Thanh Bang, nhiều năm lăn lộn giữa hắc đạo bạch đạo, cộng thêm bản tính phong lưu, có những việc không thể cho người ngoài biết, đây là lần đầu tiên dốc lòng với một người.
Công chúa hỏi xong một trăm câu, trời sáng dần, trong động bớt lạnh hơn, Triệu Quan thở phào một hơi, đứng dậy: “Được rồi, chúng ta vừa đến Quỷ môn quan, giờ đến lúc hoàn dương.” Gã vận khí một vòng, cảm giác mệt mỏi chưa tan, còn may tính mạng vẫn giữ được.
Gã đến cạnh băng môn, rút tiểu đao trong đôi giày da trâu ra cắm vào khe nứt, khối băng hơi động đậy.

Gã dùng đao gõ bảy, tám lần, cuối cùng cũng gỡ được một mảng lớn.

Hai người hoan hô, biết rằng tường băng lay động tức là còn cơ hộ thoát thân, liền hợp lực vung tiểu đao cùng chủy thủ đào băng, tiếng đinh đang vang lên không ngớt.

Tường băng dày cả trượng, lúc trời sáng liền cứng đanh, rất lâu mới đào được một khối, càng về trưa, băng bớt rắn đi, đào cũng đỡ mất sức nhiều.

Quá giờ ngọ, Triệu Quan và công chúa đào được một lỗ hổng nhỏ, có thể thông ra bên ngoài.
Công chúa hoan hỷ: “Chúng ta được cứu rồi, chỉ cần đào rộng ra là thoát thân.” Hai người ngồi nghỉ, không ngờ sắc trời chuyển u ám, hoa tuyết rơi trắng như lông ngỗng.
Triệu Quan nhíu mày: “Ông trời sao lại bất hợp tác thế này? Đổ tuyết xuống chả phải lỗ hổng chúng ta vất vất vả vả đào ra sẽ bị lấp đầy sao?” Bèn bật dậy đào băng tiếp.
Không ngờ tuyết rơi ngày một lớn, gió tuyết đan nhau khiến gã toát mồ hôi trán, biết răng tuyết không ngừng rơi thì mình có đào cũng vô dụng, chung quy cũng bị băng tuyết lấp kín.


Nhưng hiện hai người đang đói, không thoát được ắt không chống chọi thêm nổi một đêm nữa.

Gã ủ rũ dừng tay quay lại nói với công chúa: “Chúng ta thành tâm cầu Bồ tát thôi.”
Công chúa bước tới nắm tay gã, nhẹ giọng: “Chúng ta đã tận toàn lực, chỉ biết nghe theo mệnh trời thôi.”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, chợt có tiếng bước chân vang lên, bên ngoài tựa hồ có người đội tuyết tới.

Triệu Quan máy động, xông đến trước băng môn hét to vào khe hở: “Cứu mệnh! Cứu mệnh!” Công chúa biết đó là sinh cơ duy nhất, cũng dùng tiếng Đông Doanh cầu cứu.
Không lâu sau, một nhóm người đến gần băng môn, một nữ tử gọi: “Thiếu gia, thiếu gia! Phải không?”
Triệu Quan nghe rõ giọng nói, hoan hỷ phát cuồng lên, nhảy bật đến cửa động gọi: “Đinh Hương ngoan, thiếu gia ở đây, ở sau tường băng.”
Tiếng bước chân bên ngoài tầm rập, cả toám tìm kiếm một hồi mới đến phía ngoài sơn động, Phác lão đại chú ý thấy sau tường băng có người liền cả kinh: “Là công chúa điện hạ! Mau phá tường băng.” Đoạn chỉ huy thủ hạ cùng chúng Triều Tiên võ sỹ dùng đao kiếm thiết bổng khoát băng, không đầy nửa thời thần đã mở được một lỗ hổng lớn, Triệu Quan đỡ công chúa tiến ra.
Phác lão đại thấy công chúa vô sự liền hoan hỷ bật khóc, quỳ xuống: “Chúng thần đến đảo, nghe nói điện hạ và Giang đàn chủ lên núi bèn vội đi tìm, nhưng chỉ thấy đầy nhà tử thi, lo lắng vô cùng, tìm suốt nửa ngày mới đến hậu sơn, ông trời phù hộ, hai vị đều bình an.”
Công chúa nói: “May nhờ Giang đàn chủ xả mệnh hộ vệ, chúng ta mới phá được ổ cướp thoát thân.” Đoạn kể lại việc Phúc Giang đảo là đại bản doanh của Đông Doanh hải đạo, hai người suýt nữa bị Gia Hạ Nại Tử hạ độc thủ, bọn Phác lão đại, Đinh Hương liên tục hô nguy quá.
--- Xem tiếp hồi 169 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui