Thiên Quan Song Hiệp


Chúng lạt ma thấy Triệu Quan bị thương trầm trọng bèn để cậu lại trong phòng nghỉ ngơi.

Những ngày sau đó, các lạt ma đều tận tâm chăm sóc, các món ngon vật lạ cung phụng đầy đủ, lúc nào cũng có ba, bốn thị giả cung kính cẩn thận ở cạnh phục vụ.

Cậu thấy họ đều là người Tạng và người Khang Ba, chất phác thuần hậu, hết sức ngây thơ, thành ra rất thích giao tiếp cùng.

Ngày nào y dược tăng cũng đến thăm nom, thấy xương sườn cậu lành lại rất nhanh, ngoại thương dần khôi phục thì tỏ ra vô cùng vui vẻ nhưng vẫn thập phần lo lắng bởi không có cách nào trị dứt nội thương.

Hôm qua, Cống Gia lạt ma đến bái kiến, giao cho cậu niệm châu, kim cương linh của Pháp Vương đời trước, kể lại mọi sự tích về ông, vừa kể vừa chứa chan rơi lệ.
Cậu hỏi han những việc liên quan đến Kim Ngô Nhân Ba Thiết, Cống Gia đáp: “Y là đệ tử của đại sư Giáo Đế Á Thố, học được một thân võ công, sa vào tục lụy nhiều năm nay.

Kiếp trước của y là đệ tử của Pháp Vương, hết sức thân thiết với ngài.”
Cậu thầm nhủ: “Chắc kiếp trước ta thường ngược đãi đáp đập tên đồ đệ này, vì thế kiếp này hắn mới báo thù.” Nhớ lại ánh mắt Kim Ngô Nhân Ba Thiết trước lúc rút đi, lại nghĩ: “Hắn chắc muốn giết ta tiết hận, phải cẩn thận mới được.” Đoạn mở miệng hỏi: “Y đi đâu nhỉ?”
Một thị giả đáp: “Nghe nói y quay về kinh thành rồi.”

Một người khác đế vào: “Trước lúc đi y đi , đệ tử nghe thủ hạ của y nói rằng bọn chúng nhận được chỉ lệnh của triều đình phải đi Sơn Đông vây bắt cái gì mà Lão Hổ sơn trang.”
Triệu Quan thất kinh, vội vàng hỏi han, chúng lạt ma cũng không hiểu rõ tường tận, lại kêu một lạt ma thủ hạ của Kim Ngô ở lại dưỡng thương đến căn vặn, lạt ma nọ không dám nói láo trước mặp Pháp Vương, nói ngay: “Kim Ngô Nhân Ba Thiết nhận lệnh đi Sơn Đông vây Hổ Khiếu sơn trang, bắt cả nhà họ Lăng.”
Triệu Quan kinh hãi, tự nhủ: “Ta phải mau mau cử người báo tin cho Lăng trang chủ biết.” Nhưng cậu không lết nổi người xuống giường, cả ngày bị vô số lạt ma quấn quít, làm sao truyền tin đi được?
Hơn chục ngày nay, cậu ở trong chùa nghỉ ngơi, còn ôm mối nghi nghờ không biết mình có phải Cam Mẫn Pháp Vương hay không, chẳng qua thân thụ trọng thương, lại đang hãm thân trong nơi nguy hiểm nên cũng bó tay, đành phải ở lại.

Cậu thấy các tăng nhân lúc nào cũng chăm nom từng li từng tí cho mình, cung kính hết mực, cũng không đành lòng bỏ đi: “Đến lúc họ phát hiện mình không phải Cam Mẫn Pháp Vương thì phải làm sao?”
Hôm đó y dược lạt ma vào coi xét thương thế, trầm tư một lúc rồi bảo: “Pháp Vương, Mật giáo chúng ta có một vài bí quyết nâng cao chuyết hỏa trong nội thể, may chăng sẽ có ích với thân thể ngài.” Nói đoạn đi mất, không lâu sau quay lại, mang theo một xấp giấy hình chữ nhật trình lên cho cậu xem.

Xấp giấy toàn chép chữ Tạng, y dược lạt ma cầm quyển thượng, lật từng trang, lần lượt giải thích cho cậu nghe.

Triệu Quan nghe như khẩu quyết tu luyện nội công liền lấy làm hiếu kỳ, nhất nhất ghi nhớ trong lòng.
Buổi tối một mình, cậu lại xếp bằng luyện công, cảm giác chân khí trong nội thể từ từ ngưng tụ, nội thương dần lành lại.

Hôm sau cậu lại hỏi han y dược lạt ma về nội dung kỳ thư, được ông ta giải thích từng câu, rồi phiên dịch thành chữ Hán trình cậu xem.


Cậu thụ thương nhàn rỗi, cả ngày xếp bằng luyện công, mấy hôm sau nội thương đã đỡ năm sáu phần.

Cậu không biết mình đã luyện Chuyết Hỏa Vô Thượng Định cao thâm nhất của Mật giáo, chỉ biết đó là cách liệu thương.
Lại thêm mấy ngày qua đi, cậu có thể tự đứng dậy đi lại, chúng lạt ma quây quần đưa cậu ra ngoài xoa đầu tín đồ.

Lần này số tăng nhân tín đồ dến lễ bái tới hơn ngàn, cậu mặc pháp y hoa lệ, ngồi trên bảo tọa ngũ sắc, cúi nhìn tín đồ quỳ lạy chúc tụng mình, đâm ra hết sức luống cuống.
Cậu xoa đầu tín đồ hết buổi sáng, đến giờ cơm trưa, Cống Gia lạt ma đến bảo: “Hôm nay là ngày tốt, đệ tử muốn thế độ cho Pháp Vương.”
Triệu Quan kinh ngạc, buột miệng: “Thế độ?”
Cống Gia lạt ma đáp: “Chính thế.

Đệ tử có thể làm thầy quy y của Pháp Vương, ngài nên quy y tam bảo, thành đệ tử Phật môn.” Đoạn kể ra những giới luật của người xuất gia, Triệu Quan nghe mà ngây người: “Cái gì mà không được sát sinh, không được trộm cắp, không nói dối, không uống rượu, giữ lòng không bất chính, ta đều không thực hiện được, làm sao sau này dấn thân trong giang hồ đây? Lại còn đến mấy trăm giới luật, không thể tuân thủ được.” Bèn lắc đầu đáp: “Những giới luật này ta không theo được.”
Cống Gia lạt ma ngạc nhiên, bảo: “Pháp Vương nói đùa rồi.” Bèn hạ lệnh cho chúng tăng chuẩn bị, trong chùa liền chuẩn bị pháp hội.


Triệu Quan thấy chúng lạt ma mặc tăng phục, đầu đội cao quan, có người cầm chuông đồng, có người gõ bạt, có người đánh trống, có người thổi một loại kèn rất dài, thanh âm trầm thấp mà vang vọng.

Chúng lạt ma đồng thanh tụng niệm kinh chú, thanh âm trầm trầm chấn động cả mái ngói, sau hai thời thần mới ngưng.

Triệu Quan ngồi trên ngôi cao, tận mắt nhìn thấy mấy lão lạt ma cầm kim cương xử, kim cương linh lăn lộn dưới đất kết thành các loại thủ ấn, cảm giác rất thú vị, chợt nhớ đến cách luyện công mà y dược lạt ma phiên dịch, trong lòng liền máy động: “Hóa ra âm nhạc và mấy lời cầu nguyện cùng tư thế này đều khớp đến Chuyết Hỏa nội công.” Bèn ngưng thần lắng nghe, quan sát tỉ mỉ, cũng hiểu thêm được không ít yếu quyết Chuyết Hỏa.
Pháp hội hoàn tất, đám thị giả lại bước lên đỡ cậu lễ ba, bốn lần trước mặt Phật, rồi hướng sang Cống Gia lạt ma lễ bái.

Ông ta niệm rất nhiều kinh văn, đoạn cầm dao cạo sạch tóc trên đầu cậu.

Lúc đó cậu mới ngộ ra: “Ông ta thật sự muốn thế độ cho mình.” Muốn trốn cũng không còn kịp, lúc này công lực chưa phục hồi, chúng lạt ma rất có thể ép phải quay trở về, lại nghĩ đến hơn ngàn tín đồ ở ngoài xem lễ, đường đường là Pháp Vương mà lúc lâm trận định đào thoát thì còn ra thể thống gì, đành phải rập đầu, mặc cho hai tăng nhân đứng cạnh cạo tóc.
Cậu thấy từng lọn tóc lả tả rơi xuống, bụng bảo dạ: “Lúc mình ở Trần gia giúp mọi người giả thành lạt ma đào tẩu, không ngờ hôm nay bản thân lại bị ép trở thành lạt ma thật sự.

Đúng là một lời thành sấm ngữ.”
Đến tối lại có thêm một trường pháp hội, Triệu Quan bận rộn cả ngày, tối đến nội thương lại âm ỉ, nằm trên giường không thể nhắm mắt nổi.

Chợt nghe bên song có tiếng động, bóng đen loáng lên, một ngươi nhảy vào trong phòng, xòe chỉ điểm ngã hai thị giả.


Triệu Quan kinh hãi, vừa ngồi dậy cầm vào đơn đao đặt cạnh nhưng thấy người mới vào thân hình yêu kiều, tuy toàn thân mặc áo đen nhưng vẫn nhận ra Trần Như Chân.
Cậu đại hỉ, thấp giọng gọi: “Trần cô nương!”
Trần Như Chân ngoái lại, ngẩn ngơ nhìn cậu, không nói thành lời.

Triệu Quan giờ mới nhớ ra đầu mình trọc lóc, lại mặc tăng phục của lạt ma, vội giải thích: “Thân phận lạt ma của tại hạ là giả, thụ thương còn chưa lành, xin cô nương mau đưa tại hạ rời khỏi đây.”
Trần Như Chân gật đầu, Triệu Quan liền mở tủ đặt cạnh đầu giường, gom lấy một mớ đồ.

Lúc trước Kim Ngô Nhân Ba Thiết cởi y phục cậu ra, các lạt ma lấy hết đồ đạc, đến lúc bị coi là Pháp Vương mới trả lại toàn bộ, thiết hạng luyện, bách tiên tương, ngô công tác, hạt vĩ tiên mà mẫu thân để lại đều không bị thất lạc.

Cậu quơ được một bao lớn, liếc mắt thấy chuỗi niệm châu và cây kim cương xử của Pháp Vương đời trước, tiện tay vơ luôn rồi theo Trần Như Chân nhảy qua song cửa thoát đi.
Ngôi chùa được canh phòng nghiêm mật, đằng trước và đằng sau đều có lạt ma trông coi.

Trần Như Chân thấy cậu đi lại không tiện, thấp giọng: “Giang đại ca, xin đắc tội.” Đoạn cõng cậu lên lưng, nhanh nhẹn chạy ra hậu viện, nhảy qua tường rồi cưỡi lên lưng hắc mã bỏ đi.
Việc đời thứ ba của Cam Mẫn Châu Nhạc Pháp Vương xuất gia bị một thiếu nữ đưa khỏi chùa rồi từ đó thất tung trở thành kỳ án một thủa trong lịch sử Mật giáo.
--- Xem tiếp hồi 104 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui