Trước khi trời sáng, cả nhóm đốt đuốc ra bờ biển, lần lượt lên thuyền.
Trong năm chiếc thuyền có hai chiếc lớn, một do Triệu Quan và Phác lão đại đi, một do Trịnh Khuê Dung cùng Bạch lão tam, phó tướng của Phác lão đại chỉ huy.
Buồm giương lên cao, trời sáng dần, Phác lão đại định hạ lệnh ra biển chợt thấy một lồng đèn đỏ xuất hiện trên bờ, hai bóng người lướt tới rất nhanh, hắn liếc nhìn, cả kinh thốt lên: “Là công chúa.”
Người đi trước quả nhiên là công chúa, một thị nữ theo sát gót.
Công chúa ngẩng lên, chạm vào ánh mắt Triệu Quan liền dừng bước rồi đi sang thuyền gã.
Gã nhảy lên ván thuyền đỡ nàng: “Điện hạ sao lại đến đây?”
Công chúa để gã đỡ lên, đáp lời: “Ta muốn đi cùng các vị.”
Phác lão đại định lên tiếng khuyên nàng không nên mạo hiểm thân thể ngàn vàng nhưng thấy nàng thần sắc kiên định, hiển nhiên tâm ý đã quyết, đành nuốt lại.
Hắn ở cùng công chúa chưa lâu nhưng biết tính nàng cương nghị quyết đoán, đã định làm gì không ai ngăn được.
Lúc đó nàng nói mấy câu với Trịnh Khuê Dung đứng trên lâu thuyền, y định khuyên nàng quay về nhưng nàng không đồng ý.
Hai người đối đáp xong, Phác lão đại vội vàng bước lên cúi người nói: “Công chúa, thuyền sắp lên đường, ngoài biển sóng gió vô thường, mong điện hạ vào khoang nghỉ ngơi.” Công chúa gọi thị nữ vào khoang cùng.
Triệu Quan nhìn Đinh Hương, hết sức kinh ngạc trước việc công chúa tự thân đi cùng.
Đinh Hương bĩu môi: “Thiếu gia, vừa đúng ý người nhé.”
Gã mỉm cười, không đáp mà hỏi ngược: “Đinh Hương, muội nói xem mật thiếu gia của muội lớn đến đâu?”
Đinh Hương ngoẹo đầu, nụ cười làm lộ ra hai núm đồng tiền: “Đủ bao hết cả trời.”
Triệu Quan cười ha hả: “Chữ bao (包) này có lưỡi đao trên đầu, người ta lại là lá ngọc cành vàng, thiếu gia của muội không chạm vào được.”
Mồm gã nói vậy nhưng nghĩ đến dung nhan động nhân của công chúa, vẫn muốn lân la tìm cách thân cận.
Thuyền ra khơi chưa lâu, công chúa ra khỏi khoang, đứng trên mạn thuyền dõi mắt nhìn, gã bước lên hỏi: “Có một việc tại hạ nghĩ suốt nửa ngày vẫn không hiểu, mong công chúa chỉ giáo.”
Công chúa nghe gã nói năng nghiêm túc, ngoái lại nhìn, thần tình tỏ vẻ ngưng trọng: “Mong Giang đàn chủ nói rõ.”
Gã nói: “Tại hạ không hiểu là những người làm công chúa hoàng tử, sao lại không có tên? Người ta ai cũng gọi công chúa là điện hạ, lẽ nào phụ mẫu huynh đệ của công chúa cũng gọi vậy? Phò mã gia cũng gọi thế? Vậy thì còn gì thú vị?”
Công chúa không ngờ gã nói thế, bất giác mỉm cười: “Công chúa thân phận tôn quý, tự nhiên không để cho người khác gọi thẳng tên tuổi.
Nhưng Giang đàn chủ mà muốn biết, bản tọa cũng không ngại cho biết.
Bản tọa họ Lý, tên Đồng Hy, chữ Đồng trong đồng vân (mây hồng), Hy trong tân hy (phúc lành).”
Triệu Quan không đọc nhiều sách, còn may lại biết hai chữ đó liền mỉm cười khen: “Tên hay lắm.” Bụng thầm nhủ: “Biết tên nàng, cũng dễ nói hơn.” Đoạn nhíu mày ngẫm nghĩ.
Công chúa thấy thần sách của gã như đang ngẫm nghĩ việc trọng yếu, liền hỏi: “Giang đàn chủ nghĩ gì?”
Gã đáp: “Tại hạ đang nghĩ kẻ có may mắn làm phò mã, không biết sẽ gọi công chúa là gì? Tiểu Đồng, Đồng Đồng hay Hy Nhi?”
Công chúa hơi sầm mặt: “Giang đàn chủ, bản tọa cho các hạ biết tên vì cảm kích các hạ ra sức cứu tiểu hoàng tử, cũng lấy lòng thành thật ra đối đãi với nhau, chứ không phải cho các hạ lấy làm trò đùa.”
Triệu Quan thấy nàng không vui, tự thấy mình hơi quá lố, liền xin lỗi: “Tại hạ nói năng linh tinh, mong công chúa điện hạ đừng để tâm.”
Công chúa quay nhìn mặt biển mênh mang: “Giang đàn chủ, chúng ta liệu có đuổi kịp tiểu hoàng tử?”
Triệu Quan đáp: “Phác lão đại được xưng tụng là hải thượng chi vương, vô cùng quen thuộc hải vực quanh đây, năm chiếc thuyền chia nhau ra đuổi, không lý gì không đuổi được một lá thuyền Đông Doanh.”
Công chúa gật đầu, lại hỏi: “Đuổi kịp rồi có cứu được tiểu hoàng tử chăng?”
Gã an ủi: “Nghe Trịnh Khuê Dung nói, ẩn giả thiện nghệ dịch dung, khinh công, ám khí, độc thuật, hỏa dược, những thứ này không có mấy tác dụng trên mặt biển, chỉ cần chúng không tổn thương đến tiểu hoàng tử, tại hạ sẽ chế phục được chúng.”
Công chúa gật đầu, hơi nhíu mày lại: “Giang đàn chủ, các hạ ra biển cứu tiểu hoàng tử, đối đầu với địch nhân gian ác, đương nhiên sẽ gặp hung hiểm, vì sao đàn chủ đồng ý giúp?”
Gã thấp giọng: “Tự nhiên vì bậc tỷ tỷ thiên hạ hiếm có như điện hạ, công chúa lo lắng cho huynh đệ của mình như thế, chịu dấn thân mạo hiểm, chỉ như thế cũng đủ khiến tại hạ dốc toàn lực tiểu hoàng tử.”
Công chúa tựa hồ hơi kinh hãi, cúi đầu xuống: “Đa tạ đàn chủ.
Ta… ta không quên được ân nghĩa hôm nay của đàn chủ, ngày sau sẽ báo đáp.” Rồi vội vàng đi vào trong khoang.
Triệu Quan thấy dáng vẻ nàng cúi đầu, lòng liền máy động, lặng nhìn cửa khoang thuyền hồi lâu, ghé nhìn thấy Trịnh Khuê Dung đứng trên mũi thuyền cạnh đó, lạnh lùng nhìn mình.
Gã chợt nhớ đến Lý Họa My và Trương Lỗi, liền cảm thấy khó tả trong lòng: “Lẽ nào công chúa và họ Trịnh là tình nhân, mới coi Triệu Quan ta là người thứ ba hoành đao đoạt ái đáng ghét đáng hận?” Lại nghĩ: “Vị công chúa này không tình thâm nghĩa trọng với ta như Lý đại tiểu thư, nàng ta cũng không có nửa phần hảo cảm với ta, chỉ sợ còn căm ghét mình, bất quá hiện tại chỉ muốn lợi dụng ta.
Còn về tên họ Trịnh này, tối đa chỉ là hộ vệ thân tín, một vị lá ngọc cành vàng sao lại yêu hộ vệ bên mình?”
Đang lúc ngẫm nghĩ linh tinh, trời tối dần, Phác lão đại lệnh cho thủy thủ hạ neo, buộc hai đại thuyền lại.
Thủy thủ trên thuyền chuẩn bị mấy món đơn giản, để các thủy thủ võ sỹ luân phiên lên thuyền ăn.
Phác lão đại không ngờ công chúa lại lên thuyền, không kịp chuẩn bị rượu thịt, liên tục lẩm nhẩm, lo lắng mấy món ăn quá sơ sài, sẽ bị công chúa trách tội.
Triệu Quan cười bảo: “Công chúa đã lên thuyền rồi, chứng tỏ điện hạ sẵn sàng chịu khổ cùng mọi người, làm gì tính đến những việc nhỏ nhặt đồ ăn thức uống này?”
Phác lão đại mới yên tâm, cùng gã và chúng thủy thủ ăn cơm, lại lấy rượu ra, gọi gã và Trịnh Khuê Dung cùng uống, một lúc sau dùng tiếng Triều Tiên bàn luận với họ Trịnh, gã thấy hai người nói rất to, tựa hồ không hợp ý.
Phác lão đại chợt vỗ bàn, đứng dậy nói mấy câu, Trịnh Khuê Dung đưa tay chỉ hắn, đốp lại ngay.
Gã không hiểu gì, đành đứng dậy cười: “Hai vị đều dốc sức vì công chúa và tiểu hoàng tử, hà tất một lời không hợp liền tổn thương hòa khí?”
Hai người nói năng gã không hiểu gì, chợt đồng thời xuất thủ, chụp cổ áo đối phương.
Gã vội kéo Phác lão đại ra, các Triều Tiên võ sỹ cũng kéo Trịnh Khuê Dung ra.
Họ Trịnh tức giận mắng mấy câu, hùng hổ bỏ đi.
--- Xem tiếp hồi 159 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...