Thiên Phụng Trường Thời


Chiều ngày hôm sau, Tường Minh qua phòng của Thiên Phượng, nhẹ giọng nói: "Tôn cô nương, cha ta vừa hồi phủ.

Cô có thể qua gặp ông ấy!"
Nghe thế, Thiên Phượng lập tức sửa soạn quần áo chỉnh tề.

Mang theo chiếc hộp gỗ, dẫn Mộc Mộc cùng Bạch Lãng đi cùng.

Tại gian nhà chính, một người đàn ông uy nghiêm đang ngồi, trên người toát lên một sát khí ngút trời, không cần nói cũng có thể khiến người khác phải kinh sợ.

Tôn Kiến thân là tướng quân chinh chiến nhiều năm, sự nghiêm nghị cùng sát khí toát lên khiến người ta phải né tránh ánh mắt sắc bén của ông.

Thiên Phượng từ từ bước vào, cung kính chào hỏi Tôn Kiến: "Tham kiến Tôn lão gia, cháu là Tôn Thiên Phượng, con gái của Tôn Bách.

Đây là sư đệ của cháu, Mộc Mộc và bạn cháu, Bạch Lãng."
Bạch Lãng nghe xong câu nói của Thiên Phượng, bất tri bất giác nhìn Thiên Phượng mà mỉm cười, thầm vui mừng, cô ấy xem mình là bạn sao!
Tôn Kiến vừa nghe thấy hai chữ "Tôn Bách", đôi mắt sắc bén lạnh lùng bỗng lộ một tia mong nhớ, đau thương.

Ông nghiêm nghị nói: "Đệ ta đã mất cách đây 24 năm.

Cô lấy gì chứng minh cô là con gái của đệ ta?"
Thiên Phượng bước tới, đem chiếc hộp gỗ cho Tôn Kiến: "Đây là di vật để lại của cha cháu"Tôn Kiến mở chiếc hộp ra, vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy ngọc bội Tôn gia cùng di thư của Tôn Bách để lại.


Nội dung trong lá thư, Thiên Phượng có từng đọc qua, đơn thuần chỉ là lời dặn dò chăm sóc con gái của cha mình.

Nhưng trong đó có một dòng luôn khiến Thiên Phượng không sao quên được "Không được phép có bất kỳ quan hệ nào với Thiên gia", Thiên Phượng thầm nghĩ mẹ cô xuất thân từ Thiên gia, nơi này cũng nổi danh mưu kế trùng điệp, có phải mẹ mình đang gặp nguy hiểm không, cha mình vì không muốn mình có chuyện nên mới bảo mình tránh xa Thiên gia.

Những suy nghĩ này luôn tồn tại trong đầu Thiên Phượng, không sao quên được, càng thêm lo lắng cho người mẹ chưa từng gặp của mình.

Sau khi Tôn Kiến đọc lá thư, ông vô thức rơi nước mắt, nhìn Thiên Phượng trước mắt đầy trầm tư và quả quyết: "Nếu cháu đã là con gái của Tôn Bách, nơi này chính là nhà của cháu.

Ta sẽ bảo vệ cháu chu toàn".

Một lời nói ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng mang theo quyết tâm bảo vệ cháu gái duy nhất này.

Tôn Bách và Tôn Kiến vốn là hai anh em vô cùng thân thiết, nay gia tộc họ Tôn cũng không còn nhiều người, Thiên Phượng lại là cốt nhục của em trai mình, Tôn Kiến tự thề với lòng, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng phải bảo vệ Thiên Phượng an toàn.
Nghĩ đến đây, Tôn Kiến vội nói: "Hôm qua ta nghe Mộc Mộc cùng Bạch Lãng bị Thanh Thức đánh, ta sẽ thay hai người trừng phạt thằng nhóc đó một trận."
Vốn là người thích tìm hiểu về suy nghĩ của người khác, câu nói của Tường Minh về biến cố khiến Thanh Thức trở nên hung tàn luôn quanh quẩn trong đầu.

Nhân tiện, Thiên Phượng hỏi rõ: "Bá phụ, Thanh Thức có phải đã từng trải qua biến cố nào khi còn nhỏ không ạ?"
Nghe thấy câu hỏi, Tôn Kiến ngạc nhiên: "Sao cháu lại hỏi vấn đề này?"
"Hôm qua, lúc Thanh Thức đánh Mộc Mộc và Bạch Lãng, cháu thấy cảm xúc của đệ ấy rất lạ.

Hơn nữa, Tường Minh cũng có nói với cháu, khi Thanh Thức còn nhỏ hoạt bát đáng yêu chứ không như bây giờ.

Vì vậy, cháu nghĩ có thể đệ ấy trải qua cú sốc tâm lý nên mới thành như thế này!"

Tôn Kiến thở dài, rồi từ từ kể lại: "Thanh Thức khi còn nhỏ quả thật không như bây giờ, thằng bé thân thiện, hòa đồng với mọi người lắm.

Cho đến năm đó, ta dẫn quân đi phản công quân xâm lược của Vạn Lý Thành, một tên gián điệp trong triều ta đã bắt cóc Thanh Thức cùng mẹ của thằng bé, khi đó Thanh Thức chỉ mới 7 tuổi.

Theo nguồn tin từ quân ta đã cài cắm vào Vạn Lý Thành cho biết, Thanh Thức bị chuốc rượu bất kể ngày đêm, thằng bé theo đó rơi vào tình trạng nghiện rượu, không khi nào tỉnh táo.

Sau đó, trong một đêm khuya, khi vợ ta chăm bệnh cho thằng bé, Thanh Thức đột nhiên nổi sát tâm, chính tay giết hại mẹ của chính mình.

Đến khi ta đột kích thành công thì thằng bé rơi vào hoảng loạn, kết cục không thể cứu vãn.

Suốt bao năm, Thanh Thức khó khăn mới cai được rượu, nhưng chính đôi tay bị nhuốm máu của mẹ mình là vấn đề khiến thằng bé trở nên như bây giờ."
Nghe thấy vậy, Thiên Phượng rơi vào trầm tư.

Dường như mọi sự trách móc Thanh Thức đều tan biến, ngược lại cô cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương.

Ai biết được rằng trong khoảng thời gian đó, thằng bé đã trải qua những gì, và động cơ gì đã khiến thằng bé sát hại mẹ mình? Sau câu chuyện đó, cả phòng đều rơi vào trầm tư, Thiên Phượng lẳng lặng uống cốc trà, lòng suy nghĩ nhiều điều.

Đột nhiên, cô nhớ đến ba chữ "ký ức giả", vội vàng nói: "Có lẽ Thanh Thức bị người khác lợi dụng, tạo nên ký ức giả cho thằng bé khiến thằng bé nghĩ mẹ mình là người xấu!"
Tường Minh cùng Tôn Kiến bất ngờ, đồng thành nói: "Ký ức giả?"
Mộc Mộc và Bạch Lãng cũng không khỏi ngạc nhiên, đây là lần đầu họ nghe đến ba chữ "Ký ức giả"
Thiên Phượng theo đó giải thích: "Cháu từng đọc qua quyển sách về tâm trí và hành vi tội phạm,..." Chưa kịp nói hết câu, Thiên Phượng nhận thấy sự khó hiểu trong mắt hai cha con Tường Minh và Tôn Kiến.


Vội vàng nói lại: "Ý là cháu từng đọc qua sách.

Ký ức giả tức là trong tình huống cực đoan, ký ức của con người có thể xa rời thực tế đến nỗi họ tin rằng họ là nạn nhân, nhân chứng của một tội ác chưa từng xảy ra, thậm chí họ tin rằng họ đã gây ra một tội ác không có thật."
Tường Minh tuy nghe hiểu nhưng vẫn muốn tìm hiểu rõ hơn: "Cô có thể giải thích rõ hơn được không?"
Thiên Phượng tiếp tục nói: "Ví dụ, một người nghiện rượu trong giai đoạn cai nghiện hoặc khi tỉnh táo, bị những người xung quanh nói rằng nghiện rượu bắt nguồn từ tiền sử bị lạm dụng tình dục thời thơ ấu.

Và khi họ liên tục nói điều này với người nghiện rượu, sẽ tạo nên ký ức giả, cũng tức là người đó tin rằng trong quá khứ họ đã từng bị lạm dụng tình dục."
Tường Minh như hiểu rõ mọi việc tiếp tục nói: "Cho nên ý cô là khi Thanh Thức nghiện rượu, người của Vạn Lý Thành đã thao túng tâm trí của thằng bé khiến cho thằng bé nghĩ rằng mẹ là kẻ xấu.

Do đó, khi Thanh Thức bị bệnh, đầu óc không tỉnh táo, thì ký ức giả đó ùa về và thằng bé hành động như đang trả thù kẻ xấu với mẹ."
Thiên Phượng gật đầu: "Đúng vậy."
Tôn Kiến ngồi bên cạnh, vội vã lên tiếng: "Phượng nhi, ta biết cháu tinh thông y thuật.

Thật không ngờ, vấn đề này cháu cũng biết."
Thiên Phượng ngại ngùng, mỉm cười: "Cháu chỉ dựa vào đọc sách thôi ạ"
Bạch Lãng bên cạnh nhìn thấy Thiên Phượng mỉm cười, lòng bất giác cảm thấy ấm áp.

Mộc Mộc im lặng đã lâu, cũng lên tiếng: "Vậy liên quan gì việc cậu ta có thể vô cớ đánh người chứ?" Vừa nói vừa chỉ vào vết thương sau lưng, khuôn mặt lại bày ra vẻ đáng thương cùng tức giận.
Thiên Phượng xoa đầu Mộc Mộc đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Ta nghĩ Thanh Thức đánh người vì đây là hành động cuối cùng đệ ấy ra tay với mẹ mình.

Việc đánh người có thể là xả giận, cũng có thể là tìm sự thân thuộc đã mất.

Nhưng Thanh Thức không thể ra tay với con gái vì nó sẽ hiện ra hình ảnh đau thương khi đệ ấy sát hại mẹ mình, đó là lý do tại sao hôm qua ta không bị đánh đó!" Dứt lời, Thiên Phượng cười nhẹ, tiếp tục nói: "Về vấn đề này, ta không rõ.

Nhưng Thanh Thức chắc chắn là thiếu tình yêu thương, thiếu sự quan tâm từ gia đình."
Tôn Kiến nghe xong, vội nói: "Vậy có cách nào chữa trị cho thằng bé không?" Một người cha là tướng quân, bất kể khi nào luôn phải sẵn sàng chinh chiến khi có hiệu lệnh.


Bao năm, ông quanh năm ở sa trường, ông không vì tên hôn quân đang cai trị Thiên Lan Quốc mà vì người dân nơi đây.

Trách nhiệm của một tướng quân ông đã làm rất tốt nhưng với vị trí là người cha, ông thực sự đã đối xử tệ với các người con của mình, đặc biệt là Thanh Thức.
Thiên Phượng trầm ngâm suy nghĩ, thực tế cô không phải bác sĩ tâm lý làm sao có thể giúp đỡ Thanh Thức đây.

Cô nhẹ nhàng nói: "Cháu thực ra không tinh thông lắm, nhưng cháu nghĩ có thể sử dụng thuốc an thần, cộng với việc thường xuyên quan tâm, chăm sóc Thanh Thức.

Cho đệ ấy tình yêu thương của gia đình, thay đổi lối sống có thể sẽ có ích.

Cháu không dám khẳng định kết quả!"
Tôn Kiến cùng Tường Minh nghe xong, không khỏi vui mừng.

Tôn Kiến vội nói: "Vậy...!Phượng nhi...!cháu có thể chữa trị cho thằng bé không? Cháu muốn ta làm gì cũng được", một lời nhờ vả khó nói ra, ngay khi gặp Thiên Phượng, Thanh Thức đã ra tay đánh Mộc Mộc và Bạch Lãng, sợ rằng cô sẽ không đồng ý.
Thiên Phượng mỉm cười: "Cháu học y thuật, gặp bệnh phải cứu.

Hơn nữa, Thanh Thức cũng là người thân của cháu.

Cháu sẽ chữa trị cho đệ ấy.

Bá phụ yên tâm!"
Nghe xong câu đồng ý của Thiên Phượng, Tôn Kiến không khỏi vui mừng, luôn miệng cảm ơn Thiên Phượng.

Bạch Lãng bên cạnh mỉm cười thầm nghĩ, cô vốn là vậy, cô vẫn ưu tiên cứu người mà không hề quan tâm thân thế của họ, thậm chí vì cứu người có thể gây thù không cần thiết, mình chính là một điển hình.

Bạch Lãng vốn lạnh nhạt, nay lại cảm nhận được hơi ấm khi ở cùng Thiên Phượng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận