Triệu Quan hỏi nguyên nhân hai người tranh chấp, Phác lão đại nổi giận: “Hắn cậy thế khinh người, dựa vào vị trí thần tử trong triều, cực kỳ vô lễ với lão tử.
Hừ, nếu không phải có công chúa ở đây, lão tử quyết đấu với hắn đến cùng.”
Triệu Quan hỏi: “Hắn nói gì mà lão đại nổi giận như vậy?”
Phác lão đại đáp: “Hắn nói tại hạ có tư tâm, cố ý để công chúa lên thuyền mạo hiểm, mắc tội bất trung, lúc về sẽ xử phạt.
Còn nói tại hạ khiến hắn phải phân tâm chiếu cố an nguy cho công chúa, không thể dốc lòng cứu tiểu hoàng tử, cái gì cũng là tại hạ sai lầm.”
Phác lão đại hậm hực: “Đành là không được.
Nếu không phải hắn trung thành với công chúa, đời nào tại hạ chịu chung vai với loại khốn kiếp như hắn.”
Cùng lúc, thị nữ của công chúa rảo bước ra, hỏi Phác lão đại mấy câu, đại ý công chúa nghe thấy Phác, Trịnh tranh cãi nên phái thị nữ đến hỏi han.
Phác lão đại hồi đáp, thị nữ gật đầu rồi bảo Triệu Quan: “Giang đàn chủ, công chúa mời tôn giá vào khoang dùng cơm tối.”
Triệu Quan kinh ngạc, cùng thị nữ vào trong, công chúa ngồi bên bàn, đưa tay mời gã ngồi: “Giang đàn chủ, mời ngồi!”
Triệu Quan ngồi xuống phía đối diện, dưới ánh đèn thần thái nàng trang trọng, tỏ vẻ lo lắng, bèn hỏi: “Được công chúa yêu mến, Giang mỗ xin đa tạ.”
Công chúa đáp: “Không cần khách khí.” Rồi sai thị nữ dâng trà.
Công chúa từ tốn hỏi chuyện xuất thân cùng những gì gã từng kinh qua, gã đối đáp thận trọng, kể lại chuyện mình gia nhập Thanh Bang, sợ nàng bắt được tẩy.
Công chúa ngưng thần lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng hỏi, vẻ mặt luôn lạnh lùng, không lộ rõ tình cảm, sau cùng lại hỏi: “Hôm nay Phác tiên sinh và Trịnh đại nhân tranh chấp, không hiểu vì chuyện gì?”
Gã đáp: “Hai người cãi nhau, tại hạ nghe không hiểu gì, tự hồ là Trịnh Khuê Dung trách Phác lão đại đã để công chúa lên thuyền, khiến y phải phân tâm bảo vệ an toàn cho công chúa.”
Công chúa khẽ gật đầu: “Đúng là làm khó y.
Dọc đường bản tọa đào vong phải phiền Trịnh đại nhân bảo vệ, hoàng đệ mới được bình an vô sự, đại nhân nóng lòng cứu chủ về, cũng là thể hiện lòng trung thành.” Lại nói: “Phác tiên sinh cũng nhiệt huyết chân thành, thọ ân là báo đáp, quả thật hiếm thấy, nếu hai vị này có thể bắt tay hợp tác, cứu tiểu hoàng tử cũng không đến nỗi khó.
Giang đàn chủ, tính tình Triều Tiên hán tử có phần lỗ mãng, uống rượu rồi thường hay đánh lộn, đàn chủ là người ngoài cuộc nên nhìn nhận vấn đề rõ ràng, tính tình lại ổn trọng, cơ trí đa kế, bản tọa chỉ biết dựa vào đàn chủ.
Trịnh đại nhân và Phác tiên sinh có gì xung đột, nếu có thể khuyên giải, mong đàn chủ giúp cho, bằng không chúng ta tự tranh cãi, giữa biển lớn mênh mông này, còn làm được gì nữa?”
Triệu Quan thầm nhủ: “Công chúa tìm ta cùng ăn tối, bộc lộ rõ ràng hàm ý đặc biệt tín nhiệm ta, để Trịnh Khuê Dung và Phác lão đại thôi tranh chấp, quay sang hợp lực đối phó ta.
Những gì nàng nói với ta vừa khớp, hoàn toàn không lộ sơ hở, đủ khiến ta cam tâm tình nguyện trợ giúp.
Công chúa xử sự lão luyện, quả thật là nhân tài khó kiếm.” Bèn gật đầu: “Công chúa dặn dò như vậy, Giang mỗ xin nghe lời.”
Công chúa mỉm cười, cúi đầu hành lễ: “Giang công tử hiểu cho tình cảnh của bản tọa, trượng nghĩa tương trợ, bản tọa cảm kích bất tận.”
Triệu Quan đáp: “Công chúa không nên đa lễ.”
Trong khoang nóng bức, ăn cơm xong, gò má trắng mịn của công chúa ửng hồng, kiều diễm cực độ, gã thần hồn điên đảo, trong lòng ngứa ngáy: “Điện hạ, tối nay sóng lặng, trăng đang lúc tròn, không hiểu điện hạ có nhã hứng cùng ta ngoài thưởng trăng?”
Công chúa lắc đầu: “Bản tọa mệt rồi, muốn nghỉ sớm, Giang đàn chủ cứ tự nhiên.”
Gã đành cáo lui, đứng ở mũi thuyền thưởng nguyệt, lại thấy thị nữ của công chúa rảo bước đến mời Trịnh Khuê Dung vào, y đến cửa khoang, liếc gã rồi mới cúi người đi vào.
Gã không muốn nghe lén, quay người cất bước nhưng mạn thuyền khá hẹp, gã đến tận đuôi thuyền vẫn nghe rõ tiếng hai người trong khoang đối thoại, cả hai đều dùng tiếng Triều Tiên, khẩu khí Trịnh Khuê Dung cung kính vô cùng, ngữ khí của công chúa bình đạm trang trọng, nếu bảo hai người có tư tình riêng, hình như quá khiên cưỡng.
Đối đáp một lát, Trịnh Khuê Dung lui ra, công chúa lại gọi Phác lão đại tới bàn bạc một lúc, hắn bước ra ngoài với vẻ mặt hòa hoãn hẳn.
Trưa hôm sau, thuyền đi trước báo lại rằng phát hiện tung tích Đông Doanh tiểu thuyền.
Phác lão đại định tiến lên chặn đường, Trịnh Khuê Dung lại chủ trương bám theo đến đại bản doanh địch rồi mới một mẻ quét sạch, hơn nữa giao tranh trên biển, tặc nhân có thể quăng tiểu hoàng tử xuống biển, nguy hiểm vô cùng.
Cả hai lại tranh chấp, không ai chịu nhún, nếu không có Triệu Quan khuyên can e rằng đã đấu nhau một trận.
Công chúa trầm ngâm một hồi, sau cùng nghe theo chủ ý của Trịnh Khuê Dung, năm con thuyền lặng lẽ bám theo Đông Doanh tiểu thuyền.
Trước mỗi bữa tối, công chúa đều đứng trên mạn thuyền nhìn mặt biển mênh mông, tựa hồ muốn dõi theo hình bóng đệ đệ trên chiếc thuyền nhỏ đằng trước.
Triệu Quan luôn ở cạnh nàng, nhìn mỗi nụ cười, mỗi nét nhíu mày như si như say.
Công chúa cũng thiện cảm với gã hơn, thường thường cho người hầu lui đi, cùng gã trò chuyện, lời lẽ bao hàm ẩn ý khiến gã không nắm bắt được.
Tối nào gã cũng có cảm giác nàng sẵn sàng mời gã vào phòng khuê nhưng thủy chung vẫn không có gì xảy ra, lòng gã ngứa ngáy, càng cố công lấy lòng nàng.
Tối đó, gã đưa nàng về phòng nghỉ, lại ngồi bên ngoài phòng ngây người nhìn sao trời, bên tai vang lên tiếng thở cùng tiếng y phục cọ vào thân người khẽ khàng, bất giác ngồi đến nửa đêm vẫn chưa buồn ngủ.
Chợt nghe thấy tiếng cửa khoang thuyền bên cạnh mở ra, một người nhảy xuống thuyền lá bơi sang một tiểu thuyền khác, thấp giọng chuyện trò, hình như hỏi han thủy thủ về tình huống bám đuổi Đông Doanh tiểu thuyền rồi sai mấy chiếc thuyền đi tuần rất nghiêm.
Tối nào hai đại thuyền cũng cùng hạ neo, đỗ cạnh nhau, người kia lên thuyền gã đang ở, đến trước cửa phòng công chúa.
Gã nín thở bất động, trong bóng đêm nhận ra thân hình đối phương cao lớn, chính thị Trịnh Khuê Dung, liền nhủ thầm: “Hắn ngầm hẹn công chúa, lẽ nào nàng lại có ý với hắn?” Chưa kịp nghĩ ngợi, Trịnh Khuê Dung đã thấp giọng nói mấy câu, công chúa ở trong phòng đáp lời, gã không hiểu mảy may, một lúc sau họ Trịnh lặng lẽ lui về thuyền của y.
Gã chợt thấy ghen tỵ, bất giác mắng bản thân: “Triệu Quan ơi Triệu Quan, ngươi tự nhận là hộ hoa sứ giả phong lưu tiêu sái, không giành được trái tim nàng mà chỉ muốn nàng không có tình nhân khác, sao mi lại đớn hèn như thế? Ngươi không nghĩ cách bảo vệ nàng, giúp nàng cứu em về, còn ở đây si tâm vọng tưởng, suy nghĩ vẩn vơ, quả là không ra gì.”
Xưa nay gã vẫn phong lưu, mọi cô nương bên mình đều tự xiêu lòng, thậm chí nguyện thề sinh tử, chưa từng gặp người con gái nào khó giành được như công chúa, tấm lòng hiếu thắng liền bị kích phát, càng quyết tâm giành được trái tim mỹ nhân mới thôi.
Triệu Quan chen lời: “Hắn vô lý thật, công chúa tự đến, lẽ nào lão đại cản được?”
--- Xem tiếp hồi 160 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...