Triệu Quan hừ một tiếng bước tới, lấy một viên tròn trong ngực áo ra: “Ngươi nhận ra đây là gì không?”
Gia Hạ Nại Tử hơi biến sắc: “Đó là vạn hạt hoàn của ẩn giả, ngươi lấy được từ tay thủ hạ của ta thất thủ tại Trung Thổ?”
Triệu Quan đáp: “Không sai.
Ngươi có biết vì sao thủ hạ của ngươi không đầu độc nổi ta không? Vì độc thuật của ta cao hơn các ngươi nhiều, làm gì có chuyện mê hương cùng độc vụ hoàn ngươi vừa sử dụng lại có tác dụng với ta? Vì từ nhỏ ta đã lăn lộn với độc vật, có độc dược gì mà không biết, không khắc chế được.
Ngươi thấy cây châm này không?” Đoạn gã giơ tay trái, ngón tay kẹp một mũi ngân châm mỏng tang.
Gia Hạ Nại Tử cười lạnh: “Ngươi định giày vò ta, cứ việc động thủ, ẩn giả chúng ta không sợ chết, ngại gì chút giày vò?”
Triệu Quan nói: “Ta không giày vò ngươi, chỉ muốn cho ngươi biết, đó là Xuyên tâm châm bí truyền của bản môn, châm cắm vào cơ thể trong ba thời thần không có thuốc giải sẽ độc phát công tâm, tử trạng thê thảm vô cùng, thống khổ hơn vạn hạt hoàn của các ngươi nhiều.
Ngươi mà ngoan ngoãn nghe lời, lập tức dẫn chúng ta đi gặp tiểu hoàng tử, sẽ có giải dược.”
Gia Hạ Nại Tử nhìn mũi châm, cảm giác vai phải trúng châm không có tri giác, cơ hồ không có bờ vai luôn, biết loại độc dược lợi hại nhất khiến gân cốt của người ta hoàn toàn cứng đơ, dược hiệu thâm nhập xương cốt sẽ không còn thuốc chữa.
Thanh niên kia độc thuật siêu phàm nhập thánh, không phải đang dùng lời lẽ giả dối lừa mình, nghĩ vậy nên trán bà ta rịn mồ hôi dù trời đang lạnh cứng, sắc mặt biến ảo liên tục, một hồi lâu sau mới nghiến răng: “Nhận lời người ta phải trung thành, việc này ta không thể làm chủ, dù gì cũng chết, ngươi giết ta đi.”
Triệu Quan lắc đầu: “Ta không giết nữ nhân, đầu lĩnh như ngươi sao lại không làm chủ được?”
Công chúa tiếp lời: “Thị bất quá là đầu lĩnh của một hải trại, nếu thả tiểu hoàng tử, chủ tử của thị đời nào bỏ qua.
Bên trên thị còn có một một vị chủ tử rất nổi danh, là đại đầu tử của Y Hạ ẩn giả, hiệu xưng thiên hạ đệ nhất sát thủ Y Hạ Võ Tôn.
Y Hạ các ngươi dựa vào Chức Điền Tín Trưởng quyền thế nghiêng trời, giúp hắn trở thành Đông Doanh bá chủ còn chưa vừa lòng, lại còn có dã tâm muốn nhúng tay vào cả Triều Tiên quốc chúng ta.
Gia Hạ Nại Tử, hôm nay ta tìm được ngươi, phải trừ đi mầm họa.”
Gia Hạ Nại Tử cười lạnh: “Công chúa điện hạ biết được quá nhiều đấy.
Tuyên hậu vội vàng giết cô hóa ra vì nguyên nhân này, cô bỏ cuộc đi.
Tiểu hoàng tử đã sớm bị đưa về Hán kinh, bị Tuyên hậu bí mật xử tử rồi.”
Công chúa lạnh lùng nhìn bà ta, dùng tiếng Đông Doanh nói một câu, Gia Hạ Nại Tử trợn tròn mắt, lắc đầu rít lên, tựa hồ vừa nghe một việc kỳ lạ nhất trên đời, không thể tin nổi.
Công chúa không nhìn đến bà ta nữa, quay sang nói với Triệu Quan: “Tiểu hoàng tử không ở đây, giết thị đi, chúng ta mau rời đi.”
Gia Hạ Nại Tử rống lên: “Chậm đã, các vị không biết đường, trong nhà ta đâu đâu cũng là bẫy rập, các vị tha cho ta, ta sẽ dẫn các vị ra.”
Triệu Quan cùng công chúa nhìn nhau, gã nói: “Được, ngươi đi trước dẫn đường xem còn trò hoa dạng gì!” Gia Hạ Nại Tử gật đầu, đi trước tiến vào một khung cửa.
Triệu Quan áp sát, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận, thấy bà ta đặt chân xuống an toàn mới bước theo.
Ba người vòng qua mấy hành lang cùng hai đình viện, đến một huyền quan.
Công chúa vui mừng bước lên đẩy cửa, chợt thấy dưới chân hẫng hụt, một mảng lát sàn xê dịch tạo thành một chiếc bẫy ở nơi không ai ngờ tới.
Nàng hô lên kinh hãi, bất giác ngã xuống, Triệu Quan vội đưa tay đỡ, vừa chộp được cổ tay nàng thì Gia Hạ Nại Tử tung cước trúng vai gã khiến trọng tâm bất ổn, ngã theo luôn.
Trong lúc nguy cấp, gã lanh trí vung tay tung ngô công tác, mũi tác thè ra như lưỡi rắn, quấn lên tay trái địch nhân, lập tức ngăn được đà rơi.
Gã biết cơ hội không thể bỏ lỡ liền kéo công chúa để nàng ôm eo mình, chầm chậm men theo trường tác bò lên.
Gia Hạ Nại Tử tức giận buông ra một câu chửi, định gỡ trường tác ra nhưng bị quấn cực chặt, tay phải lại trúng độc vô lực mà Triệu Quan sắp bò đến nơi, bà ta chợt cúi người kề tay trái vào thanh võ sỹ đao cạnh đó cắt đứt ngọt.
Triệu Quan không ngờ nữ nhân này lại gan dạ như vậy, đủ tàn nhẫn cắt đứt tay chính mình, đang lúc kinh ngạc, thân thể liền rơi xuống cùng cánh tay Gia Hạ Nại Tử.
Gã giang tay ôm công chúa trên không, cúi nhìn láng máng thấy được mặt đất, liền thi triển khinh công, lúc chạm đất lại hít sâu một hơi lăn mấy vòng mới triệt được lực rơi.
Mặt đất gồ ghề, toàn thân gã đau nhói, cố gắng mò dậy, nghe thấy Gia Hạ Nại Tử cười chói tai trên cao: “Ta dù chết cũng không chết một mình, các ngươi phải đi theo.
Chủ tử biết ta thay người giết được Triều Tiên công chúa coi như có cái để ăn nói vói Tuyên hậu.” Đang lúc cười cuồng dại liền ngã gục xuống im lìm.
Triệu Quan hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn thấy động khẩu cách chừng mười trượng, hoàn toàn không có nơi tá lực, khó lòng bò lên.
Công chúa thấp giọng: “Đàn chủ không sao chứ?”
Gã đáp: “Không sao.
Điện hạ chắc cũng không bị thương.”
Công chúa ấp úng: “Ta không sao, đa tạ ngài bảo vệ, vì thế mới ngã xuống đây.
Chúng… chúng ta có thể thoát được chăng?”
Gã lấy đồ đánh lửa trong ngực áo ra thắp lên, nhìn quanh địa động, bất giác hai người ngây ra, trong động thạch trụ dựng đứng, có cây mọc ra từ lòng đất, có cây từ trên rủ xuống, có cây nối liền nhau, tất cả đều trắng nhạt, được hỏa quang chiếu vào ánh lên màu sắc bất đồng, vô cùng kỳ lạ.
Công chúa dụi mắt: “Đây là… chỗ nào? Ta chưa từng thấy nơi nào giống thế này.”
Triệu Quan cũng chưa thấy bao giờ, trong lòng kinh ngạc nhưng ngoài miệng lại nói: “Điện hạ không biết rồi, đây là nơi ở của lão tiên dưới lòng đất thì phải? Lão tiên già còn trẻ nít, bày loạn xạ khắp nhà, đúng là nghịch quá.”
Công chúa bật cười, không biết rằng địa động này là chung nhũ thạch động do thiên nhiên hình thành, tiểu đảo này vốn là hỏa sơn đảo, trăm ngàn năm nay, tro bụi của hỏa sơn tiến vào lòng đất mới hình thành cảnh tượng đẹp đẽ này.
Hai người kinh thán một hồi, công chúa bước tới một bước, chân liền đá vào một vật, cúi xuống nhìn chợt rú vang, chụp lấy tay Triệu Quan.
Gã nhìn xuống, hóa ra dưới chân ngổn ngang bảy, tám bộ bạch cốt, hiển nhiên đều là oan hồn bị Gia Hạ Nại Tử đẩy ngã xuống.
Trong lòng gã lạnh toát, hít một hơi: “Hóa ra lão tiên thích ăn thịt người, chúng ta mau đi xem địa động có lối ra không.”
--- Xem tiếp hồi 167 ----
Băng diếu tuyệt cảnh = Hãm vào tuyệt cảnh dưới hầm băng giá
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...