Chạy được một lúc, Bạch Ngọc phải cõng ba người trên lưng, dần dần không thể chịu nổi.
Triệu Quan nghe thấy sau lưng có tiếng vó ngựa, biết rằng bọn Đại Hắc Thiên đang đuổi tới, trong lòng nóng nảy, giục: “Chân nhi, lần này muội phải nghe lời ta, đưa tỷ tỷ trốn đi, ta ở lại ngăn địch.”
Trần Như Chân nghẹn ngào: “Muội không chạy! Muội ở lại chết cùng huynh.”
Triệu Quan nói: “Nha đầu ngốc, muội phải cứu tỷ tỷ, nàng ta không muốn chết cùng ta.
Hơn nữa chúng ta còn phải đưa tin đến cho Lăng đại hiệp, sao có thể cùng chết hết được?”
Trần Như Chân mím môi không đáp.
Triệu Quan thấy cô không đáp, cúi xuống hôn nhẹ lên trán: “Ngoan ngoãn nghe lời đi, huynh mới thương.” Gã chống tay nhảy xuống ngựa, thò tay vào ống tay áo, chuẩn bị sẵn sàng các loại độc vật nhất quyết tử chiến với Đại Hắc Thiên.
Gã vừa xuống ngựa liền nhận ra đứng cũng không vững, nọc độc dơi sau lưng phát tác, không ngờ lại trúng độc nặng đến thế, đang thầm ân hận, chợt thấy dưới sườn thò ra một đôi tay đỡ lấy mình, quay lại nhìn, chính thị Trần Như Chân.
Cô mỉm cười: “Bạch Ngọc đưa tỷ tỷ đi rồi, chúng không thể đuổi kịp.”
Triệu Quan lắc đầu cười nhăn nhó: “Người muốn chết như muội, ta chưa từng thấy qua.” Thầm nghĩ: “Tiểu cô nương này coi chết như không, không chịu bỏ mình mà trốn, quả không thẹn là con gái Quan Trung đại hiệp.”
Đúng lúc đó, Đại Hắc Thiên cùng một đám lạt ma mặt đen cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy hai người liền lớn tiếng hò hét, vung mã đao vây chặt lại, đề phòng hai người đào tẩu.
Đại Hắc Thiên giục ngựa tiến lên, Trần Như Chân xuất liền ba kiếm, hắn tránh thoát hai chiêu, vung thiết trùy ra đỡ, “soảng”, đánh văng trường kiếm trong tay cô.
Trần Như Chân kêu lên kinh hãi, hổ khẩu rỉ máu, vẻ mặt trắng nhợt.
Đại Hắc Thiên lại vung thiết trùy lên nói: “Hai tiểu quỷ các ngươi quả nhiên quá ư gian hoạt, ta phải mang đầu các ngươi đến gặp Kim Ngô mới được.” Đoạn giơ thiết trùy đập xuống đầu Triệu Quan.
Gã biết không chống nổi, đành nắm chặt Trần Như Chân, nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cái chết.
Đúng lúc đó vang lên một tiếng quát yêu kiều: “Dừng tay!”
Thiết trùy của Đại Hắc Thiên dừng lại, Triệu Quan mở mắt, thấy sau lưng hắn xuất hiện một thiếu nữ y phục toàn thân một màu trắng, cưỡi một thớt bạch mã, cây trường kiếm trong tay vung lên như cầu vồng, đang giao đấu với Đại Hắc Thiên.
Sau lưng bạch y thiếu nữ còn có bảy, tám người áo trắng đang cưỡi trên lưng ngựa, ai nấy vung kiếm tấn công đám lạt ma mặt đen.
Triệu Quan ngẩng đầu nhìn bạch y thiếu nữ, nàng ta dung mạo thanh lệ xuất trần như thiên tiên, tuy đang giao đấu mà vẫn không mất đi phong thái yêu kiều.
Gã nhìn ngơ ngẩn một hồi, Trần Như Chân đưa tay kéo: “Triệu đại ca, mau tránh đi!” Lúc đó gã mới chịu rời ánh mắt khỏi thiếu nữ, cùng Trần Như Chân trốn đằng sau toán bạch y nhân.
Đám bạch y nhân này đủ cả già trẻ, ai nấy võ công cao cường, thoáng sau đã giết sạch các lạt ma mặt đen, còn trơ lại Đại Hắc Thiên đang cùng thiếu nữ áo trắng giao đấu.
Chúng bạch y nhân thấy bạch y thiếu nữ tựa hồ không địch nổi, cùng xông lên bao vây.
Đại Hắc Thiên nhận ra tình hình không ổn, rống lên giận dữ rồi giục ngựa đào tẩu.
Bạch y thiếu nữ đuổi theo mấy trượng, quăng trường kiếm ra, trúng ngay đầu vai Đại Hắc Thiên, hắn rú lên đau đớn, càng giục ngựa nhanh hơn, không dám quay đầu lại.
Thiếu nữ hừ lên một tiếng, không đuổi nữa mà quay ngựa lại, liếc nhìn Triệu Quan rồi nhìn Trần Như Chân rồi nhảy xuống ngựa, thân pháp khinh linh như một tấm sa trắng nhẹ nhàng đáp xuống.
Triệu Quan thầm nghĩ: “Vị cô nương này có phải là thiên tiên hạ phàm?” Lại nghe nàng ta nói với Trần Như Chân: “Cô vừa sử dụng “Vụ Trung Khán thập thất thức”, là Trần đại cô nương hay nhị cô nương? Tôi là Văn Xước Ước.
À, hóa ra là Chân nhi.
May mà tôi và các huynh đệ Tuyết tộc đi ngang qua đây, gặp được các người.
Đám lạt ma đó vì sao lại muốn giết hai người? Tên mặt đen đó đúng là xấu xa, tiếc là tôi không thể một kiếm đâm chết hắn! Hừ, tiểu tử này sao vậy, không nhìn thấy người bao giờ sao?” Nói đoạn trừng mắt nhìn Triệu Quan.
Nàng ta nói như pháo nổ, vừa nhanh vừa gọn, ánh mắt sắc bén liếc xuống khiến người khác rúng động, không thể tập trung toàn bộ tinh thần, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt.
Triệu Quan nghe ra câu cuối nàng ta nói với mình, giật nảy người, vội cụp mắt xuống, thầm nhủ: “Là nói chuyện thôi mà sao nhanh thế? Xem ra cũng là người dưới phàm trần.” Bất giác thở dài, hơi cảm thấy thất vọng.
Văn Xước Ước trừng mắt nhìn gã: “Úy, ngươi thở dài cái gì? Tiểu tử, tên ngươi là gì? Là bằng hữu của Chân nhi?”
Trần Như Chân vội nói: “Văn tỷ tỷ, vị này là Triệu đại ca, tên chỉ có một chữ Quan.
Muội, tỷ tỷ và đại ca cùng đi, gặp phải bọn ác lạt ma công kích, may nhờ có đại ca ra tay bảo vệ.”
Văn Xước Ước gật đầu: “Úy, tiểu tử họ Triệu kia, ngươi trông ẻo lả thế kia, không ngờ cũng có đôi chút anh hùng khí khái.
Ồ, Chân nhi, tỷ tỷ muội đâu?” Lúc đó một người áo trắng dắt Bạch Ngọc tới, Trần Như Chân thấy tỷ tỷ nằm trên lưng ngựa, thần trí chưa khôi phục hẳn, vội chạy lên đón.
Vết chùy thương sau lưng nàng rất nặng, sưng vù thành một khối đen bầm, trong lòng cô nóng nảy.
Trong nhóm người Tuyết tộc có người giỏi y dược, bước tới thăm nom vết thương của Trần Nhược Mộng, giúp chữa trị.
Toàn thân Triệu Quan đau như dần, ngay cả đứng vững cũng phải vận dụng hết khí lực, nhưng không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt thiếu nữ áo trắng, gắng gượng đứng thẳng, mỉm cười nói: “Hóa ra là Văn cô nương.”
Văn Xước Ước đưa mắt đánh giá gã, lại hỏi: “Ngươi biết ta? Nghe những gì về ta?”
Triệu Quan đáp: “Tại hạ thường nghe rằng ba người Tiêu, Văn, Vân là ba đại mỹ nhân của võ lâm đương kim.
Gặp mặt mới biết lời đó không đúng lắm.”
Văn Xước Ước nhướng mày: “Không đúng chỗ nào?”
Triệu Quan lắc đầu: “Long cung đại tiểu thư Vân Phi Phàm tuy là nhân tài hạng nhất, nhưng luận dung mạo võ công, luận tài năng, kiến thức, khí độ so với cô nương thế nào được? Nàng ta phải xếp dưới cô nương mới đúng.
Tiêu cô nương thì tại hạ chưa gặp, chắc cũng không so được.
Câu đó nên sửa thành: Văn, Vân, Tiêu cùng tranh yểu điệu, phiêu diêu như tiên tử, dưới nhân gian nào thấy người như thế.”
Khóe miệng Văn Xước Ước nhếch lên một nụ cười: “Vết thương của ngươi không nhẹ, còn có lòng dạ đi ngắm nhìn người khác à? Ồ, tiểu tử họ Triệu kia, ngươi nói ta đẹp lắm hả?”
Triệu Quan đáp: “Đó là tự nhiên.
Cô nương hơn Vân đại tiểu thư một chút hào khí, một chút tiêu sái, thật sự là cân quắc anh hùng, không ai trong thiên hạ có thể so được.”
Văn Xước Ước cười ha hả: “Từ đầu đến giờ ngươi nói mỗi câu này hay nhất.”
Triệu Quan chỉ dùng có hai ba câu đã khiến Văn Xước Ước vui như mở cờ, trong lòng không khỏi đắc ý.
Văn Xước Ước không để ý đến gã nữa, chỉ huy các huynh đệ đuổi theo Đại Hắc Thiên, đích thân dẫn mấy tộc nhân cùng hai chị em họ Trần và Triệu Quan đến một khách điếm gần đó trị thương.
Trần Như Chân để tỷ tỷ nằm xuống giường, thay thuốc trên lưng cho nàng ta rồi sang phòng bên thăm hỏi Triệu Quan: “Triệu đại ca, vết thương trên lưng huynh thế nào rồi?”
Triệu Quan đáp: “Vừa nãy không có cảm giác gì, giờ mới đau.”
Trần Như Chân rất lo, bảo gã nằm xuống giường, cởi áo ra, thấy sau lưng gã loang lổ máu, có không biết bao nhiêu vết thương, bất giác kêu lên kinh hãi, nước mắt chứa chan, mắng mỏ: “Mấy con dơi đáng chết! Triệu đại ca, chắc huynh đau lắm.
Huynh… huynh bị thế này đều vì muội.” Đoạn lấy thuốc ra nhẹ nhàng xoa cho gã.
Vết thương của Triệu Quan vốn đã đau, giờ được bôi thuốc, liên tục kêu oai oái.
Trần Như Chân đau lòng, nước mắt nhỏ xuống.
Trần Nhược Mộng ở phòng bên nghe vậy, trong lòng bực bội: “Họ Triệu kia, ngươi là nam tử hán hay sao? Bị thương tí xíu mà kêu luôn mồm.”
Triệu Quan đáp: “Tại hạ mà không phải là nam tử hán chắc lúc trước đã trốn biệt tích lâu rồi.”
Trần Nhược Mộng không biết nói sao, trong lòng tuy cảm kích gã liều mạng cứu hai chị em nhưng không chịu mở miệng cảm tạ, chỉ hừ một tiếng rồi nhắm mắt im lặng.
Trần Như Chân thấy tỷ tỷ không lên tiếng, thấp giọng hỏi: “Triệu đại ca, đau lắm không?”
Triệu Quan rên khẽ, đáp: “Chân nhi, vì muội thì đau đớn thế nào ta cũng chịu được.”
Trần Như Chân đỏ bừng mặt, Trần Nhược Mộng ở phòng bên nghe thấy, hừ lạnh rồi nói: “Tiểu tử không có ý tốt đâu! Chân nhi, tiểu tử này chỉ định lấy lòng, muội đừng để ý đến hắn, ngàn vạn lần đừng tin lời ngon tiếng ngọt của hắn.” Trần Như Chân không dám trả lời, nhẹ nhàng đưa tay nắm chặt tay Triệu Quan, hàm ý cảm kích.
Triệu Quan thầm nhủ: “Muội cầm tay ta thôi sao đủ được? Cúi xuống hôn ta hoặc để ta vuốt ve má muội rồi hôn một lần.” Gã càng nghĩ càng cao hứng nhưng biết khắc tinh Trần Nhược Mộng còn ở phòng bên, không dám hé môi nói ra những lời đó, lại thấy sau lưng đau rát, miễn cưỡng nhẫn nại, cảm giác được bàn tay mềm mại của Trần Như Chân vuốt ve sau lưng, hết sức dễ chịu, trong lúc mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
--- Xem tiếp hồi 107 ----
livan chú thích
Phong tư xước ước = Phong tư quyến rũ, yêu kiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...