Thiên Quan Song Hiệp


Lăng Hạo Thiên chuẩn bị xuất thủ, chợt nghe ở phía đông bắc vang lên giọng nói thánh thót: “Người giữ lệnh này, Thiên Phong bảo vệ.

Các ngươi đã nghe qua chưa?” Tiếp đó từ các phía đông nam, tây bắc, tây nam có tiếng cười: “Tự nhiên có nghe.”
Tức thì hơn mười ngọn đuốc trong tay người Tu la hội tắt ngóm, Lăng Hạo Thiên loáng thoáng thấy bốn bóng người lướt qua như gió rồi tất cả chìm trong bóng tối.

Người Tu La hội kêu vang, nháo nhào lên, lúc châm lại đuốc, trong rừng trống trơn, Thiên Trường mất bóng.
Người Tu La hội nhìn nhau, run như cầy sấy, một người đột nhiên hét lên: “Quỷ! Trong rừng có quỷ.”
Lão giả đầu lĩnh quát vang: “Nói nhăng.” Nhưng trong lòng cũng hoảng sợ, bốn người ẩn thân trên ngọn cây mà lão không biết, lúc ra tay dập lửa “cứu người” cũng không nhìn ra bóng dáng đối phương, càng không biết họ đi đâu, lão cảm giác sống lưng lạnh buốt, biết mình còn giữ được mạng đã là may mắn, định thần lại mới phất tay: “Mau tản đi tìm.” Không ai dám đi riêng lẻ, hơn mười người tụ lại thành một nhóm tản đi tìm kiếm, nhưng nào thấy bóng dáng ai?
Lăng Hạo Thiên cũng kinh ngạc, bốn người đột nhiên xuất hiện, cứu người xong liền đi ngay, khinh công tuyệt diệu, cao hơn Thiên Trường cả chục lần.

Y được chứng kiến bốn cao thủ khinh công kinh nhân, lòng vừa thấy hiếu kỳ vừa kinh dị, dựa vào trực giác đuổi theo về phía đông, được mấy chục trượng loang thoáng nghe có tiếng bước chân, vừa áp sát, tiếng bước chân tắt ngay.

Y ngưng thần lắng nghe, trong vòng mấy trượng không hề có tiếng hô hấp, hiểu rằng bốn người đó biết mình đuổi theo nên ẩn thân.

Lòng y máy động, kêu lên: “Phong Thái, là ngươi sao?”
Chợt nghe ở phía tây bắc có người ồ lên khe khẽ, y lướt tới, lúc đến gần lại không còn tiếng động, bèn ôm quyền nói: “Các vị khinh công cao tuyệt, Tiểu Tam bái phục.


Thiên Phong lệnh là vật của Lộ phủ, xin hãy trả lại.” Bốn phía lặng như tờ, hồi lâu mới thấy một tờ giấy từ trên cây bay xuống: “Vật quy nguyên chủ, Tiểu Tam đừng trách, Phong Vân kính bút.”
Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Lúc trước là Phong Thái, giờ đến Phong Vân, thật ra họ là ai? Vừa nãy có bốn người, còn hai người nữa đâu?” Y chờ một lúc mà bốn người vẫn lặng thinh, có lẽ đã bỏ đi, bèn lấy làm ngạc nhiên: “Mấy người này mới ở ngay đây mà sao giờ đã vô thanh vô tức đi mất?” Đợi thêm một lúc biết chắc họ đi rồi, thầm nhủ mình không đuổi kịp mới từ từ ra cất bước.

Đường rừng khó đi, trong bóng tối khó lòng nhận ra đường mòn, đi rất lâu y mới ra khỏi, lập tức về Lộ phủ ngay.
Y về đến cửa phủ thấy người Cái Bang từ nơi nấp xuất hiện, cầm vũ khí trấn thủ, thậm chí mấy người còn bị thương.

Y vội hỏi, một đệ tử đáp: “Vừa nãy có mấy chục cao thủ Tu La hội đến, Lại trưởng lão và Vương trưởng lão đã đánh lui.”
Y yên lòng bước vào, định đến xem Lộ Nham thế nào chợt nghe một nha hoàn hét lên: “A…” Y ngẩn người, vội bước tới thấy một nha hoàn từ trong phòng Lộ Tiểu Giai chạy ra, mặt mũi hoảng loạn, kêu ầm lên: “Bị người ta bắt đi rồi.”
Y cả kinh, chạy vào phòng, quả nhiên khuê phòng trống không, chăn đệm loạn xạ, Lộ Tiểu Giai đã bị bắt, đang lúc nóng lòng, chợt nghe một người tiến vào, lạnh lùng nói: “Vừa này ai phòng thủ bên ngoài? Địch đến sao không lên tiếng?” Chính thị giọng Lại Cô Cửu.
Một đệ tử Cái Bang đáp: “Bảo vệ tây sương đích thị Tiểu Tam nhi.”
Lại Cô Cửu quay lại nhìn y: “Tiểu Tam nhi, vừa nãy cậu đi đâu?”
Y liếc nhìn họ Lại, không hiểu sao đối phương lại hỏi mình câu này: “Có người cướp vật của Lộ đại hiệp, tại hạ đuổi theo.”
Lại Cô Cửu hỏi: “Vật đâu?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ không đuổi kịp.”
Lại Cô Cửu cười lạnh: “Bằng võ công của huynh đệ, kẻ tầm thường đào tẩu được sao? Huynh đệ đi lâu như vậy, ai biết đã làm những gì? Hơn nữa, huynh đệ rời nơi trấn thủ cũng nên báo cho ta hoặc Di Đà trưởng lão, đằng này lẳng lặng bỏ đi, tây sương không còn ai trông nom mới để tặc nhân vào bắt Lộ cô nương.


Huynh đệ biết sai chưa?”
Lăng Hạo Thiên thấy họ Lại câu nào cũng buộc tội mình, bất giác đại nộ nhưng đang lo lắng cho Lộ Tiểu Giai, không có lòng tranh biện, quay sang hỏi một đệ tử: “Tặc nhân chạy hướng nào?”
Đệ tử đáp: “Hình như hướng tây.”
Lúc đó đã gần sáng, y hít sâu một hơi, rời khỏi Lộ phủ về hướng tây truy tìm nhưng nào có chuyện tìm được dễ dàng? Y đi khắp thành thăm dò, lúc trời sáng còn mời Thích Kế Quang và quân lính tìm giúp, mãi đến giữa trưa vẫn không tìm ra tung tích Lộ Tiểu Giai.
Y cả đêm không ngủ, thêm nửa ngày bôn ba, cảm giác thân tâm mệt mỏi cực độ, định quay về Lộ phủ trước đã.

Lúc đi qua một ngõ nhỏ, chợt ngửi thấy mùi máu, trong lòng rúng động, chạy đến đống củi cạnh đường tìm kiếm, thấy một người gục trên đống củi, toàn thân nhuộm máu, không biết sống chết thế nào.

Y cả kinh, lật người đó lại, thấy áo quần xộc xệch, trên mình đầy vết thương, thê thảm không nỡ nhìn, chính thị Lộ Tiểu Giai.

Y đưa tay bắt mạch, thấy còn đập, vội ôm lên, lại thấy trên mặt đất có một tờ giấy: “Có thù báo thù là bản sắc Tu La.

Hưởng dụng hoàn tất, xin trả lại đầy đủ, mong các hạ mỉm cười tiếp nhận.


Hà Gian Song Sát.”
Toàn thân y run rẩy, ngọn lửa phẫn nộ dâng lên trong ngực, hít sâu một hơi, ôm Lộ Tiểu Giai về phủ, đưa vào khuê phòng, kiểm tra thương thế cẩn thận, trên mình cô, cả đầu, tràn, hạ thân đều có vết thương, không biết đã phải chịu giày vò cỡ nào.

Y nghiến răng, lay hết vết máu, tiêu độc ở vết thương, lấy linh dược chữa ngoại thương băng bó cho cô.

Riêng ba, bốn vết thương khá lớn, y phải dùng kim châm và chỉ ruột dê khâu lại, mất đứt nửa ngày.
Người Cái Bang nghe chuyện, cùng đổ tới, thấy Lộ cô nương thụ thương thảm trọng như vậy, ai nấy đều khó chịu.

Lại Cô Cửu thở dài: “Thật không ngờ.”
Lăng Hạo Thiên nghe giọng gã, quay người lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn: “Lại Cô Cửu, ngươi cố ý để chúng bắt người, vì sao?”
Lại Cô Cửu biến sắc: “Tiểu Tam huynh, ta biết huynh đệ đang khó chịu nhưng không nên đùn đẩy trách nhiệm, ngậm máu phun người.

Lúc đó trấn thủ phòng Lộ cô nương là huynh đệ, đột nhiên lại thất tung, Song Sát mới có cơ hội vào bắt ngươi.

Nguyên là huynh đệ không đúng, anh hùng hảo hán phải dám làm dám chịu.”
Lăng Hạo Thiên ngưng vọng gã, lòng đột nhiên sáng lên: “Gã làm thế để đối phó ta, sao lúc đó ta lại tín nhiệm gã?” Chợt y rút hoàng trúc bổng trên eo cắm xuống chân, cười lạnh: “Ngươi mãn ý chưa?”
Vương Di Đà đứng cạnh đó biến sắc: “Tiểu Tam nhi…”
Lăng Hạo Thiên quát: “Mau cút hết cho ta.


Từ hôm nay ta và Cái Bang không còn quan hệ gì, các ngươi cho Ngô lão bang chủ biết, Sát Tặc bổng này ta không cần nữa.”
Lại Cô Cửu hừ lạnh, rút Sát Tặc bổng lên: “Bội tín vong nghĩa, lại không dám nhận, Cái Bang không cần loại người như ngươi.”
Lăng Hạo Thiên chợt tiến lên, chộp cổ áo gã, bạt tai thật mạnh rồi quăng ra ngoài cửa.

Cái Bang bang chúng cả kinh, vội chạy lại đỡ, Lăng Hạo Thiên gầm lên: “Mau cút hết cho ta.

Ta không muốn thấy mặt các ngươi nữa.”
Vương Di Đà lắc đầu, quay người đi, đến mép cửa bèn ngoái đầu lại nói: “Tiểu Tam nhi, việc này Cái Bang không đúng, huynh đệ không nên quyết tuyệt như vậy.”
Lăng Hạo Thiên không đáp, nhìn sang Lộ Tiểu Giai, nước mắt lăn dài.
Vương Di Đà đỡ Lại Cô Cửu rời khỏi Lộ phủ, sắc mặt thập phần khó coi, lắc đầu: “Không ngờ tính tình Tiểu Tam nhi thiên khích như vậy.

Chúng ta mau đi diện kiến bang chủ, bẩm báo việc này.”
Lại Cô Cửu phì một tiếng, giận dữ nói: “Bang chủ truyền Sát Tặc bổng cho Lăng Hạo Thiên đúng là nhìn nhầm người.”
---- Xem tiếp hồi 115 ----
Chú thích:
Quyết liệt Cái Bang = Cắt đứt, dứt tình với Cái Bang.
Tính tình thiên khích = Tính tình quá khích, cực đoan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui