Lăng Hạo Thiên và Thích Kế Quang dẫn thủ hạ truy tìm hơn một tháng, tiến vào vùng duyên hải tỉnh Chiết Giang.
Hôm đó, cả nhóm đi ngang qua một tiểu trấn gần biển, thấy khắp nơi gạch vỡ ngói tan, nhân đinh ly tán, qua liền mấy thôn, làng đều như vậy.
Hỏi một người dân địa phương mới biết ở đây thương bị Oa khấu cướp phá, cư dân không chịu nổi mới bỏ đi.
Thích Kế Quang tức giận: “Chỉ huy sứ ở đây là ai, sao lại ngồi yên nhìn Oa khấu hoành hành?”
Một thủ hạ của gã vội đáp: “Thích đầu lĩnh đừng nói nữa! Đốc sát quân vụ ở đây là Triệu Văn Hoa, nghĩa tử của Nghiêm đại thủ phụ, không chạm vào được.”
Thích Kế Quang lại tức giận hỏi: “Cái gì mà không chạm vào được? Còn tuần phủ Chiết Giang cũng không để ý đến sao?”
Viên quân binh đáp: “Tuần phủ bản tỉnh là Hồ Tôn Hiến đại nhân, cũng có quan hệ mật thiết với Triệu đại nhân, coi như là người thân cận của Nghiêm đại thủ phụ.”
Thích Kế Quang hừ lên một tiếng, gã thấy cư dân duyên hải bị quấy nhiễu liền tỏ ra sầu não, Lăng Hạo Thiên tận mắt chứng kiến nhân dân điêu linh, lòng cũng khó chịu.
Họ Thích nhìn ra biển, thở dài: “Oa khấu Đông Doanh xâm lược duyên hải nước ta đã lâu, đến giờ càng tỏ ra ngông cuồng! Không chỉ bọn chúng làm loạn mà không ít người bản quốc chiếm cứ những hòn đảo nhỏ làm doanh trại, dùng thuyền cướp đoạt hàng hóa của thương lữ trên biển, giúp Trụ vương làm ác.
Đáng tiếc tại hạ chức nhỏ, không quản đến chuyện đó được! Nếu tại hạ vượt qua được kỳ thi võ thăng lên làm chỉ huy tất phải quét sạch bọn Oa khấu, bảo vệ cư dân duyên hải, góp một phần sức cho quốc gia.
Lăng huynh đệ, trước đây tại hạ có làm một bài thơ nói lên tráng chí, có hai câu thế này: Lòng không vương vấn công danh, Chỉ mong biển lớn yên bình như xưa.”
Lăng Hạo Thiên gật đầu: “Thích huynh chí nguyện cao vời, huynh đệ vô cùng khâm phục.”
Thích Kế Quang ngoái đầu nhìn y, hỏi: “Lăng huynh đệ thân hoài tuyệt kỹ, trên đời hiếm thấy, bình sinh có chí nguyện gì?”
Lăng Hạo Thiên ngẩn người, nhất thời không đáp nổi, y thuật vũ công gia truyền danh chấn giang hồ, phụ thân y lập chí hành y cứu đời, giúp đỡ những người bệnh cơ khổ, mẫu thân từng dựa vào võ công tài trí hơn người lãnh đạo quần hùng, dẹp yên Hỏa loạn; hai ca ca, một người là hiệp khách vang tiếng võ lâm, một người lãnh tụ bang phái uy danh hiển hách.
Còn y, tuy học thành võ công y thuật, nhưng bảo cả đời muốn làm gì quả thật chưa từng nghĩ tới, bất giác sinh lòng hổ thẹn: “Thích huynh và đệ cùng tuổi nhưng chí khí khác nhau.
Tiểu đệ tuy có một thân võ công nhưng chìm sâu trong bể tư tình, chưa từng lập chí làm đại sự, thật sự đã uổng kiếp người.” Bèn nói thêm: “Huynh đệ thật xấu hổ, thân mình chưa lập chí nên hồn, hôm nay được nghe Thích huynh muốn báo quốc vệ dân, càng thêm bội phục.”
Thích Kế Quang nắm chặt tay y: “Lăng huynh đệ là nhân trung anh hùng, hào khí can vân, việc của quốc gia chính cần những người như huynh đệ ghé vai.”
Lăng Hạo Thiên vòng tay: “Nguyện cùng Thích huynh ra sức.”
Lăng, Thích lại cùng thủ hạ tiếp tục xuôi nam truy đuổi Võ Như, một mạch đến thẳng Cù Châu.
Vào trong thành, Thích Kế Quang sai thủ hạ đi nghe ngóng tứ xứ, tìm ra được phân đàn của Tu La hội tại đây tụ tập năm, sáu chục tên, chuẩn bị vây bắt Cù Châu đại hiệp Lộ Nham.
Gã hỏi Lăng Hạo Thiên về danh tiếng của Cù Châu đại hiệp, Lăng Hạo Thiên trầm ngâm: “Tiểu đệ nghe người ta nói rằng Cù Châu đại hiệp này tính tình cẩn thận, mấy năm gần đây chỉ đóng cửa tu luyện, ẩn cư chứ không ra ngoài, vì sao Tu La hội lại đến gây chuyện với ông ta nhỉ?”
Thích Kế Quang nói: “Có lẽ trước đây ông ta có mắc mớ với Tu La hội.
Chúng ta đên Lộ phủ bái phỏng, nhân thể trợ lực một tay.”
Hai người đưa thiếp đến Lộ phủ, người hầu mời cả hai ngồi ngoài sảnh đợi, hồi lâu sau mới thấy một nha hoàn lên tiếng: “Đến rồi.”
Một thanh y thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mày phượng mắt sáng, anh khí rờ rỡ từ sau bình phong bước ra.
Thiếu nữ hành lễ với hai người: “Gia phụ thân thể không được khỏe, không thể tự ra nghênh tiếp quý khách.
Hai vị đến viếng, không biết có gì dạy bảo?”
Thích Kế Quang nói rõ ý muốn giúp đỡ, Lộ cô nương lắc đầu: “Hai vị chắc đã nghe lầm.
Tệ phủ và các bang hội môn phái trong võ lâm chưa từng có oán cừu, xích mích gì, sao lại bị Tu La hội đến tập kích? Hơn nữa, dẫu có ngoại địch, tại hạ cũng có thể chống chọi được, sao dám phiền đến hai vị nhọc lòng?”
Thích Kế Quang giải thích: “Lộ cô nương, bọn tại hạ nghe tin rất chính xác, Tu La hội sẽ gây bất lợi cho quý phủ.
Tại hạ dẫn binh từ Sơn Đông xuôi nam để truy đuổi ác đồ trong Tu La hội, tất nhiên không thể xuôi tay nhìn chúng tác oai tác quái, để phòng vạn nhất, tại hạ dẫn sáu chục thủ hạ đến quý phủ cùng bảo vệ, không để tặc nhân kinh nhiễu lệnh tôn.”
Lộ cô nương lắc đầu: “Tại hạ xưa nay giữ đúng kỷ cương phép nước, không qua lại với quan gia, chỉ là hạng bình dân, không dám phiền Thích đại nhân hạ cố.
Tâm ý của hai vị, tại hạ xin thay mặt gia phụ tâm lĩnh.” Đoạn sai nha hoàn tiễn khách, thái độ khá quyết liệt.
Lăng Hạo Thiên và Thích Kế Quang đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao Lộ cô nương vì sao lại cự tuyệt người từ ngàn dặm tìm đến như vậy, bèn cáo từ.
Ra khỏi Lộ phủ, Thích Kế Quang nói: “Tin tức rõ ràng là đúng.
Chi bằng thế này, chúng ta biết Tu La hội sẽ đến gây loạn, cứ ở bên ngoài, giúp họ một tay bắt ác đồ.”
Lăng Hạo Thiên gật dầu, trong lòng hết sức hoài nghi thái độ của Lộ cô nương, bèn nói: “Thích huynh, tiểu đệ muốn vào thành xem xét, đến tối sẽ hợp lại cùng huynh.”
Hai người chia tay, Lăng Hạo Thiên vòng lại phía sau phủ, tung mình nhảy qua tường, nhẹ bước đảo một vòng quanh sân đến phía ngoài đại sảnh.
Nghe thấy bên trong có tiếng trò chuyện, y nhìn qua khe cửa, Lộ cô nương đang ngồi ở chủ vị, hơn mười khất cái đứng ngồi loạn xạ vây quanh một người, chính thị Lại Cô Cửu.
Y thầm nhủ: “Hóa ra là họ và Cái Bang có quen biết, được Cái Bang bảo vệ rồi đương nhiên không muốn quan binh nhúng tay vào.”
Chợt Lại Cô Cửu lên tiếng: “Lộ cô nương, tin tức bọn ta nghe không hề nhầm.
Cái Bang chúng ta và Tu La hội có hiềm khích từ trước, một tháng trước chúng đã phái người quấy rối hành động của bản bang, lần này biết được chúng cử cao thủ đến Cù Châu có ý gây khó dễ cho quý phủ.
Cái Bang chúng tôi và lệnh tôn cùng là chính phái võ lâm, nghe tin lập tức đến tương trợ, chỉ vì đạo nghĩa chứ không có ý gì khác.”
Lộ cô nương nói: “Đa tạ Hảo ý của Lại trưởng lão, nhưng gia phụ cả đời chính trực thanh bạch, chưa từng đắc tội với ai, tất nhiên không gặp kiếp nạn gì.
Tu La hội muốn đến cứ để chúng tới, gia phụ và tiểu nữ đều không sợ.
Lại trưởng lão muốn giúp chống chọi, thật ra không cần như vậy, tệ phủ chỉ đành từ tạ.”
Câu này của nàng ta khiến cả Lại Cô Cửu trong sảnh lẫn Lăng Hạo Thiên ở ngoài đều lấy làm kỳ quái.
Lăng Hạo Thiên thầm nghĩ: “Tu La hội rõ ràng đến làm loạn, cả Cái Bang cũng bắt được tin tức, vì sao Lộ cô nương lại không chịu cho người ta giúp?”
Lại Cô Cửu khuyên giải một hồi nhưng Lộ cô nương lộ khẩu khí kiên quyết, không cho Cái Bang hiệp trợ.
Lại Cô Cửu không thể thuyết phục bèn đề nghị muốn gặp phụ thân nàng ta, cùng đàm đạo với Lộ đại hiệp.
Lại cô nương đáp: “Gia phụ chính đang lúc bế quan tu luyện, một tháng này không gặp người ngoài, xin Lại trưởng lão thứ tội.”
Lăng Hạo Thiên lại nghĩ: “Nàng ta bảo mình là phụ thân bệnh, giờ lại bảo với người Cái Bang là ông ta bế quan.
Thật ra là việc gì?”
Lại Cô Cửu bất lực, đành cáo từ ra về.
Lăng Hạo Thiên thi triển khinh công, tìm kiếm khắp Lộ phủ, trước sau đều không thấy ai canh gác, hình như là một vườn không nhà trống, ngay cả gia đinh cũng lưa thưa vài người, bụng bảo dạ: “Tu La hội mà đánh đến thật, Lộ phủ chống đỡ thế nào được?” Đến phía sau căn nhà, thấy Lộ cô nương dẫn 2 nha hoàn tiến vào một căn nhà lớn khác, nàng ta kêu nha hoàn đứng đợi ở ngoài còn bản thân đi vào trong.
Lăng Hạo Thiên vận Vô Vô thần công, ẩn ước nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, Lộ cô nương nói: “Cha, người của Cái Bang đi rồi.”
Mọt giọng nói già lão vang lên: “Con bảo gia đinh đi xem họ có lảng vảng quanh nhà ta không.
Chúng ta mà phòng bị, lúc địch nhân đánh tới ắt tình thế càng nguy hiểm.”
Lộ cô nương vâng lời: “Vâng, con sẽ sai người đi xem sao.”
Lăng Hạo Thiên lấy làm lạ: “Người này có muốn chết sao không thắt cổ tự sát? Nếu muốn bị Tu La hội giết sao không tự đi tìm mà ngồi ở nhà đợi chúng đánh tới?” Ý niệm xoay chuyển: “Hay ông ta đã bày bố bẫy rập?” Bèn đi khắp nơi xem xét nhưng nào thấy cái bẫy nào? Đừng nói đến Tu La hội mà cường đạo thông thường cũng dễ dàng xông vào.
Lăng Hạo Thiên cố nén hiếu kỳ trong lòng, quay lại phía ngoài nội thính, bên trong đã yên lặng.
Y đợi hồi lâu, nội thính vẫn không có tiếng người, bèn nhảy qua tường thoát đi, định tìm bọn Thích Kế Quang.
Y mới nhảy qua phía ngoài, thấy trong ngõ đứng đầy hắc y nhân tay cầm đuốc, nhìn trang phục là biết người của Tu La hội, ai nầy cầm đao vác kiếm, tựa hồ lúc nào cũng có thể tấn công vào.
Y thầm kêu không ổn, nhảy vào trong tường, lớn tiếng hô: “Tặc nhân tấn công đến rồi.”
---- Xem tiếp hồi 111 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...