Hai người đến thị tập ở cửa thôn, Lăng Hạo Thiên nói: “Nghỉ một chút đã.” Văn Xước Ước liền dừng chân, ngồi nghỉ ở ven đường, người qua lại thập phần huyên náo, đều là hương dân dậy sớm dọn hàng ra bán.
Lăng Hạo Thiên ngẩng đầu quan sát, thấp giọng: “Kẻ đó sẽ tìm đến rất nhanh, cô nương chuẩn bị kiếm tốt, lúc ta bảo xuất thủ, cô nương xuất kiếm đâm ngay, không được lưu tình.” Văn Xước Ước gật đầu.
Không lâu sau, ba bốn hương dân đến cạnh hai người bán hàng, trong đó có một tiểu lão đầu gầy khô, cầm quải trượng đứng trước hàng bán đồ ăn nhìn ngó một lúc mới mua một chút.
Lăng Hạo Thiên huých khuỷu tay vào Văn Xước Ước, đánh mắt ra hiệu, nàng ngẩng lên nhìn, thấy tiểu lão đầu còng lưng chầm chậm cất bước, y thấp giọng: “Là hắn.”
Nàng nhảy bật lên, trường kiếm đâm ra, nhắm vào lưng tiểu lão đầu.
Lúc mũi kiếm chạm vào lớp áo, tiểu lão đầu chợt quay lại, đứng thẳng lên, cười lạnh: “Tiểu tử nhìn người khá lắm.” Rồi vung tay rải ra một lớp bột phấn.
Lăng Hạo Thiên hét lên: “Tránh mau,” phất tay xuất ra ba mũi kim châm bắn vào mặt lão đầu, lão ngửa mặt tránh đi.
Y nói: “Chúng ta đi!”, Văn Xước Ước cõng y nhanh chóng chạy ngược lại, chợt nghe đám đông sau lưng vang lên tiếng rú thê thảm của người dân trúng phải độc phấn, nhao nhao ngất xỉu.
Văn Xước Ước cảm giác toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, chạy một lúc mới chậm bước.
Lăng Hạo Thiên lại nói: “Chúng ta thuê xe, mau rời khỏi đây.” Văn Xước Ước theo lời, thuê một cỗ xe, bảo đánh xe xuôi đến một thị tập khác.
Nàng ngồi trong xe mà vẫn còn kinh hãi, hỏi: “Tiểu Tam, sao huynh nhận ra hắn?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Ta cảm giác được.” Thoáng nghĩ rồi nói tiếp: “Đúng rồi, tên này tuy giỏi dịch dung, cải trang nhưng nhiều năm tiếp cận độc dược, trên mình có mùi vị kỳ quái không thể giấu nổi.”
Văn Xước Ước tỉnh ngộ: “Hóa ra như vậy.”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười: “Cô nương lưu tâm ắt cũng nhận ra trên mình ta có mùi vị, sinh trưởng tại Hổ Khiếu sơn trang, mấy ai không nhiễm mùi thuốc.” Văn Xước Ước khẽ hít, quả nhiên trên mình y có mùi thuốc cực nhạt, mặt liền ửng đỏ, quay đi hỏi: “Chúng ta phải làm sao?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Mỗi ngày chúng ta trốn tại một nơi mới khiến hắn không nắm bắt được.
Đêm qua nghỉ tại miếu hoang, tối nay chúng ta nên hưởng thụ một chút, vào khách quán lớn nhất trong thành nghỉ chân.” Văn Xước Ước hết sức nghe lời, lại cõng y kêu khách quán dọn phòng rồi gọi mấy món ăn, nàng định động đũa, chợt hơi trù trừ: “Hắn có giở trò trong thức ăn không?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Ta ăn trước, không sao thì cô nương ăn.”
Văn Xước Ước ngăn lại: “Huynh đã trúng độc, nếu trúng thêm độc tính khác, không phải càng khó cứu sao?”
Y nói: “Ta đói quá rồi, chết cũng phải ăn no đã, sợ cái gì?” Rồi cầm đũa ăn liền ba bát cơm.
Văn Xước Ước thấy vậy cũng bắt đầu nhấc đũa, ăn uống xong, y xếp bằng vận công, nàng tựa vào cạnh giường ngủ một giấc.
Đêm đó quả nhiên bình an vô sự, sáng hôm sau, Lăng Hạo Thiên thấy công lực khôi phục được ba, bốn thành, hai chân vẫn vô lực, tuy đứng dậy bình thường nhưng không chạy nổi.
Văn Xước Ước hỏi: “Giờ chúng ta làm sao?”
Y đáp: “Chúng ta lên đường, nếu ta đoán không sai, hắn đã ở trong khách quán, qua một ngày nữa, độc tính trên mình ta trừ hết, còn sợ gì nữa.”
Hai người lại đi về phía tây, đến trưa thì tới một tiểu thôn, quyết định dừng lại nghỉ.
Vào trong thôn mới thấy không một bóng người, yên lặng đến kỳ quái, Lăng Hạo Thiên máy động, vào một hàng quán, đập vào mắt là cảnh người nằm trên bàn, dưới đất, sắc mặt đen xì, đều vong mạng.
Y biến sắc, dùng vải bố bao tay lại, bắt mạch một người, nhận ra còn ấm, chứng tỏ chết chưa lâu.
Y đi sang những nhà khác, đâu đâu cũng ngổn ngang tử thi, hơn năm chục người trong thôn đều trúng độc mà chết, tình trạng cực kỳ thê thảm, y đi một vòng, nhận ra có người đầu độc nước giếng mới khiến toàn thôn mất mạng, tức thì lửa giận bốc cao, nghiến răng nói: “Tên này chỉ muốn lấy mạng ta mà lại độc ác như vậy, đầu độc chết cả một thôn vô tội, quyết không thể bỏ qua cho tên ác tặc này.”
Văn Xước Ước đi theo, mặt mũi cũng trắng bệch, run giọng: “Đây thành một tử thôn rồi.
Chúng… chúng ta đi mau.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi, lúc đến gần cổng thôn, Văn Xước Ước chú ý thấy có cắm một lá cờ không lấy gì làm bắt mắt, có vẽ hình quỷ quái cưỡi heo đang nhe nanh múa vuốt, cầm các loại vũ khí cùng những vật kì hình quái trạng, liền máy động, chỉ vào lá cờ: “Tiểu Tam, huynh xem, là gì kìa?”
Lăng Hạo Thiên cúi đầu ngưng thị, nhíu mày rồi nói: “Đó là ôn thần trong truyền thuyết của dân gian, sau khi binh hoang mã loạn, cả thành thị hương thôn thường có ôn dịch hoành hành, dân gian mê tín, cho rằng đó là ôn dịch do ôn thần mang đến.”
Văn Xước Ước chợt hô lên kinh ngạc: “Huynh xem, trên lá cờ có máu.”
Lăng Hạo Thiên bước tới, lá cờ chết chóc phần phật trong gió, trên miệng ôn thần nhỏ máu, y phất tay, chưởng phong thổi tung lá cờ, lại thấy mặt kia có đính một ngón tay người, thoáng nhìn như ôn thần đang cắn lấy, máu từ đó chảy ra.
Văn Xước Ước dù lớn mật nhưng thấy cảnh máu me cũng hoảng sợ lùi lại mấy bước.
Lăng Hạo Thiên nhìn kỹ lá cờ: “Ta biết địch nhân là ai.”
Văn Xước Ước vội hỏi: “Ai?”
“Là Ôn Thần.”
Văn Xước Ước biến sắc, buột miệng: “Ôn Thần?”
Lăng Hạo Thiên chợt quay người, lạnh lùng nói: “Các hạ cuối cùng cũng dám hiện thân sao?”
Văn Xước Ước vội quay lại, thấy một trường bào khách, thân hình nhỏ bé, gương mặt gầy gò trắng nhợt hoàn toàn không lộ ra tình cảm đứng cách mười trượng, trừng mắt nhìn hai người, tròng mắt cứng đơ như người chết.
Dù lúc đó mặt trời trên đỉnh đầu, quanh kẻ đó vẫn có âm khí quỷ dị khiến nàng bất giác run lên.
Lăng Hạo Thiên nói: “Ôn Thần Sa Tận, trước đây ta cho rằng người chẳng qua là lời đồn trên giang hồ, không ngờ lại có loại người ti bỉ vô sỉ, âm hiểm độc ác như vậy.”
Sa Tận đảo mắt, khóe miệng bất động mà vẫn phát ra âm thanh: “Đa tạ tám chữ của các hạ, Sa Tận không có gì hổ thẹn.
Lăng Hạo Thiên, các hạ trốn tránh nhiều ngày, chắc vất vả lắm rồi, chi bằng nghỉ lại một lúc.” Giọng nói nhẹ nhàng bình đạm khiến người khác muốn nghe thêm mấy câu, Lăng Hạo Thiên chặn tay lên vai Văn Xước Ước, cười ha ha: “Sa Tận, ngươi đầu độc chết người khác, vẫn không có bản lĩnh giết được ta.”
Y chống tay nhảy vọt tới, vung song chưởng đánh vào ngực Sa Tận.
Ôn Thần hừ một tiếng, lách sang bên ba trượng, Lăng Hạo Thiên lướt theo, lại xuất ra hai chưởng khiến Sa Tận phải tránh né tiếp: “Ngươi chết đến nơi rồi, còn hung hăng gì? Lăng Hạo Thiên, ngươi mệt mỏi rồi đúng không? Nhìn vào mắt ta, nghe ta nói, nên nghỉ ngơi đi.”
Lăng Hạo Thiên ngưng thị vào mắt hắn, đứng yên lặng, chợt quát vang, tiếng quát ẩn chứa liễu nội lực thượng thừa khiến tai người khác lùng bùng.
Sa Tận chấn động, vội dời nhãn quang, không dám nhìn nữa, Lăng Hạo Thiên lạnh giọng: “Tặc tử lớn mật, định dùng mê hồn thuật tầm thường với ta.” Song chưởng vận kình, nhảy tới một bước đánh vào Sa Tận, dù hai chân vẫn không nghe điều khiển nhưng hành động vẫn trầm ổn, giả trang cực tốt, nhất thời Sa Tận không nhận ra độc tính trên mình y chưa trừ, lập tức hoảng kinh, lui ngay hai bước, tay trái vung lên liên tục, vẩy ra tám loại độc phấn.
Chưởng phong của Lăng Hạo Thiên quét tới, đẩy hết độc phấn ra ngoài một trượng.
Sa Tận càng kinh ngạc, chợt quay phắt lại, ném một nắm độc phấn vào Văn Xước Ước.
Lăng Hạo Thiên dịch ngang hai bước, chặn trước mặt Văn Xước Ước rồi tung chưởng, bụi bay mù mịt, kình phong khiến Sa Tận không thở nổi, liên tục lùi bảy bước, đỡ lấy ngực, khóe miệng rỉ máu, rít lên: “Hay, hay lắm.
Tất cả đồng quy ư tận.” Đoạn ra vẻ xông lên nhưng chợt lui lại, vòng qua góc nhà mất bóng.
Lăng Hạo Thiên định đề khí đuổi theo nhưng y thay Văn Xước Ước đỡ độc phấn, trúng độc nặng thêm một phần, không thể nhấc chân lên.
Văn Xước Ước chạy tới đỡ: “Huynh… lại trúng độc?”
Y lắc đầu: “Ta không sao, chẳng qua công lực chưa hồi phục, một chưởng vừa này không giết được Sa Tận, thật đáng tiếc.”
Văn Xước Ước nói: “Muội đuổi theo hắn.”
Y cản: “Không nên, hắn tuy thụ thương nhưng biết dùng độc, vết thương này chắc phải mấy tháng sau, hắn mới bình phục, e rằng có đệ tử ở quanh đây trợ lực cho hắn, chúng ta không chống nổi.”
Văn Xước Ước liền nói: “Vậy, chúng ta rời đi cho mau.”
--- Xem tiếp hồi 136 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...