Triệu Quan thấy Văn Xước Ước gục xuống bàn, đưa tay đẩy mấy lần, lay gọi: “Ồ, cô nương say rồi sao?”
Văn Xước Ước không đáp.
Triệu Quan đến đỡ dậy, ôm nàng ta lên giường, nhớ lại lời nàng nói sẽ bồi tiếp mình đêm nay nếu uống rượu thua, trong lòng như hát lên: “Ta uống rượu thắng, cô ta cũng nên thực hiện lời hứa.” Định thò tay ôm nàng, cậu chợt trù trừ, lại nghĩ: “Cô ta một lòng si mê Tiểu Tam nhi, không chừng sau này sẽ là vợ hắn.
Bằng hữu không phải trò đùa, mình không nên chạm vào cô ta.”
Loay hoay một hồi, cậu cũng đắp chăn cho Văn Xước Ước xong xuôi, khẽ hôn lên trán nàng, thấp giọng: “Trong lòng Tiểu Tam nhi đã có người khác, lại là Bảo An, chắc cô cũng biết.
Nếu Bảo An gả cho Lăng đại ca, chưa biết chừng Tiểu Tam nhi sẽ chuyển tình cảm sang cô.
Cô nên biết tự lo cho mình.”
Văn Xước Ước ừ hữ hai tiếng, không biết có nghe rõ không.
Triệu Quan ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi về phong mình.
Cậu nằm trên giường, nhớ lại tuyệt thế tư dung của Văn Xước Ước, không nén được tự mắng mình: “Cô ta ngủ say như thế, ngươi ra vẻ quân tử cho ai xem? Triệu Quan ngươi đúng là đồ ngu, không có tí can đảm nào, uổng xưng nam nhân.” Mắng mỏ một hồi, cuối cùng cũng không quay lại phòng Văn Xước Ước mà ngủ mê mệt.
Hôm sau, cậu còn mơ hồ, đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng cười nói râm ran, té ra Văn Xước Ước đã tỉnh, đang cùng trò chuyện với chị em họ Trần.
Cậu lãnh đủ mùi vị đau đầu sau khi say rượu, co người lại không chịu dậy, bất giác nhớ đến Đinh Hương, chỉ mong cô có mặt ở đây, phục thị mình rửa mặt thay áo, chải đầu.
Nhớ nhung một hồi thì Đinh Hương cũng không có mặt, đành phải tự mò dậy làm lấy.
Vừa ra cửa, Văn Xước Ước làm như không có chuyện gì, thần thái bình thản, nhìn cậu cười: “Tiểu tử họ Triệu, ngủ đến giờ mới tỉnh à? Tửu lượng của ngươi không tệ, tối nay chúng ta thi tiếp.”
Triệu Quan nhớ lại tình cảnh tối qua, vội xua tay: “Tại hạ làm sao so với cô nương được? Từ rày về sau không dám cùng cô nương uống rượu nữa.”
Trần Như Chân hỏi: “Hai người thi rượu, thật ra là ai thắng?”
Triệu Quan thấy vẻ mặt cô, lập tức nói dối: “Tự nhiên Văn cô nương thắng.
Tại hạ ngủ đến bất tỉnh nhân sự, ngay cả làm sao về phòng được cũng chịu.”
Trần Nhược Mộng cười: “Lẽ nào là Văn cô nương ôm hắn về phòng?”
Văn Xước Ước liếc nhìn Triệu Quan, cười đáp: “Muội sao hoài hơi ôm tên tiểu tử này? Là hắn tự đi về.”
Trần Như Chân nghe cậu nói vậy, khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, rót cho một chén trà: “Đây là trà giải rượu mà muội bảo điếm gia đặc biệt pha cho huynh, mau uống đi để tỉnh rượu.”
Trần Nhược Mộng nói: “Đừng có nuông chiều hắn, chúng ta mau lên đường.
Đi nào, muội tử, Văn cô nương, chúng ta đi chuẩn bị ngựa, đừng đợi tên ngủ lười kia.”
Nói đoạn cùng Văn Xước Ước rời đi.
Trần Như Chân cũng rời khỏi phòng, lúc đến cửa liền dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Quan một lúc mới khẽ khàng nói: “Triệu đại ca, huynh đúng là quân tử.” Rồi đỏ bừng mặt bước ra ngoài.
Triệu Quan bất giác cười nhăn nhó: “Người ta nói: Chỉ luận hành vi, phàm phu cũng là quân tử; nếu xét ý niệm, phu tử cũng không phải là thánh nhân.
Câu này thực sự không sai chút nào.
Chân nhi mà biết ta nghĩ gì lúc nằm trên giường chắc có đánh chết cũng không coi ta là quân tử.
Triệu Quan ta mà được coi là quân tử thì vị đại thúc lãng tử của ta chắc là thánh nhân mất.”
Mọi người lại lên đường đi về phía Đông.
Hôm đó có môn nhân Bách Hoa môn đến báo đã truyền tin tức cho Lăng Song Phi, Lăng nhị công tử đang dẫn bang chúng Long bang bố trí bảo vệ Hổ Khiếu sơn trang.
Triệu Quan nghe vậy mới an tâm, nói với chị em họ Trần: “Lăng nhị ca thông minh tài trí, chắc ứng phó được với địch nhân.”
Lại nghe môn nhân kể rằng Lăng Hạo Thiên đã đánh nhau với người Tu La hội để bảo vệ Bách Hoa môn, không khỏi cảm kích trong lòng, thầm nghĩ: “Tiểu Tam nhi quả là bằng hữu tốt.
May mà ta chưa làm gì quá đáng với Văn cô nương, bằng không sau này còn mặt mũi nào mà gặp y?” Lại nghĩ: “Tên tiểu tử Tiểu Tam nhi này không biết đang ở đâu? Các vị tỷ muội Bách Hoa môn nói y từng đi cùng người Cái Bang, lại lên cả Thiếu Lâm Tự rồi không biết hành tung.
Hiện tại trong nhà có nạn, mong rằng y mau chóng biết được tin tức, trở về đỡ đần một tay.” Bèn hạ lệnh cho môn nhân tìm kiếm Lăng Hạo Thiên, báo cho y tin tức về Hổ Sơn để y kịp quay về nhà.
Văn Xước Ước nghe nói Hổ Khiếu sơn trang đã có chuẩn bị, lên tiếng: “Ta vốn định lên Hổ Sơn bái kiến Tuyết Lăng phu nhân, vậy cùng mọi người lên uống trà vậy.
Lăng nhị ca tuy biết tin nhưng đám lạt ma đó cực kỳ lợi hại, ta lên coi như giúp thêm một tay.” Thương thế của Triệu Quan đã khá nhiều, cùng chị em họ Trần thương lượng xong bèn cùng người Tuyết tộc đến Sơn Đông.
Không đầy một ngày, cậu và nhóm Văn Xước Ước đã đến Hổ Khiếu sơn trang, người ra đón là sư đệ Đoàn Chính Bình của Lăng Tiêu.
Ông ta thấy đoàn người đến tỏ ra hết sức kinh ngạc: “Đa tạ các vị có ý đến trợ giúp.
Tây Xưởng tặc nhân đã bị đánh lui, Hổ Khiếu sơn trang tất cả đều bình an, phiền các vị phải nhọc công.”
Văn Xước Ước lấy làm kỳ lạ: “Địch nhân do Lăng nhị ca đánh bại sao?”
Đoàn Chính Bình đáp: “Song Phi và lão phu trấn thủ dưới chân Hổ Sơn, chưa kịp giao thủ với địch.
Tây Xưởng tặc nhân bị Hạo Thiên đánh lui.”
Văn Xước Ước a lên một tiếng: “Tiểu Tam nhi về rồi sao?”
Đoàn Chính Bình đáp: “Đúng vậy.
Nhưng nó thủy chung không về nhà, một mình chặn trên đường dẫn đến Bình Hương, đánh bại hơn năm chục lạt ma.
Trong đó có một tên là Đại Hắc Thiên, một tên lạt ma sử dụng kim bạt, còn có mười ba hồng y lạt ma thiện nghệ kết thành đao trận, tất cả đều bị Tiểu Tam nhi đánh bại.”
Văn Xước Ước và Triệu Quan đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ: “Kim Ngô và Đại Hắc Thiên đều không dễ đối phó, không ngờ Tiểu Tam nhi có thể một mình đánh bại chúng.”
Triệu Quan hỏi: “Đoàn thúc thúc có biết Tiểu Tam nhi đi đâu không?”
Đoàn Chính Bình lắc đầu: “Ta không biết.
Mọi người tìm nó mà nó nhất định không chịu về nhà.
Nó đánh bại quần cẩu Tây Xưởng, giết chết tên sử dụng loan đao, nghe nói là một nhân vật trọng yếu trong triều, gọi là cái gì Loan Đao tam kiệt.
Quan phủ vì thế mà dán cáo thị bắt Hạo Thiên, nó không muốn liên lụy đến cha mẹ nên nói muốn đến phương Nam.”
Triệu Quan rúng động trong lòng: “Loan đao?”
Đoàn Chính Bình đáp: “Chính thị.
Kẻ đó còn lưu lại một thanh đao, sau hành lang của chúng tôi là bội đao của một trong Loan Đao tam kiệt.”
Triệu Quan đề nghị: “Tiểu điệt có thể xem qua chăng?”
Đoàn Chính Bình sai người lấy đao đến, Triệu Quan đón lấy đưa lên quan sát cẩn thận, không nói câu nào.
Văn Xước Ước liên tục hỏi Đoàn Chính Bình về chuyện Tiểu Tam nhi đánh bại Tây Xưởng lạt ma, càng nghe càng vui vẻ, chợt vỗ tay nói: “Không ngờ võ công của Tiểu Tam nhi lại tiến bộ đến vậy! Thúc nói y đi phương Nam, cháu sẽ đi tìm y.” Quay sang hỏi Triệu Quan: “Ngươi có đi không?”
Triệu Quan không nghe thấy gì, toàn tâm toàn ý quan sát cây đao, vẻ mặt xanh lét.
Văn Xước Ước lại hỏi: “Ngươi sao thế?”
Triệu Quan định thần lại, lắc đầu: “Tại hạ còn có việc khác phải làm.
Văn cô nương, lúc cô gặp Tiểu Tam nhi, xin chuyển lời Triệu Quan hỏi thăm.”
Văn Xước Ước đáp: “Ngươi không đi cũng được, ta tự đi tìm y.”
Lúc đó đã trời đã xẩm tối, Đoàn Chính Bình đề nghị: “Trời tối rồi, chúng ta mời các vị vào trang.”
Triệu Quan, Văn Xước Ước và chị em họ Trần ở lại Hổ Sơn một tối.
Lăng Song Phi và Trịnh Bảo An cũng đang ở trên núi, mấy người trẻ tuổi gặp nhau đều vô cùng vui vẻ, cùng ăn cơm tối.
Văn Xước Ước nóng lòng đuổi theo Lăng Hạo Thiên, sớm hôm sau liền cáo biệt mọi người, tung mình lên ngựa hạ sơn đi về hướng Nam.
--- Xem tiếp hồi 109 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...