Thiên Phú


Xe chạy đến dưới nhà Diệp Noãn.

Diệp Noãn nhẹ nhàng ấn nút, cỡi giây nịt an toàn ra: “Cảm ơn anh đã đưa em về.”
“Ngày mai em có đi học diễn không?” Cung Ngạn Vũ hỏi.
“Đi, đại khái còn có một tuần.”
“Ngày mai anh đi đón em.”
“Anh cẩn thận một chút.” Ngược lại Diệp Noãn cũng không có cự tuyệt, chỉ là nhắc nhở anh, “Gần đây giống như có phóng viên bám theo em.”
“Ừ, anh cũng sẽ nói anh Niên chú ý.” Lời này có ý là nếu có bị chụp đến, cũng sẽ để công ty đè xuống.
Chỉ cần có tâm, không có gì là không đào lên được, cho nên thái độ của công ty cũng rất trọng yếu.
Vô luận như thế nào, lộ ra tin yêu đương đối với nghệ sĩ đều có ảnh hưởng.
Cung Ngạn Vũ lo lắng không phải cho mình, anh vẫn cho rằng mọi người thích ca khúc của anh hơn là bản thân anh, cho nên cho dù anh có bạn gái cũng không khác gì.


Anh vẫn là lo lắng cho Diệp Noãn.

Mặc kệ xuất hiện ảnh hưởng gì, anh luôn không hy vọng vì chính mình mà tạo thành ảnh hưởng đến Diệp Noãn.
Đối với Diệp Noãn mà nói, cô vừa không thích lăng xê, cũng không thích làm rõ ràng chuyện yêu đương.

Đối với diễn viên, nếu có nửa kia, lại cùng với người khác diễn yêu đương sẽ làm cho người xem cảm thấy không thích hợp.
Nghĩ như vậy, cô thở dài trong lòng một hơi, thật ra cô vẫn nên diễn xuất cho tốt, không nên có tình cảm khúc mắc gì với người khác.

Khả năng là trong lòng vẫn luôn chờ mong có người có thể sủng ái mình thật tốt đi.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Cung Ngạn Vũ hỏi.
“Không có gì.” Diệp Noãn giơ tay lên đi mở cửa xe, “Em lên nhà đây.”
“Cạch” một tiếng, cửa xe bị khóa lại.
Diệp Noãn kinh ngạc quay đầu nhìn anh một cái.
Giờ phút này mắt anh có chút sâu thẳm: “Lời lúc trước em nói, coi như là thật sao?”
Cô hỏi lại theo trực giác: “Nói cái gì?”
Cung Ngạn Vũ không trả lời, anh nắm lấy tay cô, thân mình hướng về phía trước.
Diệp Noãn lập tức hiểu được.
“Uy,” cô nhắc nhở anh, “Sẽ bị người khác nhìn thấy.”
“Sẽ không,” chóp mũi hai người cách nhau khoảng 5cm, giọng Cung Ngạn Vũ rất ôn nhu, “Loại thủy tinh này, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy ở bên trong.”
“Phía trước…” Diệp Noãn quay đầu nhìn phía trước, kết quả Cung Ngạn Vũ sớm có mưu đồ, đối diện với đầu xe chính là vách tường.
“Anh…” Cô xoay đầu, vừa cảm thấy buồn cười, lại có chút ngượng ngùng.
“Hôm nay anh không có uống say,” Cung Ngạn Vũ tiếp lời cô, “Anh rất thích em.”

Lúc này không còn đơn giản là môi chạm môi, mà là một nụ hôn ôn nhu và triền miên, rốt cuộc Cung Ngạn Vũ đã được như nguyện.

Anh cảm thấy khả năng bản thân vẫn còn chút bá đạo, vốn anh muốn nói với cô, anh muốn đối tốt với cô, bởi vì đó là việc làm anh cảm thấy vui vẻ.

Nhưng bây giờ, muốn đối tốt với cô đã không thỏa mãn được anh nữa, tiến thêm một bước, anh muốn giữ lấy cô.

Giữ lấy địa vị nhỏ nhoi trong lòng cô.

Hoặc là, dùng hành động hôn môi này để chứng mình anh đối với cô là khác biệt.
Không biết có thể tạo thành gánh nặng của cô hay không, nhưng mà anh cảm thấy có lẽ cô cũng sẽ không chán ghét mình.
Nụ hôn kết thúc, hai người biến thành cái đầu tôm đỏ rực.
“Uy,” Cung Ngạn Vũ nhìn cô, “Sao mà mặt em đỏ như vậy a.”
Diệp Noãn trợn trắng mắt nhìn anh: “Anh cho rằng mình không đỏ sao?”
“Hệ thống sưởi hơi nóng,” Cung Ngạn Vũ kiếm cớ, “Đúng là như vậy.”
Diệp Noãn cúi đầu cười, sau đó lại ngẩng đầu, đôi mắt kia sáng ngời mà lại thẳng thắn thành khẩn: “Em cũng thích anh.”
Thích ai, không thích ai, thật ra cô đều không ngụy trang được.

Anh không có kinh nghiệm, không biết nên làm như thế nào mới xem là tốt nhất, nỗ lực của anh, cô thấy được.
Nhưng đại khái anh không biết, cô cũng nỗ lực bao nhiêu, anh sẽ không biết cô phải huy động bao nhiêu dũng khí để tiếp nhận một đoạn tình duyên mới.

Nhưng mặc dù là thất bại, lúc này đây cô vẫn có thể đối mặt.
Cung Ngạn Vũ bởi vì những lời này của cô mà mừng rỡ không thôi, giờ phút này rốt cuộc anh đã biết thế nào là tình yêu nam nữ, hóa ra lưỡng tình tương duyệt lại tuyệt vời đến vậy.
Anh ôm cô: “Làm vài lần, đại khái sẽ không dễ đỏ như thế nữa.” Sau đó lại lần nữa phủ lên môi cô.
Mặt trời cứ như thường lệ lên cao, thế nhưng mỗi ngày đều có sự khác nhau.
Diệp Noãn và Đàm Phượng đi xuống cầu thang, phát hiện Cung Ngạn Vũ đã đợi ở dưới.
“Oa, A Vũ.” Đàm Phượng ngáo một cái, “Làm sao mà anh đến sớm vậy?”
Sáng sớm mùa đông Bắc Kinh thật đúng là lạnh, Diệp Noãn kéo áo khoát trên người, khom lưng nhìn vào bên trong xe: “Anh đến đây lúc nào?”
Cung Ngạn Vũ nhìn đồng hồ trên tay: “Đại khái khoảng 10 phút trước.” img.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận