Lăng Hạo Thiên trong lòng thương cảm, chậm chạp quay lại Cù Châu thành, mới vào đã thấy một bố y lão phụ bán rau tiến lên hành lễ: “Có phải Lăng tam công tử?”
Y ngẩn người: “Chính thị.”
Lão phụ hoan hỷ: “Tiểu phụ tìm thấy công tử rồi.
Bách Hoa đệ tử Hoàng Huyên, mời Lăng tam công tử dừng bước nói chuyện.”
Y gật đầu, Hoàng Huyên dẫn y đến một nơi yên tĩnh mới nói: “Lăng tam công tử, môn chủ vừa từ Quan Trung về, truyền đến một tin khẩn cấp rằng có một nhóm quan quân võ công cao cường cùng Phiên tăng vây công Hổ Sơn, toan gây chuyện bất lợi cho lệnh tôn lệnh đường.
Môn chủ yêu cầu chúng tôi truyền tin cho Lăng gia các vị.
Tiểu phụ nghe Song Mai và Úc Kim Hương nói đã gặp công tử tại Cù Châu nên đợi ở cửa thành, hy vọng kịp thời báo tin cho công tử.
Tiểu phụ nghe các tỷ muội nói hai vị lệnh huynh đã nghe tin về Hổ Sơn rồi.”
Lăng Hạo Thiên cả kinh thất sắc, vái một lạy rồi nói: “Đa tạ bà bà truyền tin, Lăng Tam cảm kích bất tận.”
Hoàng Huyên hành sự cực kỳ chu đáo, đã chuẩn bị ngựa, y không câu nệ, lập tức ngược Bắc.
Y không biết phụ mẫu vẫn ở Long cung, lòng nóng như lửa đốt, đi cả ngày lẫn đêm, cơ hồ không ngủ trọn giấc lúc nào.
Không đầy một ngày y đã đến địa giới Sơn Đông, nghe ngóng rằng không thấy quan phủ huy động binh lính đi bắt người mới hơi yên tâm, tiếp tục tiến về Bình Hương.
Còn cách đích nửa ngày đường, chợt nghe sau lưng có tiếng kỵ mã chạy như bay tới, ngoái lại nhìn, thấy trên lưng ngựa là một quan võ lưng đeo bảo đao đang ra roi.
Lòng y máy động, vội giang tay cản lại giữa đường: “Quan nhân, xin dừng bước.”
Người đó dừng cương, cúi nhìn y liền vui mừng: “Tiểu Tam nhi!”
Y nhận ra đó là tham quân họ Đinh ở Tế Ninh, năm ngoái từng được phụ thân y chữa bệnh, bèn ôm quyền hỏi: “Đinh tham quân đang tới Hổ Sơn chăng?”
Đinh tham quân nhíu mày: “Đúng vậy, sự tình không ổn.
Kinh thành phái rất đông nhân mã đến bắt lệnh tôn, có cả lạt ma của Tây Xưởng.
Tại hạ vừa được tin, lập tức mạo hiểm đến báo tin, chúng sắp đến, mong rằng lệnh tôn sẽ lánh đi.”
Lăng Hạo Thiên nóng lòng: “Tại hạ vừa về đến đây, còn chưa qua nhà, không biết cha mẹ có nhà không? Đinh tham quân, phiền ngài lên sơn trang thông báo, tại hạ ở đây chặn đường chúng.”
Đinh tham quân lắc đầu: “Chúng đông lắm, công tử lại có một mình, sao chặn nổi, mau đi cùng ta.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Không cần, ngài đi nhanh, bằng không sẽ không kịp.” Đinh tham quân đành giục ngựa lướt đi thật nhanh.
Y hít sâu một hơi, đứng trên con đường dẫn về Bình Hương, tìm khắp người không thấy kiếm hay trúc bổng, y không cả nghĩ, ngồi luôn xuống đất đợi quan binh tới.
Không lâu sau, nghe tiếng vó rầm rập như sấm, một nhóm hơn năm chục thớt ngựa phi tới, đều là bọn áo đỏ đầu trọc, chính thị Tây Xưởng lạt ma.
Mấy lạt ma đi đầu thấy y, không giảm tốc độ mà lao nhanh tới, quát vang: “Thằng ranh, tránh mau, nếu bị giẫm chết là do ngươi.”
Y ngồi bất động, đợi hai thớt ngựa đến gần mới bật lên, vung tay chụp lấy dây cương, hai thớt ngựa cùng hí vang, bị y kéo sững lại, không thể tiến lên nửa bước.
Chúng lạt ma thấy y lộ ra thần lực, nhao nhao hô hoán, một lạt ma lớn tiếng quát: “Tiểu tử không biết tốt xấu, chúng ta phụng thánh chỉ đến Hổ Sơn bắt phản tặc, ngươi dám cản Phật gia, không cần mạng nữa hả?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Có ta ở đây, đừng kẻ nào mong động đến Hổ Khiếu sơn trang.”
Mấy lạt ma cười váng: “Bằng vào tiểu oa tử định ngăn cả các Phật gia? Con mẹ nó, điên thật rồi.”
Lăng Hạo Thiên không nói gì, vung tay trái đoạt bội đao trên hông một lạt ma, chém hai tên rơi xuống ngựa, các lạt ma khác lớn tiếng gầm hét, hơn mười tên nhảy xuống: “Để ngươi kiến thức Hồng giáo Thập tam pháp vương đao trận!”
Lăng Hạo Thiên ngẩng đầu, thấy mười ba lạt ma cầm giới đao xông lên, quanh mình đao quang sáng lòa, đâm vào các bộ vị yếu hại.
Y xoay vòng, quát vang: “Động thủ vậy.” Đoạn búng mình lên, vung đơn đao đánh bay giới đao một lạt ma, mười hai người khác cả kinh, lạt ma đứng đầu hét: “Kết đao trận.” Mười hai người lập tức dàn trận, vây quanh y, luân phiên xông lên bổ, chém, chặt, đâm, gạt ngang, đỡ, đẩy… công kích hay phòng ngự đều cùng nhau, liên miên bất tuyệt, quả thật là đao trận cực kỳ cao minh.
Lăng Hạo Thiên cầm đao chặn lại, tiếng choang choảng vang lên không ngớt, đao của y va nhau hai vòng với đao trận, đoán ra thủ kình của ai yếu kém, nhớ kỹ trong lòng, lúc va nhau lần thứ ba liền dụng Vô Vô công xuất kình cực mạnh, chấn bay đơn đao trên tay những vị trí đó.
Lạt ma đứng đầu cả kinh thất sắc thầm nhủ: “Sao y nhận ra ba người công lực kém nhất trong các huynh đệ ta nhanh thế nhỉ?” Chưa kịp nghĩ, lại một loạt đao chém tới, thêm ba cây giới đao bị đánh bay, sáu người còn lại thu hẹp vòng vây, tiếng đao vung càng nhanh, Lăng Hạo Thiên quát vang: “Mau lùi lại, bằng không đừng trách tại hạ hạ thủ bất lưu tình.”
Cùng lúc, chợt vang lên tiếng cười chói tai, một người hú lên quái dị: “Ta đến thu thập hắn.” Tiếp đó mặt đất chấn động, một lạt ma mặt đen cao lớn lao tới, song quyền như chùy, gió rít ràn rạt, liên tục nhắm vào mình Lăng Hạo Thiên.
Y lách người tránh thoát, quyền phong quét qua mặt đau rát, thầm nhủ: “Tên này lực đạo không tệ.” Đại Hắc Thiên công liền mấy quyền, Lăng Hạo Thiên thi triển khinh công, lách tránh trong vòng vây của sáu đao tăng, tung chân đá bay ba tên, đoạn quay lại nói: “Ta tiếp một ngươi một chưởng.”
Đại Hắc Thiên rít lên: “Tiểu tử, có đảm lượng lắm.” Đoạn nhảy tới hai bước, đánh vào mặt Lăng Hạo Thiên, y đứng bất động, vung hữu chưởng nghênh đón.
Các lạt ma khác thấy song phương định đấu nội lực, chắc phải nửa ngày mới phân thắng bại, đâu ngờ mới giao nhau một chưởng, một tiếng bùng vang lên, hắc ảnh văng xa năm sáu trượng mới rớt xuống đất, nằm thẳng cẳng, không rõ sống chết, chính thị Đại Hắc Thiên.
Nguyên lai Lăng Hạo Thiên thấy Đại Hắc Thiên có thần lực trời sinh, bèn dùng cương kình dựa trên Thất Tinh nội công hồn hậu cùng Vô Vô công mãnh liệt đối phó, hai luồng đại lực va nhau, lực đạo của Đại Hắc Thiên không chịu nổi, lập tức bị chấn bay đi.
Chúng lạt ma biến sắc, chợt tiếng xé gió vang lên, Lăng Hạo Thiên vội quay lại, thấy một kim bạt nhanh chóng lao vào mình.
Y quát vang, cúi nhặt một cây giới đao trước mặt, vận khởi nội lực, choang một tiếng, chẻ kim bạt thành hai mảnh.
Y ngoái nhìn, thấy một kim bào lạt ma xuất hiện, tay múa hai lưỡi kim bạt, sắc mặt âm trầm, quát vang: “Tiểu tử ở đâu mà mật lớn bằng trời, dám chống lại quan phủ?”
Y đáp: “Y Hiệp ở Hổ Sơn được người võ lâm coi trọng, các ngươi dám đến gây phiền, mọi hán tử có huyết tính trên giang hồ đều không thể ngồi nhìn.”
Kim bào lạt ma chính thị Kim Ngô Nhân Ba Thiết, hừ lạnh rồi quát vang: “Tiếp chiêu.” Hai lưỡi kim bạt cấp tốc bay ra, một tả một hữu rít lên vù vù, giáp kích Lăng Hạo Thiên, chộp lấy hai cây cương đao, chém ra hai cánh, chợt kim bạt đột nhiên chìm xuống, hai ngọn đao chìm theo như thể tự chuyển động.
Đó là công phu dùng đao pháp thay ám khí cực kỳ thượng thừa, lúc cương đao va kim bạt, y dùng nội lực thâm hậu hất kim bạt xuống đất, nhìn có vẻ đơn giản nhưng khó hơn công phu “lấy bốn lạng chống nghìn cân” nhiều.
Kim Ngô Nhân Ba Thiết biến sắc, nhảy xuống ngựa, trong tay có thêm hai lưỡi kim bạt, vung lên tấn công, Lăng Hạo Thiên cười vang: “Trên mình không mang niệm châu pháp khí mà có lắm kim bạt như thế, ngươi chuyên quản lý kích bạt trong tự viện sao?”
Kim Ngô Nhân Ba Thiết quát: “Tiếp chiêu!” Đoạn cầm song bạt chém Lăng Hạo Thiên như khoái đao, y vung đao tiếp, cây đao vốn không sắc bén lắm, lại va chạm nhiều lần, giờ bị lưỡi bạt sắc lẹm chém phải, gãy thành từng đoạn.
Kim Ngô Nhân Ba Thiết chiếm thượng phong, hạ thủ càng không lưu tình, nhảy vọt lên chém bạt vào cổ đối thủ.
Lăng Hạo Thiên quát vang, hai tay vung lên, tay trái thò hai ngón kẹp lấy kim bạt, hữu chưởng đánh vào ngực đối phương.
Kim Ngô Nhân Ba Thiết buông tay, thả kim bạt, ngả ngửa ra sau, thổ máu tươi.
Lăng Hạo Thiên chỉ một chiêu đã đả thương đối thủ, bản thân cũng kinh ngạc, không ngờ võ công học ở Thiên Phong bảo lại có uy lực như vậy.
Kim Ngô Nhân Ba Thiết càng kinh hãi, không dám tin gã thanh niên kia lại có võ công thượng thừa, gã biết mình thụ thương không nhẹ, cố gượng đứng dậy lùi lại hai bước, đầu óc xoay chuyển, không biết chạy trốn cách nào.
--- Xem tiếp hồi 132 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...