Thiên Quan Song Hiệp


Hoa lạt cánh hồng, hạnh xanh nở,
Mùa én bay ra,
Nước biếc ở quanh nhà.
Tơ liễu trên cành phơ phất gió,
Chân trời đâu chẳng non rờn cỏ.
Trong tường chơi đu ngoài lối ngõ,
Ngoài: khách lại qua,
Trong: mỹ nhân cười rộ.
Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ,
Vô tình khiến khách đa tình khổ.
Điệp luyến hoa (Tô Thức) [Nguyễn Xuân Tảo dịch]
Đầu xuân trên đất bắc, khí lạnh đã tan, trời ấm và sáng sủa.

Trong kinh thành, hoa nở rộ khắp nơi, muôn tía nghìn hồng.
Đó là năm thứ mười lăm đời Gia Tĩnh nhà Đại Minh, Thế Tông hoàng đế đương tuổi sung sức, thân thể tráng kiện, chuyên tâm lo việc triều chính, đất nước yên bình, dân chúng an vui.
Buổi chiều hôm ấy, ở phía nam kinh sư, trong sân một toà nhà bề thế tường cao vang lên tiếng cười lảnh lót của trẻ con.

Hai đứa bé gái đang chơi đu dưới giàn hoa ở góc hậu viện, tiếng cười như chuông ngân vang vọng trong khoảnh sân xinh đẹp.

Đứa lớn lối mười một mười hai tuổi, mặc áo nịt thêu và tấm váy màu hoàng yến, đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, vận áo ngắn dệt cẩm với cổ tay áo viền xanh và chiếc quần bằng đoạn lam cùng một đôi hài hoa mẫu đơn, tóc chải thành hai bím, má in đôi lúm đồng tiền, trông rất thanh tú.

Hai đứa phục sức hoa lệ, rõ ra thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Đứa nhỏ tên là Hàm Nhi, con một của chủ nhà – Đại học sĩ Chu Minh Đạo.

Đứa lớn tên Lý Linh Linh, là chị họ của Hàm Nhi.
Lại nói hai đứa đang chơi đánh đu ở sân sau, mãi cũng cảm thấy chán, Lý Linh Linh gợi ý:
- Hàm Nhi, bọn mình chơi ú tim nhé?
Hàm Nhi vỗ tay khen phải, rồi tự bịt mắt nói:
- Biểu tỷ trốn trước đi, muội sẽ đi tìm tỷ.

Mau đi mau đi, muội đếm tới mười là sẽ bắt tỷ đó.
Linh Linh cười bảo:
- Hê! Đếm chậm thôi!
Cô bé nhảy xuống khỏi xích đu, co chân chạy ra sân rộng.
Hàm Nhi ngồi đung đưa trên ghế đu, vừa bưng mắt vừa đếm thật to từ một đến mười, xong buông tay cười:
- Muội tìm tỷ đây!
Vừa mở mắt ra, cô bé đã thấy một người đàn ông áo đen đứng sừng sững trước mặt mình, cách chừng năm sáu thước mà thôi.
Hàm Nhi kinh hãi, miệng há hốc, không thốt được tiếng nào.

Đó là một hán tử cao gầy, một tay cầm thanh kiếm rung rung, một tay ôm ngực, ho sù sụ xong ộc ra một ngụm máu.


Y lảo đảo ngã xuống đất, đè vỡ hai bồn hoa dưới giàn, vẫn xoa ngực và ho khùng khục.

Hàm Nhi lúc này mới nhận ra người đó bị thương lỗ chỗ, tấm áo đen đẫm ướt, vết thương ở vai và đùi vẫn đang rỉ máu.

Một tiểu thư nghìn vàng bé bỏng đã bao giờ gặp phải cảnh ấy? Cô bé ngồi chết trân trên ghế đu, không nói được lời nào.
Đúng lúc đó, trên đầu tường xuất hiện ba bóng người, một trong bọn thét:
- Đằng này!
Ba người nhảy ào xuống, vây quanh người áo đen, chĩa vũ khí vào y.

Ba người mặc cẩm y màu vàng, Hàm Nhi nhận ra đó là sắc phục của thị vệ hoàng gia.
Một người nói:
- Ngươi tưởng ẩn vào phủ đệ của Chu Đại học sĩ thì bọn ta không dám đuổi theo sao?
Một tên béo nói:
- Mau giao thứ đó ra đây! Nể tình huynh đệ bấy nay, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Người áo đen cười nhạt:
- Ai là huynh đệ với ngươi? Cái đồ tham tàn vô sỉ như ngươi, Trịnh Hàn Khanh ta chưa bao giờ để vào mắt!
Những múi thịt ngồn ngộn trên mặt người béo căng ra, hắn huơ đao chém vào đùi hắc y nhân.

Trịnh Hàn Khanh nằm dưới đất, không còn cả sức mà bò, đành phó mặc cho người ta đánh giết.
Tên béo chưa chém được đao xuống, bất đồ thét lên be be, giật lùi lại, giơ tay bịt lên má trái, qua các kẽ tay thấy máu tươi chảy ra.

Hắn chửi:
- Đồ chó, gớm thật!
Thì ra không hiểu bằng cách nào, Trịnh Hàn Khanh đã chém kiếm vào mặt hắn.

Hai người kia đồng bật lên thoá mạ, đao kiếm nhất tề chặt xuống đầu người áo đen.
Họ Trịnh không mảy may chống đỡ, chỉ bảo:
- Vật đó không ở trên mình ta đâu!
Đao kiếm cùng dừng lại giữa lưng chừng.

Người bên trái hỏi:
- Ngươi giấu nó ở đâu?
Người kia chêm:
- Thằng này giảo hoạt quá, bắt sống về, giao cho Hồng đại tổng quản thẩm vấn là được.
Hắc y nhân lắc đầu, nói giọng thê thảm:
- Vương huynh, huynh bắt ta về giao cho sai nha, công tư rõ ràng, ta không trách gì.

Nhưng huynh có biết vật ta lấy đi là vật gì không?
Người họ Vương hơi ngần ngừ:
- Ta không rõ.

Ta chỉ biết ngươi lấy cắp một thứ quan trọng trong cung.

Trịnh Hàn Khanh lại hỏi:
- Hồng Tổng quản không nói cho huynh biết ư?
- Không, họ Vương đáp.
Người áo đen từ tốn tiếp:
- Ông ta không kể rõ vì đó vốn là thứ ông ta lấy trộm trong cung.

Không tiện bộc bạch cho người ngoài mới phái bọn thân tín các huynh đi, bí mật đuổi theo lấy lại.

Nếu các huynh biết vật ta lấy là vật gì, Hồng tổng quản sẽ giết các huynh bịt miệng.

Vì vậy ta khuyên hai huynh, đừng nên nhìn thấy vật ấy thì tốt hơn.
Họ Vương hừ mũi:
- Ta đối với Hồng tổng quản một dạ trung thành.

Ai mà tin được miệng lưỡi quỷ quyệt của ngươi! Ngươi là thị vệ hoàng cung mà giở trò đạo tặc, nay lại đặt điều nhơ bẩn.

Thật vô liêm sỉ!
Hắc y nhân thở dài, nói với người còn lại:
- Lâm huynh, huynh tin ta hay tin Hồng tổng quản?
Họ Lâm lắc đầu:
- Hàn Khanh, bây giờ ngươi nói gì cũng quá muộn.

Lúc chạy trốn khỏi cung ngươi đã giết mười mấy thị vệ.

Cho dù ngươi không lấy trộm thì huyết án đó cũng đủ ghê gớm rồi.
Người áo đen than:
- Đã vậy, ta để các huynh lập được đại công.

Lâm huynh, Vương huynh, vật đó ta giấu ở… giấu ở… khục khục…
Họ Lâm và họ Vương cùng thấp đầu xuống, cốt để nghe cho rõ lời Trịnh Hàn Khanh.

Người áo đen vụt nhổm lên.

Trường kiếm hoa một đường sáng bạc, trúng vào yết hầu hai người nọ.

Máu tươi phún thành vòi, khuôn mặt lộ vẻ khiếp đảm thắc mắc, họ ngã ngửa ra, giãy giụa một lúc rồi bất động.
Người béo tái mét mặt, thét lên thảng thốt rồi quay mình bỏ chạy.

Trịnh Hàn Khanh huơ tay phải, trường kiếm phóng theo, đâm phụp vào bối tâm hắn.


Thân hình phục phịch đổ xuống, cố gắng bò tiếp được mấy thước thì nằm im.
Trịnh Hàn Khanh ngồi dậy, thở hồng hộc nặng nề.

Y gắng gượng đứng lên, đá xác họ Vương và họ Lâm vào bụi cỏ ở góc sân, đoạn chậm chạp đi đến chỗ người béo, rút kiếm khỏi lưng hắn, đá nốt vào góc vườn.

Kế đó y quay lại, nhìn Hàm Nhi vẫn đang ngồi trên xích đu.
Hàm Nhi trân trối nhìn cảnh giết chóc máu me, người cứng đơ như trúng tà, chết dí một chỗ không cục cựa gì được.
Người áo đen chậm chạp đi lại phía cô bé, mỗi bước đều phải vận hết mười phần khí lực, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vật ra đất và không gượng dậy được nữa.

Y đi chật vật gian khổ thế, cuối cùng cũng đến được chỗ xích đu.

Y ngồi xổm xuống, ngang mặt với Hàm Nhi.

Cô bé run lẩy bẩy.

Mặt Trịnh Hàn Khanh đầy máu, thần sắc hung dữ, hai mắt như hai tia chớp xoáy vào mặt người ta, song y hỏi bằng giọng rất hiền hậu:
- Cô là cô Hàm Nhi, đại tiểu thư của Chu gia phải không?
Hàm Nhi không hiểu sao người khách lạ này lại biết tên mình, không dám không đáp, bèn gật đầu.
Trịnh Hàn Khanh ngửa mặt nhìn trời, thần thái nặng nề, tựa hồ đang suy nghĩ rất lung một chuyện gì quan trọng.

Lát sau, y thở dài, thò tay vào túi, lấy ra một gói nhỏ vuông vức, hình như bên trong là cuốn sách.

Y đưa cái gói cho Hàm Nhi, vuốt ngực ho một thôi một hồi.

Khuôn mặt y xanh tái, hơi thở dồn dập, y dặn:
- Vào giờ tý đêm nay, có một đại nương và một cô bé sẽ đến giếng nước ở sân sau nhà cô.

Cô đem gói này giao cho đại nương.
Y nói rất nghiêm khắc, hoàn toàn là mệnh lệnh chứ không mảy may có ý khẩn cầu.

Chu Hàm Nhi nghệt mặt ra nghe, không đáp, cũng không đón lấy, vì kinh ngạc quá độ mà quên cả sợ hãi.
Trịnh Hàn Khanh thở dài:
- Cô bảo đại nương phải trốn ngay đến Hổ sơn, nhờ phu phụ Y hiệp che chở.

Trong gói này có bức thư, nhắn đại nương phải trao tận tay Y hiệp.

Nghe rõ chưa?
Y cao giọng ở câu cuối.

Hàm Nhi giật mình, vội gật đầu.
Họ Trịnh lại đe:
- Cô chuyển giúp lời tôi đến đại nương.

Sau đó, không được hé bất cứ một lời nào với cha mẹ cô hoặc ai khác về việc tôi phó thác cũng như những gì xảy ra mới đây.

Nếu cô tiết lộ, dẫu nửa câu thôi thì gia đình cô tan tành ngay lập tức.

Nhớ đấy, giờ tý đêm nay nhất định phải đem vật này giao cho họ.


Cô mà không làm theo lời tôi, tôi chết đi rồi sẽ biến thành ma về hỏi tội cô!
Hàm Nhi tái mét mặt, nước mắt mấp mé bờ mi, nghe đến đây thì kêu ối rồi bật khóc.
Trịnh Hàn Khanh dịu mặt, nhét cái gói vào lòng Hàm Nhi, ôn tồn bảo:
- Bé ngoan, cô phải nghe lời đấy.

Việc này quan trọng lắm, quan trọng cực kỳ.

Giao cái gói cho họ và quên đi tất cả những gì đã xảy ra.

Không được hé răng với ai cả.

Rõ chưa?
Y chăm chú nhìn Hàm Nhi, cô bé vừa khóc vừa gật đầu.

Y mỉm cười, xoay mình bỏ đi, chệnh choạng đến bờ tường, đột nhiên quay ngoắt lại:
- Cô… xin nhắn với cô bé đó.

Khi chưa đến hai mươi tuổi thì nhất định không được mở vật ấy ra xem.

Nói rằng cha… cha đã đi rồi, bảo nó phải nhớ, nó mãi mãi là bảo bối mà cha yêu quý nhất, mãi mãi… mãi mãi…
Y bỗng nghẹn ngào, người run rẩy.

Rồi y nhào về phía trước, biến mất sau bụi hoa.
Hàm Nhi ngồi yên trên xích đu, câm nín.

Những gì đã xảy ra hệt như một cơn ác mộng.

Lâu lắm, có gió thoảng đến, Hàm Nhi thấy lưng lạnh toát, rịn mồ hôi.
Chợt có người la toáng lên phía sau:
- Hàm Nhi! Hàm Nhi! Sao muội không đi tìm tỷ?
Hàm Nhi giật mình, ngoái đầu lại trông.

Cô chị họ đang hậm hực tới gần.

Chả là Linh Linh vừa núp ở sân trước, núp mãi mà không thấy biểu muội đến tìm nên lại phải ló ra xem, thấy em ngồi lì trên xích đu, cô phát cáu chạy lại căn vặn.

Thình lình nhận ra mặt Hàm Nhi xanh tái, cô ngạc nhiên hỏi:
- Hàm Nhi, muội sao thế?
Hàm Nhi sực tỉnh:
- Muội… muội… rồi im bặt.

Cô nuốt nước bọt, nhảy xuống khỏi xích đu, chẳng hiểu lấy đâu ra dũng khí, kéo tay chị chạy đến chỗ bụi hoa mà Trịnh Hàn Khanh vừa nhảy vào.

Trên nền đá sau bụi hoa, vết máu loang đỏ, nhưng người áo đen thì không thấy đâu nữa.
Lúc ấy trời đã nhá nhem, Linh Linh không chú ý đến vết máu, chỉ cảm thấy chỗ này âm u, tự dưng sởn gai ốc, bảo:
- Hàm Nhi, bọn mình vào nhà đi.
Hàm Nhi nghi hoặc cúi nhìn cái gói trong lòng, nhớ tới ba cái thây nằm ở góc sân, bất giác càng thêm sợ hãi, vội vã theo Linh Linh đi vào.
--- Xem tiếp hồi 2 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui