Thiên Quan Song Hiệp


Trên đài, ngũ đại phái nhìn nhau, đều cảm thấy ngượng ngùng trước việc Hứa Phi phất tay áo ra đi, Thanh Hiển liếc nhìn Thanh Thánh đoạn lên tiếng: “Hứa quan chủ tính tình cao ngạo, bỏ đi như vậy hẳn không muốn tranh chấp cùng chúng ta.

Hổ thẹn, hổ thẹn quá.

Từ cổ đến nay luôn xảy ra tình trạng lòng người bất đồng, có người buông bỏ, có người biết cân nhắc nặng nhẹ.

Chưởng môn sư huynh, nếu các đồng đạo chấp thuận thi đấu, hà tất phải phiền lòng bởi Điểm Thương phái muốn tách ra một mình?” Chúng nhân đều gật đầu khen phải.
Chu Bang lại nói: “Chậm đã, Điểm Thương và bản phái Trường Thanh vốn cùng nguồn, võ công Hứa sư thúc lô hỏa thuần thanh, chỉ vì lão nhân gia không có lòng tranh đoạt hư danh mới bỏ đi trước, nhưng vị trí của Điểm Thương theo tại hạ ít nhất cũng phải trên Trường Thanh.”
Thủ lãnh Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My cùng gật đầu tán đồng, Củng Thiên Phàm dù không muốn nhưng nhớ lại một kiếm vừa rồi, chỉ đành đồng ý.

Thanh Thánh thở dài: “A di đà phật! Các vị đều có ý này, ngũ phái cử ra mỗi phái ba cao thủ, lấy ba trận định thắng thua.”

Lúc đó, Thanh Triệu lên đài, nghe chưởng môn nhân nói vậy bèn nhíu mày: “Chưởng môn sư huynh, khó lắm mới có dịp tụ hội, lẽ nào phải đao kiếm tương kiến, động đến can qua?”
Thanh Hiển nói: “A di đà phật! Sư đệ có lòng từ bi, lên tiếng rất đúng, các phái tỷ võ chỉ phân cao thấp, không được tổn thương mạng người, trước lúc vào cuộc nên định rõ quy tắc, hiện giờ nhiều tiền bối cao thủ có mặt, ai dám khinh suất ngộ thương đối thủ?”
Lý Thừa Phong tán thành: “Thanh Hiển đại sư nói đúng lắm.

Đao kiếm tuy không có mắt nhưng ở đây ai cũng sáng mắt, một khi phân rõ thắng phụ là dừng, có thể tránh được tổn tránh thì nên tránh, như vậy các phái sẽ không xảy ra cừu hận hiềm khích, mà ngược lại khích lệ lẫn nhau, đưa võ nghệ lên thêm một mức.”
Thanh Triệu thấy Lý Thừa Phong tán thành chủ trương tỷ võ, biết Võ Đang và Nga My nhiều năm nay tranh ngôi vị đệ nhị, đệ tam đại phái chỉ bởi một bên theo đạo, một bên theo Phật nên luôn tìm cách tự khắc chế, chưa chân chính động thủ bao giờ, lần này có cơ hội, Lý Thừa Phong sẽ khiêu chiến Nga My, ý đồ giành lấy bảo tọa thiên hạ đệ nhị đại phái.

Ông không đành lòng, lên tiếng can: “Trước mắt còn việc lớn chưa giải quyết, sao phải nóng lòng tỷ võ? Hiện tại võ lâm nảy sinh nhiều rắc rối, các môn phái suy nhược, thế lực kém hơn các bang phái, triều đình hủ bại, nha trảo của Đông Tây nhị xưởng hoành hành, chèn ép bậc chính trực chí sĩ, trên giang hồ lại mọc ra Tu La hội gây ác đa đoan.

Mong các vị cùng thương thảo, nghĩ cách xuất lực giải quyết, nếu lại giao đấu trước thì còn gì để nói nữa?”
Thanh Hải lớn tiếng: “Thanh Triệu sư huynh, những việc này so với xếp lại vị trí các võ lâm môn phái đều không đáng gì, xong xuôi sẽ bàn tới, hà tất phải gấp?”
Thanh Thánh cũng nói: “A di đà phật! Thanh Triệu sư đệ cứ ngồi xuống đã, có ta ở đây, tỷ võ xong sẽ mời tất cả cùng bàn bạc, đệ không cần lo lắng quá.”
Thanh Triệu không biết nói gì nữa, nhíu chặt chân mày, trong lòng lo lắng không yên.
Lãnh tụ các phái cùng xuống đài triệu tập môn nhân, chuẩn bị cử người xuất chiến.

Việc ngũ đại phái tỷ võ luận vị trí, đương nhiên người dưới đài nghe rõ, chúng giang hồ hào khách nghị luận xôn xao, ai nấy hứng trí, sẵn sàng chứng kiến một vở kịch hay.
Không khí vô cùng khẩn trương, chợt nghe một người cười the thé: “Võ lâm cửu đại phái giờ chỉ còn lục đại phái.

Ta thấy mấy năm nữa sẽ còn lại tam đại phái, nhất đại phái, còn xếp vị trí làm quái gì? Chi bằng tỷ thí nhân vật võ công đệ nhất thiên hạ còn hay hơn.”

Lý Thừa Phong nhướng mày, đứng dậy nhìn xuống đài, lạnh lùng: “Các hạ lớn lối, không biết có ý định gì? Bần đạo thấy các hạ chắc chỉ sợ thiên hạ không loạn, hôm nay các lộ anh hùng tụ tập tại Tung Sơn thảo luận võ lâm đại sự, các hạ định ly gián chắc sẽ dấy lên công phẫn, không hiểu các hạ có đảm đương nổi không.”
Người đó cười vang: “Võ Đang Lý Thừa Phong, một bóng u hồn cưỡi gió mà đi.”
Lý Thừa Phong biến sắc, một tiểu đạo sĩ dưới đài đột nhiên lướt tới, rút trường kiếm chém vào một hoàng nhãn lão đầu, lão không thèm tránh, chỉ ngẩng nhìn tiểu đạo sĩ cười lạnh: “Ngươi muốn chết?”
Lý Thừa Phong vội gọi: “Nguyên nhi lui mau.”
Tiểu đạo sĩ hơi ngẩn người, hoàng nhãn lão đầu đã xuất thủ, đoạt trường kiếm nhanh như điện, ngọn trảo chụp vào cổ họng y.

Lý Thừa Phong nhảy xuống định giải cứu nhưng người còn đang lơ lửng, chợt bóng xám loáng qua, một hôi y thanh niên lao tới, vung trường kiếm đâm vào cổ tay lão đầu, buộc lão phải thu tay tránh đi, thanh niên thuận thế ôm lấy Nguyên nhi lăn sang bên.

Lão đầu biến chiêu cực nhanh, vung trảo chụp xuống đỉnh đầu thanh niên.
Lý Thừa Phong gầm lên: “Không được.” Nhưng thanh niên trong lúc nguy cấp lách đầu tránh, ngọn trảo chụp vào vai y, máu bắn tung tóe.

Lý Thừa Phong tuốt kiếm chỉ vào ngực lão đầu: “Nặng tay với con trẻ, đúng là loại mặt dày.”
Hôi y thanh niên xuất thủ cứu người cũng đứng dậy, tra kiếm vào bao, tay phải bụm vết thương trên vai, máu nhuộm đỏ nửa vạt áo, nhưng y vẫn đứng đĩnh đạc, không hề tỏ vẻ đau đớn, ngẩng nhìn Lý Thừa Phong nói: “Sư phụ tại hạ có một câu muốn chuyển cáo các vị chưởng môn nhân.”
Chúng nhân nhận ra y chính là Điểm Thương tiểu kiếm khách Trương Khiết, vừa nãy cùng với Hứa Phi và người Điểm Thương hạ sơn, không hiểu sao còn quay lại.

Thanh Thánh, Chính Ấn cùng xuống đài, Thanh Thánh hỏi: “Xin hỏi lệnh sư Hứa quan chủ có gì chỉ giáo?”
Trương Khiết đáp: “Tại hạ theo sư phụ hạ sơn không lâu, thấy một nhóm lạt ma áo đỏ lên núi, không hiểu ý đồ của chúng là gì, mong các vị lưu tâm.” Thanh Triệu vội sai đệ tử đi điều tra.
Trương Khiết hít sâu một hơi, quay người, chỉ vào hoàng nhãn lão đầu: “Hắn là người Tu La hội, danh hiệu Ưng Trảo Trâu Thất Lão, vốn định đến đây gây loạn, chắc còn không ít đồng đảng.

Lý chưởng môn, ông xử lý đi.” Rồi quay người hạ sơn.
Chúng nhân vừa chứng kiến tình hình, nóng lòng muốn biết Lý Thừa Phong xử trí Trâu Thất Lão thế nào, tranh nhau chụm lại bàn tán, dưới đài liền sôi lên, không ai lưu tâm đến việc Trương Khiết đi đâu.

Y đi được vài bước, chợt thấy vết thương đau nhói, đầu váng mắt hoa, suýt nữa gục xuống, cùng lúc có hai thanh niên tiến lên, một người đỡ y, một người băng bó vết thương.
Y ngẩng lên, đó đều là người quen cũ cùng qua ải cầu thân ở Ngân Bình sơn trang, người đỡ là Thiên Long tiểu kiếm khách Thạch Đĩnh, ngươi băng bó là Lăng Hạo Thiên.
--- Xem tiếp hồi 144 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui