Thiên Phú


Diệp Noãn tự dưng lại đến nhà Cung Ngạn Vũ làm khách, chuyện này suýt nữa làm Đàm Phượng cười bể bụng.
“A Noãn…” Cô còn cợt nhả hỏi, “Gặp người lớn cảm giác thế nào?”
Diệp Noãn tức giận nói: “Cậu rồi cũng có ngày đó thôi, cứ chờ đi rồi biết.”
“Tớ không thèm!” Đàm Phượng nói, “Về sau muốn làm chồng tớ thì phải là người có nhà có xe, cha mẹ mất sớm.”
Quý Thu bật cười ha hả.
Diệp Noãn xỉa trán Đàm Phượng: “Có cần phải độc như vậy không?”
“Khỏi phiền toái!” Đàm Phượng nói, “quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó xử lắm.”
Quý Thu cười không ngừng: “Hiện giờ suy xét chuyện này có phải quá sớm hay không?”
“Đâu,” Đàm Phượng dựa vào người Diệp Noãn, “Tớ đang suy nghĩ cho A Noãn thôi mà!”

“Bớt đi,” DIệp Noãn cười đẩy cô một cái, “Cái con người nhân sinh quan bất chính này!”
Nghĩ kỹ, không phải A Noãn không từng cân nhắc qua, nhưng cái cô suy tính không phải là chuyện Đàm Phượng vừa nói.

Cô về nhà rồi, nghĩ tới nếu là lúc mẹ Cung Ngạn Vũ hỏi cô mấy chuyện đó, cô biểu hiện thật không kiên nhẫn, vô lễ, thì sẽ như thế nào? Kết luận là, bất kể lúc nào, bảo toàn vẻ khiêm tốn lễ phép đều có lợi.
Còn nữa, kỳ thật ngày hôm đó cô không cần nể mặt Cung Ngạn Vũ, chỉ cần cô không ra câu đồng ý, Cung Ngạn Vũ nhất định sẽ không cưỡng ép cô về nhà cùng anh.
Đối với những người khác nhau, cô lưa chọn thái độ cũng khác nhau.

Nếu là người cô thích hay coi trọng, cô sẽ làm thêm nhiều thứ, những việc đó sẽ làm cho cô cảm thấy thỏa mãn vui vẻ, nhưng cũng sẽ làm cô thay đổi, không còn là chính mình.
Đối với loại thay đổi này, Diệp Noãn không phải là không thích, chỉ là vẫn còn chút lo lắng.

Nhưng hiện giờ không phải là lúc để lo, đối với nghệ sĩ mà nói, mùa thu hoạch nằm vào cuối năm.

Sau lễ Đĩa Nhạc Vàng, những lễ trao giải khác cũng lục tục diễn ra.
Versace thiết kế cho Diệp Noãn một chiếc váy màu xanh sẫm, kiểu mullet trước ngắn sau dài.

Phía trước váy ngắn đến đầu gối, phía sau xòe rộng quét đất, vải đính sequin ánh kim theo tầng rõ ràng, có hơi giống đuôi người cá, rất tinh mỹ quý phái.
Vương Miện Vàng và Hoa Dẻ, Tô Giản đều đi cùng Diệp Noãn đến thảm đỏ.


Anh vừa thấy Diệp Noãn liền khen: “Ai da, dạo này em cừ thật, mọi người đều nói giải Đĩa Nhạc Vàng ai đi cùng em chắc chắn sẽ đoạt Nam Ca Sĩ Xuất Sắc Nhất.”
Diệp Noãn nghe vậy cười rộ lên, suy nghĩ một chút, quả đúng thật, năm ngoái là anh Văn Úc, năm nay là Cung Ngạn Vũ.
Tô Giản nói: “Khi nào cũng đi cùng anh một lần nhé.”
Diệp Noãn cười nhìn anh: “Anh có dã tâm lớn vậy sao?”
“Chắc là không,” Tô Giản nói, “Nhưng dù sao anh cũng từng ra một single, một album chớ bộ.”
“Tiếp tục cố gắng.”
“Aizzz, em không ra nhạc sao? Công ty của em không chịu?”
Diễn tốt lấn sân sang ca hát, giống như đã trở thành một quy luật trong nghề, diễn xong đi hát, hoặc hát có tiếng rồi đi diễn, không phải vì đoạt được thành tích gì, chỉ là để tăng cảm giác tồn tại mà thôi.
Diệp Noãn kiếp trước cũng từng ra album, mời Cung Ngạn Vũ viết ca khúc đinh, thành tích toàn album cũng không tệ lắm.

Nhưng trong lòng cô lúc này chỉ tập trung diễn xuất, nhưng nếu không ra đĩa nhạc, ca khúc Cung Ngạn Vũ viết cho cô chẳng phải là lãng phí sao, hơn nữa, ca khúc kia nếu không phải cô hát, anh sẽ để cho người khác sao?

Cái này không thể được.
Cô quay lại hỏi Quý Thu: “Cậu cảm thấy tớ có nên ra đĩa không?”
“Cũng được.” Quý Thu trả lời, “nhưng nhất định phải làm tốt, đầu tư nhiều.”
Ở vị trí của cô bây giờ, đương nhiên làm gì cũng có yêu cầu nhất định, kịch bản, ý tưởng, dàn dựng âm nhạc, nếu không làm thì không sao, đã làm phải làm cho tốt.
Tô Giản nói: “Sang năm anh còn muốn ra đĩa, ca khúc chính phải nhờ A Vũ viết mới được.”
Cung Ngạn Vũ hot đến chạm tay có thể bỏng, ca khúc anh viết bắt tai, được đánh giá rất cao.

img.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận