Lăng Hạo Thiên theo Lộ Tiểu Giai đi ra, ung dung nói: “Người chết vì của, chim chết vì mồi, các vị không có mưu đồ sao phải chịu mạo hiểm thế này? Tu La hội dốc sức đánh, các vị chống lại được sao? Dựa vào đâu các vị biết Thiên Phong môn nhân nhất định đến bảo vệ? Dù họ đến, có chắc sẽ đánh lui được địch nhân không? Cha con các vị quyết đem mạng ra đùa ắt mưu đồ không nhỏ.”
Lộ Tiểu Giai quay lại, nhướng mày giận dữ: “Ngươi… ngươi nói đủ chưa? Vốn không liên quan đến ngươi, đã không chịu giúp thì đi cho mau.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tại hạ chỉ không muốn thấy cô nương hay Lộ đại hiệp chết uổng.
Các vị thích lấy mạng ra đùa nhưng tại hạ cho rằng con người phải cố sống sót mới là đúng đắn.”
Lộ Tiểu Giai ngẩn người, cúi đầu xuống, một lúc sau mới lên tiếng: “Đó là chủ ý của cha.
Tiểu… tiểu nữ không tán thành lắm nhưng không muốn cha phải phân vân.
Lăng tam công tử có thể giúp tiểu nữ chăng?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Cô nương đã tin tưởng, cứ nói cho tại hạ biết.”
Lộ Tiểu Giai mím môi, nhìn quanh quất rồi thấp giọng: “Cha đợi lúc có cơ hội sẽ đến Thiên Phong bảo.
Đồn rằng Thiên Phong bảo có nhiều võ công bí cấp thần diệu học thành sẽ độc bộ giang hồ, cha định lợi dụng Thiên Phong lệnh và Tu La hội để buộc Thiên Phong môn nhân xuất hiện, sau đó giả bộ trúng thương thế mà chỉ Thiên Phong bảo mới chữa được khiến Thiên Phong môn nhân đưa về chữa trị.
Cha vào được trong bảo sẽ tìm cách lấy một ít võ công bí truyền của họ.”
Lăng Hạo Thiên gật đầu: “Kế hoạch hay lắm.”
Lộ Tiểu Giai nhận ra y có vẻ trào phúng, ngẩng lên hỏi: “Thế nào?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Để học võ công mà đem mạng ra bán như vậy, Lộ đại hiệp quả không đơn giản.”
Lộ Tiểu Giai phản bác: “Tiểu nữ nói hết với công tử, liệu công tử có giúp tiểu nữ không?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Cha cô nương tham lam võ công của Thiên Phong bảo, bày ra kế sách gạt người, thủ đoạn không quang minh chính đại, thứ cho tại hạ không giúp được.”
Lộ Tiểu Giai nóng lòng: “Nhưng… nhưng…”
Hai người ra đến đại sảnh, bọn Lại Cô Cửu đang đợi ở cửa, hết sức khó chịu: “Lộ cô nương, chúng tôi xin cáo từ.”
Lộ Tiểu Giai nói: “Tệ phủ chiêu đãi chậm trễ, mong các vị đừng giận.
Lại trưởng lão chờ một chút, tiểu nữ gọi cha ra tiễn.”
Lại Cô Cửu đáp: “Không cần.” Đoạn đi khỏi ngay.
Lăng Hạo Thiên chợt nói: “Lại trưởng lão, chậm đã.”
Lại Cô Cửu quay lại hỏi: “Sao vậy?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tại hạ muốn nhờ trưởng lão giúp, chiều tối nay Tu La hội rút lui, rất có thể ban đêm sẽ tới công kích, không hiểu có thể nhờ trưởng lão dẫn đệ tử Cái Bang ở lại bảo vệ Lộ phủ, ngày mai mới đi?”
Lộ Tiểu Giai ngẩn người, định nói lại thôi, nàng ta là chủ nhân mà Lăng Hạo Thiên lại lên tiếng lưu khách, nghiễm nhiên cho mình làm chủ, nàng tuy thấy không thỏa đáng nhưng không lên tiếng.
Lại Cô Cửu nhìn y rồi nhìn Sát Tặc bổng trên hông y: “Công tử nói vậy, chúng ta sẽ ở lại một tối, nhưng công tử hay nói rõ hà cớ Lộ phủ không cần người khác tương trợ.”
Lăng Hạo Thiên giải thích: “Đa tạ.
Sự tình kỳ thật rất đơn giản, Lộ đại hiệp có cừu oán với Tu La hội, lại tính tình cương trực, không muốn người khác vì nhúng tay tương trợ mà bị cuốn vào vòng phân tranh nên dùng lời lẽ gay gắt cự tuyệt.” Quay sang nói với Lộ Tiểu Giai: “Chủ nhân không hoan nghênh nhưng chúng ta vẫn ở lại.
Lộ cô nương, cứ nói với phụ thân cô là bọn tại hạ đã đi, bọn tại hạ sẽ ngầm bố trí bảo vệ, không để đại hiệp biết cũng hay.”
Lộ Tiểu Giai gật đầu, nhìn y với vẻ cảm kích, y lại nói với Lại Cô Cửu: “Tu La hội cho rằng Lộ phủ không phòng bị, lúc tấn công ắt sẽ coi thường, chúng ta cho các huynh đệ Cái Bang phòng thủ trong bóng tối, vô sự thì tốt, nếu có kẻ tấn công sẽ cùng ra tay chống lại.
Trưởng lão xem có được không?”
Lại Cô Cửu đáp: “Có gì mà không ổn?” Bèn triệu tập hết đệ tử Cái Bang trong thành đến Lộ phủ, Vương Di Đà đang ở gần đó, dẫn một nhóm đệ tử đến tương trợ, hai trưởng lão phát hiệu lệnh, an bài chúng đệ tử trấn thủ các cửa.
Lộ Tiểu Giai cùng bố trí các nơi tiện bề chiếu ứng, Lăng Hạo Thiên thấy nàng ta mệt mỏi bèn bảo: “Lộ cô nương nên nghỉ sớm một chút.”
Lộ Tiểu Giai lắc đầu: “Đó là việc nhà của tiểu nữ, sao lại đứng ngoài được?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hiện tại đã quá canh ba, cô nương bận rộn cả buổi tối, nghỉ sớm thì hơn.”
Lại Cô Cửu nghe thấy, bước lên nói: “Tiểu Tam nhi, các huynh đệ chúng ta trông coi mặt trước và sau, tây sương giao cho tiểu huynh đệ, Lộ cô nương cũng vậy.”
Lộ Tiểu Giai quả thật thấy mỏi mệt nên về phòng ngủ.
Phòng nàng ta ở tây sương, cách căn phòng Lộ Nham giấu lệnh bài một khoảng sân, Lăng Hạo Thiên an bài xong xuôi, trèo lên một cây đại thụ trong viện, ngẩng nhìn ngàn sao lấp lánh, thầm nghĩ: “Hôm nay vô sự là hay nhất.
Ngày mai ta và Thích đại ca cùng đánh Tu La hội, bắt hết ác tặc để chúng không dám đến gây phiền cho Lộ phủ.
Nhất định phải khuyên cha con Lộ cô nương tránh mặt, họ đã có Thiên Phong lệnh, sớm muộn gì cũng được gặp Thiên Phong truyền nhân, sao còn phải đi vào tử địa?” Lại nghĩ: “Hôm nay Tu La hội có đến, các huynh đệ Cái Bang cũng chống nổi.”
Trong tĩnh lặng, y ẩn ước nghe thấy tiếng chó sủa cùng tiếng bước chân dần tiếp cận nội sảnh.
Một lúc sau chợt nghe trong đó vang lên tiếng hô kinh hãi, thanh âm thê thảm cùng cực, y cả kinh, vội nhảy khỏi cây cổ thụ chạy vào, thấy Lộ Nham đứng ngẩn ngơ ở đó, thần sắc cơ hồ không tin vào việc vừa xảy ra.
Y nhìn xuống ô ngầm, Thiên Phong lệnh không cánh mà bay, còn lại một tờ giấy vẽ miệng cười toe toét.
Lộ Nham không nhận ra có người đến bên cạnh, lẩm bẩm: “Mất rồi, mất rồi.” Chợt đưa hai tay ôm ngực gục xuống.
Nguyên lai ông ta nộ hỏa công tâm, cộng thêm đau lòng nên ngất đi, Lăng Hạo Thiên đưa tay bắt mạch, biết ông ta không có gì đáng ngại mới yên tâm, đồng thời vô cùng kinh ngạc: “Nhiều đệ tử Cái Bang trấn thủ như vậy, phi tặc vào bằng cách nào?” Chợt nhớ đến tiếng chó sủa bèn thầm nhủ: “Nhất định chúng dùng chó che mắt.”
Lại Cô Cửu cũng nghe tiếng tìm tới hỏi: “Sao rồi?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Mất chút đồ vật, Lộ đại hiệp đã hôn mê.”
Lại Cô Cửu nói: “Công tử mau đuổi theo, ở đây đã có bọn ta”.
Lăng Hạo Thiên gật đầu, phi thân lên nóc nhà, lướt về hướng có tiếng chó sủa.
Chợt thấy ở góc tường phía đông bắc có một hắc ảnh đang nhảy qua bèn vội vàng đuổi theo, nhưng người đó khinh công rất cao, y động tâm: “Có phải Diệu Thủ Phong Thái chăng?” Đuổi theo mấy chục trượng mới nhận ra thân hình đối phương cao gầy, tốc độ nhưng thân hình không được khinh linh như Phong Thái bèn tự nhủ: “Người nay khinh công tuy cao nhưng còn lâu mới sánh được cùng Phong Thái.” Y đề khí lướt lên, thoáng sau đã đến sau lưng hán tử cao gầy, đưa tay vỗ vai, hán tử cả kinh, phản ứng cực nhanh, trầm vai xuống, lẩn ngay vào một vạt rừng.
Lăng Hạo Thiên không ngờ thân thủ đối phương linh hoạt như vậy, hơi nhíu mày, biết rằng vào rừng sẽ nguy hiểm nhưng không muốn bỏ cuộc nên cũng lao theo vào rừng.
Y lắng nghe tiếng chân của người đó rồi đuổi theo, được hơn mười dặm liền nghe có tiếng binh khí va nhau phía trước, thầm nhủ: “Ai động thủ trong rừng sâu nhỉ?” Lại thấy ánh lửa bập bùng bèn lao tới, trong một bãi đất trống tụ tập một đám đông, hán tử cao gầy đang đấu với tám hắc y nhân, cạnh đó còn chừng hơn mười đồng bọn giơ cao đuốc, đều là thủ hạ Tu La hội, một lão giả quát vang: “Thiên Trường, giao lệnh bài ra, ta sẽ cho ngươi được chết yên lành.”
Hán tử cao gầy chửi: “Thiên Trường ta mà là loại người chịu đầu hàng sao?” Gã quả bất địch chúng, chống chọi thêm mấy chục chiêu, thân thụ trọng thương, sắp mất mạng dưới tay Tu La hội.
---- Xem tiếp hồi 114 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...