Văn Xước Ước cõng Lăng Hạo Thiên, nhanh chóng rời khỏi tiểu thôn, nhưng con ngựa nàng cưỡi tới đã chết nên đành cất bước đi bộ dọc con đường.
Nàng chạy một hồi, chợt thấy một cỗ xe ngựa ngược chiều tiến tới, lòng máy động liền ra giữa đường chặn lại: “Dừng lại ngay.”
Xa phu vội dừng cương: “Cô nương có việc gì chăng?”
Văn Xước Ước đáp: “Bằng hữu của tiểu nữ mắc bệnh nguy kịch, mong tiên sinh giúp đỡ cho ngồi nhờ xe đến thị trấn.”
Mã phu ngoái đầu, nói với người trong xe ấy câu, rèm che được vén lên, một người thò đầu ra xem, thấy Lăng Hạo Thiên liền ồ một tiếng nhảy xuống.
Người này thân hình cao gầy, thần sắc âm trầm, chính thị Đoạn Hồn kiếm khách Trình Vô Ngân.
Lăng Hạo Thiên cười: “Đại kiếm khách, chúng ta lại gặp nhau.”
Trình Vô Ngân hừ khẽ, tay trái vung lên chụp vào vai y, Văn Xước Ước quát hỏi: “Ngươi định làm gì?” Rồi tuốt kiếm đâm tới.
Trong khoảnh khắc nàng tuốt kiếm, xuất chiêu cực nhanh cực chuẩn, Trình Vô Ngân ồ lên một tiếng, thu tay lại, lùi một bước rồi cũng tuốt kiếm chỉ vào nàng.
Lăng Hạo Thiên gọi: “Xước Ước ngừng tay.” Y biết nàng không phải đối thủ của Trình Vô Ngân, đối phương xuất thủ tàn độc, trong ba chiêu tất lấy mạng nàng nên vội ngăn lại.
Văn Xước Ước trừng mắt nhìn Trình Vô Ngân: “Vô duyên vô cớ định xuất thủ hại người là sao? Ta không cho ngươi động đến huynh ấy.”
Trình Vô Ngân quan sát nàng: “Kiếm pháp của tiểu cô nương không tệ, học của ai?”
Văn Xước Ước đáp: “Ngươi quản được ta học của ai sao?”
Lăng Hạo Thiên xen lời: “Đại kiếm khách, gần đây ta kiếm pháp đại tiến, e rằng ngươi không phải đối thủ nhưng mấy hôm trước bị người ta hạ độc, hai chân không cử động được, chi bằng chúng ta hẹn nhau ngày khác quyết tử chiến.”
Trình Vô Ngân đương nhiên không biết chỉ mấy tháng mà võ công của y đã tăng tiến hẳn, cho rằng y vẫn là ngoan đồng dựa vào cơ trí đấu với mình lúc xưa, bèn cười lạnh: “Tiểu quỷ gian trá, định lừa ta nhường đường hả, đâu có dễ thế.” Trường kiếm điểm tới huyệt đạo trên ngực y, Văn Xước Ước vung kiếm đâm lại, Lăng Hạo Thiên kéo tay nàng ra sau lưng mình, nhát kiếm của Trình Vô Ngân điểm trúng đích, không dừng lại mà điểm tiếp vào huyệt đạo trên vai Văn Xước Ước, tay nàng bị y nắm nên không tránh được, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Trình Vô Ngân cười lạnh, xách hai người lên xe, lệnh cho xa phu tiếp tục lên đường.
Lăng Hạo Thiên dựa vào thành xe nhìn Đoạn Hồn kiếm khách, trong lòng ý niệm xoay chuyển liên tục, chợt cười hỏi: “Đại kiếm khách định đi đâu?”
Trình Vô Ngân hừ lạnh đáp: “Ta đi đâu liên quan gì đến ngươi? Ngươi bị ta bắt, sống chết nằm trong tay ta, cười tươi thế làm gì?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Ngươi đi đâu sao lại không liên quan đến chúng ta? Hiện tại ngươi bắt chúng ta đi theo, đương nhiên chúng ta muốn biết.
Kỳ thật ngươi không nói ta cũng đoán được, nhìn ngươi thu liễm thần khí, trầm ổn ngưng trọng mà vẫn hơi khẩn trương, chắc đi quyết đấu với một đại kiếm khách khác.
Những người đủ tư cách đấu với ngươi không nhiều, trận này nhất định vô cùng hấp dẫn, ta sắp được chứng kiến tất phải vui mừng.”
Trình Vô Ngân cười hắc hắc: “Tiểu tử quả nhiên lanh trí.”
Lăng Hạo Thiên càng cười tươi: “Ngươi quyết đấu với người ta, mang chúng ta theo không sợ phiền hà sao?”
Trình Vô Ngân hầm hừ đáp: “Chỉ cần ngươi ngậm mồm lại, ta không ngại phiền hà.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Muốn ta im miệng cũng dễ, cho ta biết ngươi quyết đấu với ai, ta sẽ không hỏi nhiều nữa.” Y quen biết quá nửa trong số mười mấy người trên thiên hạ có thể quyết đấu với Trình Vô Ngân, trên đường đối phương sẽ không dễ dàng giết mình, lúc quyết đấu càng dễ trốn đi, vì thế không mảy may lo lắng.
Chợt thấy Trình Vô Ngân thần sắc nghiêm túc, chậm rãi đáp: “Ta phải lên tuyệt đỉnh Tung Sơn tranh đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm khách.”
Lăng Hạo Thiên ngây người: “Võ lâm cửu đại phái tụ hội tại Tung Sơn, lẽ nào ngươi định khiêu chiến với chưởng môn nhân các phái?”
Trình Vô Ngân đáp: “Đâu chỉ cửu đại phái? Mọi cao thủ hàng đầu trong võ lâm sẽ đều tụ về Tung Sơn.
Ta sẽ khiêu chiến các cao thủ đương đại trước mặt thiên hạ anh hùng, không bỏ qua ai hết.”
Lăng Hạo Thiên lấy làm kỳ quái: “Thanh Triệu đại sư chủ trì chính phái đại hội, vốn định tăng thêm tình đoàn kết hợp tác giữa các đại phái, sao lại biến thành một đại lôi đài?” Bèn hỏi: “Đại hội chính phái bảy năm một lần chưa từng có ai tỷ thí võ công, tranh đoạt cao thấp, ngươi xông lên làm loạn, sao có thể được yên thân?”
Trình Vô Ngân lắc đầu: “Ngươi biết cái gì? Trên giang hồ đồn rằng Thiếu Lâm mời thiên hạ cao thủ lên Tung Sơn phân tranh cao thấp, còn giả được sao?”
Lăng Hạo Thiên ồ lên một tiếng: “Còn cách Tung Sơn mười ngày đường, ngươi cứ phải trông chừng ta đào tẩu cũng phiền hà.
Đại kiếm khách, ta cũng muốn lên núi xem náo nhiệt, ngươi cứ giải huyệt, ta đáp ứng không đào tẩu.”
Trình Vô Ngân nghiêng đầu nhìn y, nhất thời không biết nên tin lời hay không, Văn Xước Ước lên tiếng: “Đại kiếm khách, chúng ta nói không đào tẩu là sẽ giữ lời, ngươi lo cái gì?” Nàng nghe Lăng Hạo Thiên gọi Trình Vô Ngân là đại kiếm khách, không biết tên thật của đối phương nên gọi luôn theo tên đó.
Trình Vô Ngân sầm mặt: “Ta còn chưa hỏi ra lai lịch của tiểu cô nương, sao yên tâm được? Tiểu cô nương, mau nói ra sư thừa, đừng để ta nặng tay.”
Văn Xước Ước đáp: “Ta rơi vào tay ngươi, bị điểm huyệt đạo, sao lại mang lai lịch sư môn ra? Không phải quá mất mặt sao?”
Trình Vô Ngân nói: “Thủ pháp rút kiếm của tiểu cô nương hiển nhiên có liên quan với Tuyết tộc, cô nương là gì của Tuyết tộc? Tiểu Tam nhi này là ai? Hai người là sư huynh muội?”
Văn Xước Ước thấy gã nói ra lai lịch kiếm pháp của mình, bất giác cả kinh: “Đại kiếm khách nhãn quang không tệ, ta mới xuất một chiêu đã đoán ra nguồn gốc kiếm pháp.
Sao ngươi lại không đoán được lai lịch Tiểu Tam nhi nhỉ?”
Trình Vô Ngân nghiêng đầu quan sát Lăng Hạo Thiên: “Ngươi đi cùng đám khất cái, ồ, lẽ nào người lên núi Thiếu Thất hóa giải tranh chấp giữa Cái Bang và Võ Đang là ngươi? Là ngươi, Lăng gia lão tam! Chả trách ngươi nghe nói ta lên Tung Sơn liền cao hứng, trên núi toàn là tiền bối của người, tự nhiên sẽ xuất thủ giải cứu.” Gã trầm mặc một lúc, thần sắc bất định, nhìn sang Lăng Hạo Thiên, thấy y vẫn bình thản như không mới hơi yên tâm.
Chiều tối, xe ngựa đến một thị tứ, Trình Vô Ngân cho hai người xuống xe, vào khách điếm ăn cơm.
Lăng Hạo Thiên liên tục chọc cho gã lên tiếng nhưng gã hoàn toàn không để ý, nửa câu cũng không hé răng.
Ăn uống xong xuôi, gã lại điểm huyệt hai người, mang về khách phòng, quăng Lăng Hạo Thiên lên giường rồi quăng luôn Văn Xước Ước lên, vừa hay vào lòng y.
Văn Xước Ước nổi giận: “Tên đáng chết kia, ngươi lớn mật thật, dám quăng cô nương loạn xạ thế này, để xem ta có tha cho ngươi không.”
Trình Vô Ngân lạnh lùng: “Ngoan ngoãn cho ta, sáng sớm mai ta sẽ giải huyệt.” Đoạn đóng cửa ra ngoài.
Văn Xước Ước vừa nóng lòng vừa giận, mặt mũi đỏ bừng không thốt lên lời.
Lăng Hạo Thiên cũng không nói gì, một lúc sau mới hỏi: “Cô nương ngã không đau chứ?”
Văn Xước Ước lắc đầu.
y lại nói: “Kiên Tĩnh huyệt của cô bị phong bế, đúng không? Đừng vận khí, buông lỏng thân thể, tại hạ sẽ dồn nội lực qua tay truyền vào giải huyệt.” Lúc đó Văn Xước Ước mới cảm giác tay y đang đặt lên lưng mình, bèn gật đầu nhưng nàng đang nằm trong lòng hắn, ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, bất giác ý loạn tình mê, làm gì có chuyện lỏng người được? Lăng Hạo Thiên cúi xuống thấy nàng đang nhướng mày, môi hơi trề ra, bất giác mỉm cười, thầm nhủ: “Tính tình Xước Ước cô nương vẫn như hồi nhỏ, bề ngoài hiếu cường hiếu thắng, chính trực hào phóng, kỳ thật trong lòng cả thẹn.” Bèn chuyên tâm giúp nàng xung mạch giải huyệt, không lâu sau, Văn Xước Ước thở phào, ngồi thẳng lên: “Đa tạ.
Tiểu Tam, để muội giải huyệt cho huynh.”
Lăng Hạo Thiên ngồi dậy, lắc đầu: “Huyệt đạo của tại hạ đã giải rồi nhưng độc chất chưa trừ hết, không ra sống chết gì cả, đáng ghét thật.”
Văn Xước Ước nóng lòng: “Tên đại kiếm khách đáng ghét, rõ ràng biết huynh trúng độc mà không giải huyệt, không phải cố ý muốn lấy mạng sao?”
Lăng Hạo Thiên cười: “Kẻ này giết người không nháy mắt, ngại gì giết thêm một hai người? Y không phải tiểu nhân vô sỉ, quyết không nhân cơ hội giết tại hạ, nếu không vì có khúc mắc nhất định đã thu tại hạ làm đồ đệ.”
Văn Xước Ước trợn tròn mắt: “Sao y lại định thu huynh làm đồ đệ?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Y vô vùng tự phụ, cho rằng mình kiếm thuật thiên hạ đệ nhất, trước đây nhận định tư chất của tại hạ tốt, hiện tại đã biết cha mẹ tại hạ là ai nên chỉ muốn thu tại hạ làm đồ đệ để so tài cao thấp.
Y cũng biết tại hạ không dễ dàng chịu bái sư nên giờ chắc đang nghĩ cách buộc tại hạ khuất phục, ngoan ngoãn gọi y là sư phụ.
Đầu óc y không sáng lắm, cách nào cũng không mấy tác dụng đâu.”
Văn Xước Ước ngoẹo đầu, không biết có nên tin lời không: “Kiếm thuật của y cao thế, chi bằng huynh học lấy mấy chiêu cũng tốt.” Tuyết tộc có truyền thống những người trẻ tuổi học võ công với các trưởng lão trong tộc, không cần bái sư, không biết ở Trung Nguyên có quy củ “một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Tại hạ học y? Y có cúi đầu bái tại hạ làm sư, chưa chắc tại hạ chịu dạy.”
Văn Xước Ước bật cười: “Độc thương của huynh mới ổn định một chút, tính cuồng vọng đã trở lại, lẽ nào huynh lợi hại hơn y? Vừa này y dùng kiếm điểm huyệt đạo, kiếm khí cường kình, quả thật là công phu hiếm thấy trong võ lâm.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Vậy có là gì? Tại hạ không trúng độc, căn bản không sợ kiếm khí của y.
Đúng rồi, tại hạ phải tiếp tục vận khí trừ độc, không thì hai chân cứng lại, sẽ thành tàn phế.”
Văn Xước Ước giục: “Ai bảo huynh nói lắm như vậy? Mau luyện công đi, muội trông chừng cho.”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Không dám phiền, cô nương ngủ đi.” Đoạn y nhảy xuống giường, tựa lưng vào tường, xếp bằng luyện công.
--- Xem tiếp hồi 137 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...