Thiên Quan Song Hiệp


Lại nói về Lăng Hạo Thiên hôm đó vì chuyện của Bách Hoa môn mà xung đột với người của Tu La hội, vừa bệnh vừa thụ thương, y ngồi trong quán rượu tự rót tự uống, miễn cưỡng chống chọi mới không hôn mê.

Chợt nghe ngoài cửa xôn xao, một toàn quân binh xông vào nhốn nháo tra hỏi về trận ẩu đả vừa rồi.

Một tên du côn kể với quan binh sự tình, cả đám thi nhau ghé mắt nhìn Lăng Hạo Thiên, kẻ kinh ngạc, kẻ không tin, có kẻ lại than thở.

Nghe kể xong xuôi, đầu lĩnh quan binh tiền lên ôm quyền nói với Tiểu Tam nhi: “Tặc nhân Tu La hội làm nhiều việc ác, vị anh hùng này một mình đánh bại chúng, không để chúng gây loạn, thật khiến người ta kính phục.

Xin hỏi anh hùng quý tính đại danh?”
Lăng Hạo Thiên thấy viên quan binh này mới gần hai chục tuổi, thân hình cao lớn, thể cách hùng tráng, toàn thân mặc võ phục khiến anh tư lồ lộ bèn đưa chén lên: “Tại hạ kính huynh một chén.”
Viên quan binh sững người, tiếp lấy chén rượu uống cạn, Lăng Hạo Thiên thấy gã không có vẻ gì kiêu ngạo khinh người nên có lòng muốn kết giao, tỏ ra hoan hỷ: “Tại hạ họ Lăng, là con thứ ba.

Huynh đài cao tính đại danh?”
Viên quan binh đáp: “Mỗ họ Thích tên Kế Quang.”
Lăng Hạo Thiên nghe ra y nói khẩu âm Sơn Đông, y cũng lớn lên ở vùng đó, bất giác cảm thấy thân cận, lên tiếng hỏi: “Thích huynh đệ quê quán ở đâu?”
Thích Kế Quang đáp: “Mỗ là người Đông Mâu đất Sơn Đông.


Huynh đài không nên hỏi mỗ, vết thương của huynh không sao chứ?”
Lăng Hạo Thiên cúi nhìn vết thương trên mình đang chảy máu, nhíu mày lắc đầu: “Không sao, tại hạ uống đang lúc cao hứng, quên cả băng bó vết thương, may nhờ huynh đệ cảnh tỉnh.”
Thích Kế Quang thấy y vừa say lại bị thương, cơ hồ có thể ngã xuống lúc nào, bèn nói: “Huynh đài thụ thương không nhẹ, tặc nhân chắc sẽ nhanh đến đây, làm sao huynh đánh lại? Đi nào, mỗ sẽ đưa huynh về băng bó.”
Lăng Hạo Thiên chỉ đành cười khổ, sống ngần ấy năm trên đời y chưa bao giờ nghĩ mình lại sa vào hoành cảnh này, toàn thân đều vô lực.

Thích Kế Quang không nói thêm nữa, ghé vào cõng y lên, rảo bước rời khỏi quán rượu.

Trước mắt Lăng Hạo Thiên tối sầm rồi hôn mê.
Không biết trôi qua bao lâu, trong lúc mơ hơ hồ hồ, Lăng Hạo Thiên cảm thấy có người băng bó thương thế, cho y uống một loại thuốc đắng ngằm.

Hắn ngủ một giấc thật say mới hồi phục ý thức, cảm giác mình đang nằm trên một chiếc giường mềm nhũn, vết thương tuy còn đau nhưng không còn sốt nữa.

Y ngoái đầu nhìn, thấy Thích Kế Quang ngồi bên, đang đọc sách cạnh đĩa đèn dầu.

Trong lòng y cảm kích vô cùng, lên tiếng: “Đa tạ huynh đài tương cứu.”
Thích Kế Quang thấy y tỉnh lại bèn đặt sách xuống, bước lại gần đặt tay lên trán: “Huynh đài đúng là liều mạng, đã sốt còn đánh nhau với người ta, thụ thương vẫn cố uống rượu.

Hiện tại cơn sốt đã qua, huynh đài chỉ cần ngủ thêm một giấc là ổn, có đói không?”
Lăng Hạo Thiên chưa kịp đáp thì bao tử kêu rồn rột.

Thích Kế Quang mỉm cười, gọi bộc nhân mang vào một lồng màn thầu, mấy món thức nhắm, Lăng Hạo Thiên ăn ngon lành, thoáng chốc đã dọn dẹp sạch sẽ lồng màn thầu.
Thích Kế Quang đứng bên quan sát, lên tiếng: “Tại hạ thấy huynh đài anh minh hào sảng, là bậc hiệp khách nhất lưu, làm sao đến nỗi như vậy? chắc trong lòng có chuyện không vui.”
Lăng Hạo Thiên thở dài một hơi: “Cũng không có chuyện gì không vui, chỉ là thích gây lộn mới đến nước đó.”
Y không muốn thố lộ chuyện riêng, bèn hỏi: “Xin hỏi huynh đệ đang làm chức gì?”
Thích Kế Quang đáp: “Tiểu đệ làm chỉ huy vệ sứ ở Đăng Châu, chuyên trông nom bình an cho địa phương.”
Lăng Hạo Thiên lại hỏi: “Huynh đến đây công cán?”
Thích Kế Quang đáp: “Chính thị.

Tại hạ đang truy bắt một ác đồ của Tu La hội là Võ Như hòa thượng, hắn gây ra nhiều chuyện tày đình tại địa phương của tại hạ quản hạt, chuyên giả bộ làm việc công đến nhà dân lành dùng một loại Hồng Tán bỏ vào đồ ăn khiến toàn gia hôn mê rồi gian ô vợ người ta, đã gây ra nhiều vụ.

Tại hạ đem thủ hạ từ Sơn Đông tới đây cũng vì truy bắt hắn.”

Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Mấy quan binh này làm sao bắt được người Tu La hội?” Bèn hỏi: “Tên này võ công không tệ, chỉ e không dễ bị bắt.”
Thích Kế Quang thần thái nghiêm túc: “Tặc tử này gây nhiều việc ác, tại hạ không thể cho phép hắn tiêu dao ngoài vòng pháp luật.

Võ công của hắn quả thật không tệ, nhưng không thể vì thế mà để hắn hoành hành, dù phải mất mạng cũng nhất định bắt được ác tặc.”
Lăng Hạo Thiên gật gù, thầm nghĩ: “Người này chỉ là một quan binh nhỏ xíu mà chính khí lẫm liệt, chính trực vô tư, thật sự hiếm thấy.”
Thích Kế Quang lại nói: “Hơn nữa tại hạ cũng có chút võ nghệ, có thể đấu với ác tặc.”
Lăng Hạo Thiên hỏi: “Xin hỏi Thích huynh học được võ công gì?”
Thích Kế Quang đáp: “Là võ công gia truyền Thích gia quyền và Thích gia thương.”
Lăng Hạo Thiên gật gù không nói.
Được Thích Kế Quang quan tâm, thân thể Lăng Hạo Thiên dần khỏe lại, sang ngày thứ năm đã có thể đi lại.

Y vào một đình viện, thấy Thích Kế Quang đang luyện quyền, xem một lúc bèn cầm một cây trường thương đưa cho họ Thích: “Thích huynh, dùng thương đâm đệ thử xem.”
Thích Kế Quang ngây người: “Sao thế?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tiểu đệ muốn xem thương pháp của huynh.”
Thích Kế Quang phản bác: “Đợi tại hạ dùng vảo bao bọc đầu thương đã, ngộ nhỡ làm Lăng huynh bị thương.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Không sao, huynh cứ thoải mái dốc toàn lực.”
Thích Kế Quang đoán rằng võ công của Lăng Hạo Thiên không kém, bèn cầm cây thương lên, quát vang rồi đâm thẳng vào ngực Tiểu Tam nhi.

Bàn chân Lăng Hạo Thiên thi triển khinh công lách qua một bên, Thích Kế Quang không dừng tay, tung liền ba thương đâm vào ba vị trí thượng trung hạ.

Lăng Hạo Thiên nhất nhất tránh thoát, quan sát cẩn thận thương pháp, qua ba mươi sáu chiêu, Thích Kế Quang dừng tay lau mồ hôi, cười nói: “Thân thủ Lăng huynh nhanh thật! Tại hạ xưa nay tự hào thương pháp không tệ, ai ngờ không chạm vào nổi vạt áo của huynh.”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Thương pháp của Thích huynh hay lắm, chỉ thiếu mỗi biến hóa.


Huynh coi.” Đoạn đưa tay cầm một cây trường thương xuất ra ba mươi sáu chiêu thương pháp Thích gia, miệng nói: “Sau chiêu này nên sử dụng chiêu này khiến địch nhân không còn đất tránh.

Sau chiêu này nên sử dụng tiếp hai chiêu này để cắt đường lùi của địch.” Võ công của y vốn cao, trí nhớ cực tốt, nhìn qua một lần đã học được bảy tám phần thương pháp Thích gia.

Lúc này y sử dụng quả thật uy lực còn hơn cả Thích Kế Quang khiến họ Thích nhìn không chớp mắt, vội vàng cầm thương luyện theo, hiểu sâu thêm một tầng về thương pháp, lòng không khỏi vừa kinh dị vừa bội phục Lăng Hạo Thiên.
Lại thêm một ngày nữa, thủ hạ của Thích Kế Quang điều tra ra bọn Võ Như đã đi sang phía Đông Nam tỉnh Chiết, Thích Kế Quang bèn ra lệnh đuổi theo.

Gã thập phần ngưỡng mộ võ công của Lăng Hạo Thiên, yêu cầu y đi cùng.

Lăng Hạo Thiên cảm kích ân đức cứu giúp của Thích Kế Quang, lại biết bọn gã không ứng phó nổi với người Tu La hội nên đồng ý.

Suốt dọc đường, Thích Kế Quang liên tục thỉnh giáo võ công của Lăng Hạo Thiên, Tiểu Tam nhi thấy gã không phải là người trong võ lâm nhưng tính tình trọng nghĩa, đâm ra sinh lòng ưa thích, tận tâm chỉ điểm.

Hai người tuổi tác tương đương, Thích Kế Quang lớn hơn hai tháng, gần gũi lâu ngày càng thấy hợp nhau hơn, coi nhau là huynh đệ.
--- Xem tiếp hồi 110 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui