Thiên Phụng Trường Thời


Yêu nhân trước mặt giờ đây chỉ toàn một mùi máu tanh, vết roi đầy trên lưng.

Thế giới dựa vào quyền thế, sức mạnh chèn ép người khác, đúng thật khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

Sau một tràn xả cơn giận, vị công tử kia cuối cùng cũng dừng lại.

Lúc này hắn quay sang chủ sàn đấu giá, lớn giọng nói: "Tên nô lệ này, bao nhiêu ta sẽ bồi thường cho ngươi!" Dừng một khoảnh khắc, hắn thở dài, bằng một giọng khinh thường:" Chả vui gì cả, đánh không một tiếng rên la." Hắn ta không có ý định mua tên yêu nô, chẳng qua chỉ vung tiền cho một thú vui tiêu khiển mà thôi.
Thế giới bình đẳng, mọi người đều như nhau, sao có thể dùng tiền để mua thân xác một người chỉ để xả giận, tìm sự thú vị.

Vốn không muốn gây thù chuốc oán không cần thiết, nhưng với câu nói "bồi thường" của hắn ta, thật sự đã là giọt nước tràn ly, làm cơn giận của Thiên Phượng như núi lửa phun trào không kiểm soát, lớn tiếng quát: "Này tên áo lụa kia, ngươi tưởng có thể dùng tiền mua mọi thứ sao.

Con người sinh ra vốn bình đẳng, Thiên Lan Quốc cũng có quốc pháp há để ngươi làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên!"
Một tiếng cười lớn, kèm theo sự khinh thường, hắn ta trả lời: "Ngươi là ai dám cả gan ở đây xen vào chuyện của ta! Ngươi chán sống rồi đúng không?"
"Ta là ai có quan trọng không? Còn ngươi là ai, ở đây hành hạ người khác, dùng tiền mua vui, hành hạ người khác như thế?" Vừa nói, Thiên Phượng vừa đi tới chỗ yêu nhân đang quỳ trước mặt, nhẹ nhàng đỡ yêu nhân đứng dậy.

Mộc Mộc bên cạnh lắc đầu sầu não, vừa mới xuống núi đã gây chuyện rồi.

Mộc Mộc nhỏ giọng nhắc nhở: "Này, tỷ muốn làm gì thế, vừa xuống núi đã gây sự thế!"
"Ta chỉ thấy chuyện bất bình không kiềm lòng được thôi!"
Vị công tử ác cảm kia nhìn thấy, bằng một giọng chán nản như thể không có gì thú vị cho hắn ta đùa giỡn, hỏi: "Ngươi muốn cứu hắn ta?" Một giây ngưng đọng, hắn nhếch miệng cười nhẹ: "Đây là sàn đấu giá, nếu ngươi trả giá cao hơn ta, hắn sẽ thuộc về ngươi." Nói xong hắn quay về phía chủ sàn đấu, lớn giọng hỏi: "Tên lang nô này bao tiền?"

Tên chủ sàn đấu run rẩy trả lời: "Bẩm công tử, 50 lượng"
"Được, ta trả 60 lượng" Thiên Phượng lúc này lên tiếng, trong người cũng không nhiều ngân lượng, do đó cũng không dám thét giá cao.

Nhưng ai ngờ, hắn ta lại lớn tiếng cười nói: "Ta trả 150 lượng"
Khuôn mặt Thiên Phượng lúc này trở nên méo mó, vốn trong người chỉ mang theo tầm 300 lượng làm sao đây! Trầm ngâm một hồi dường như đang suy nghĩ điều gì, Mộc Mộc ở bên lúc này như biết được tâm tư của Thiên Phượng, nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn cứu hắn thì cứu, miễn sao ta vẫn no bụng tới Tôn gia là được."
Sau câu nói của Mộc Mộc, Thiên Phượng thét giá: "Ta trả 170 lượng"
"200 lượng"
"250 lượng"
"300 lượng".

Nghe đến cái giá bằng cả gia sản hiện có, 300 lượng, Thiên Phượng nuốt nước bọt im lặng, có vẻ không thể giúp được yêu nhân lang tộc này rồi.

Bất ngờ, một vị thiên kim chạc tuổi Thiên Phượng bước vào, lên tiếng: "Ta trả 350 lượng."
Vị thiên kim có vẻ ngoài đẹp một cách nhẹ nhàng, quý phái, toát lên mình một khí chất tôn quý bước vào.

Lúc này, nô bộc bên cạnh công tử kia đột nhiên kéo tay hắn, nói nhỏ: "Thiếu gia, là Lâm tiểu thư.

Thiếu gia không nên đụng chạm gia tộc họ Lâm, lão gia sẽ trách mắng!"
Hắn quay sang nhìn, cười khinh rồi hỏi: "Lâm tiểu thư, ngọn gió nào đưa cô đến đây, lại còn muốn tranh một tên yêu nô với ta thế?"
"Ta chỉ là không muốn nhìn thấy người khác bị hành hạ, không có ý khác"
Sau câu trả lời, Tôn Thiên Phượng có chút vui trong lòng, hóa ra là cùng một mục đích với cô.

Lúc này Lâm tiểu thư đột nhiên quay sang Thiên Phượng, nhẹ nhàng đi đến nói: "Cô cũng muốn giúp hắn đúng không?"
"Phải, ta chỉ muốn cứu hắn ra khỏi đây thôi!"
"Vậy được, thế này nha.

Ta ra tiền, cô mang hắn đi chữa trị, đồng ý không?" Nói xong, Lâm tiểu thư lại nở nụ cười xinh đẹp trên môi, một cảm giác thân thiện và dễ gần khiến cho Thiên Phượng không thể từ chối: "Được, không biết quý danh của Lâm tiểu thư là gì?"
"Hai người chúng ta chỉ đơn thuần gặp nhau thôi, nếu có duyên ta sẽ cùng cô làm bạn được không?"
"Được".
Lúc này hai người con gái trò chuyện với nhau, tên công tử kia dường như tàn hình trước mặt mọi người.

Vì hắn cũng kiêng dè Lâm tiểu thư trước mặt, nên cũng không gây khó dễ nữa, quay sang nhìn tên nô bộc bên cạnh: "Về thôi, mất hết cả hứng".

Nói xong hắn ta lẳng lặng rời đi.

Bầu không khí chỉ còn là tiếng cười đùa của hai người con gái.


Lúc này, tên chủ sàn đấu giá rụt rè bước tới: "Lâm tiểu thư, vị công tử kia cũng đi rồi.

Người xem,..."
"Được, Tiểu Hoa, trả tiền".

Lúc này, tiểu nô tỳ bên cạnh bước tới đưa hầu bao cho tên chủ sàn đấu.

Như bỏ được gánh nặng, hắn cười tươi cung kính cảm tạ Lâm tiểu thư.

Giải quyết xong chuyện, Lâm tiểu thư cũng rời đi.
Thiên Phượng tới bước yêu nô kia, vừa cởi trói vừa hỏi: "Ngươi tên gì?".

Tên yêu nô im lặng không trả lời, chỉ lắc đầu, Thiên Phượng tiếp tục hỏi: "Ngươi không muốn nói sao?"
Một giọng nói trầm, lạnh băng: "Ta không có tên"
"Vậy ta gọi ngươi là Bạch Lãng nha, thế nào?"
"Sao cũng được", hắn trả lời xong sau đó tiếp tục im lặng, không nói gì thêm.

Mộc Mộc ở bên cạnh, nhìn Bạch Lãng bằng nửa mắt, hỏi: "A Lãng, ngươi từ đâu đến?"
Nghe đến từ A Lãng, Thiên Phượng bất ngờ quay sang: "Mộc Mộc, đệ từ khi nào xưng hô gần gũi với Bạch Lãng thế.

Còn A Lãng, A Lãng nữa chứ"
"Mộc Mộc ta đó giờ đã là người thân thiện, dễ hòa đồng, người gặp người thương, vật gặp vật mến".

Nói xong, Mộc Mộc hếch mũi tự hào, cười lớn.

Thiên Phượng nghe xong, một gương mặt không chút sự tin tưởng: "Đệ nói sao, thân thiện, còn dễ hòa đồng á.


Mặt trời mọc đằng tây à?", không kiềm được cười lớn.

Mộc Mộc tức tối, trả lời: "Chỉ có người thông minh mới nhìn ra được vẻ đáng yêu, dễ mến của ta thôi.

Tỷ ngốc như vậy, làm sao nhìn ra được!"
"Đệ...!" Thiên Phượng đúng thật hết cách với tiểu nhóc này, đành bất lực nhìn sang Bạch Lãng.
Lúc này hắn ta lên tiếng: "Ta không gia đình, lang thang khắp nơi, không có nơi đến."
Thiên Phượng nghe vậy, quay sang đáp: "Nếu vậy, ngươi đi theo ta đi".

Bạch Lãng không nói gì, chỉ gật đầu.

Nhận được sự đồng ý, Thiên Phượng quay sang bảo Mộc Mộc, bằng một giọng điệu châm chọc nói: "Sư đệ dễ thương đáng yêu, khả tú khả ái của ta.

Giờ mình đi mua chút thuốc cho A Lãng ca ca của đệ nha."
Mộc Mộc nhìn ra được sự chế giễu của Thiên Phượng, giận dữ nói: "Nể tình tỷ cầu xin ta như thế, ta đồng ý ăn ít lại lần này thôi đấy!"
Thiên Phượng bất ngờ quay sang, lớn tiếng phản bác: "Ta cầu xin đệ khi nào chứ".

Và sau đó là một trận cãi nhau của hai tỷ muội Thiên Phượng, Mộc Mộc, còn Bạch Lãng chỉ im lặng đi theo sau, ăn dưa hóng chuyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận