Giữa tháng ba, thời tiết so với lúc mới quay cũng ấm hơn nhiều. Kịch bản “Thiên Sứ Chi Hôn” bắt đầu quay đến nửa sau, cuộc sống bi thảm của Diệp Noãn bắt đầu, các loại cảnh giường chiếu, cưỡng dâm, đánh nhau bắt đầu diễn ra.
Diệp Noãn cầm kịch bản trong tay, cảnh kế tiếp là Hạ Nhi bị Vu Trần tát một cái.
Hạ Xuyên đã chuẩn bị xong, thản nhiên đi tới bên cạnh Diệp Noãn: “Lo lắng à?”
Diệp Noãn nói: “Không, rất tốt.”
“Nếu như chút nữa tôi lỡ tay, đánh trúng em…”
“Muốn có hiệu ứng tốt thì khả năng đó cũng có thể xảy ra.” Diệp Noãn nhìn hắn, vẻ mặt chấp nhận. “Kinh nghiệm của tôi không phong phú như anh, hiện giờ nên học tập ở anh nhiều điều, sau này không phải cũng có cảnh tôi đánh anh sao?”
Hạ Xuyên nhìn cô vài giây, khóe miệng cong lên, hắn dặn Hạ Nhi trốn kỹ, nhưng Hạ Nhi vì lo lắng an nguy của hắn, bắt Mạt Lỵ mang cô đi tìm hắn. Hạ Nhi đột nhiên xuất hiện, hiện trường hỗn loạn, Thạch Vinh Hiên vì bảo hộ cô mà lãnh một dao.
Cố hết sức muốn che giấu cho Hạ Nhi, cô lại chính mình tìm cách xuất hiện trước mặt đối thủ, hơn nữa còn làm Thạch Vinh Hiên bị thương, Vu Trần tức giận, tát Hạ Nhi một bạt tai. Là quay ngoại cảnh.
Các nhân vật cần thiết đều có mặt.
“Trường quay chuẩn bị!”
Các nhân vật đều đứng trước ống kính chuẩn bị tư thế.
Hạ Xuyên nhìn Diệp Noãn trước mặt, thợ tạo hình làm cho tóc cô có hơi rối, váy hồng phấn dính vết máu, trên mặt cũng có một vết máu.
Hắn nhìn cô, đôi mắt đen trắng rõ ràng cũng không né tránh nhìn lại hắn. Giờ phút này trong đôi mắt xinh đẹp kia một tia cảm xúc cũng không có. Nhưng chỉ cần bắt đầu, cô giống như là được bật nguồn điện, cảm xúc trong ánh mắt lập tức tràn ngập, làm cho hắn không thể không sinh ra ảo giác, cô gái trước mặt này rất yêu mình.
Bạn diễn đương nhiên hiểu rõ hơn những người đứng xem, có lẽ chỉ có trong lòng Diệp Noãn và Hạ Xuyên hiểu được, không khí mập mờ giữa bọn họ không chỉ đơn thuần là do kỹ thuật diễn. Diệp Noãn có vẻ như rất hiểu hắn, từ một biểu hiện nhỏ trên mặt cũng có thể đoán ra hắn nghĩ gì. Bọn họ phối hợp ăn ý đến mức làm cho Hạ Xuyên không thể không nghĩ nhiều. Hắn thậm chí cảm thấy, cô đối với hắn cũng không phải là không có cảm giác, chỉ vì muốn tránh phát sinh phiền phức nên mới cố ý né tránh mình.
Không thể không công nhận, trực giác của Hạ Xuyên vẫn rất chuẩn.
“Các diễn viên vào chỗ!”
Hạ Xuyên nhìn thấy trong đáy mắt Diệp Noãn xuất hiện một tia dao động.
Nhưng chẳng qua dao động ấy cũng không phải là vì hắn.
“Vinh Hiên!” Diệp Noãn thất kinh vọt tới trước mặt Ngũ Trạch, “Anh không sao chứ?”
Hạ Xuyên giận muốn bốc lửa quát về phía Vương Nhiễm: “Mạt Lỵ, không phải tôi đã bảo cô trông nom Hạ Nhi?”
Khí chất áp đảo, hắn dù chỉ đang diễn cũng làm cho Vương Nhiễm không khỏi run một cái, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Không liên quan đến cô ấy,” Thấy mình làm liên lụy đến bạn, Diệp Noãn vô cùng áy náy, vội vàng biện hộ, “Là em bắt cô ấy dẫn đi.”
Thấy tay hắn hướng về phía mình vụt tới, Diệp Noãn trong nháy mắt quay mặt sang chỗ khác.
“OK!” Hạ Xuyên khống chế lực độ rất tốt, cuối cùng cũng không đánh trúng Diệp Noãn, một cảnh này quay rất thuận lợi.
“A Noãn!” Cảnh quay vừa kết thúc, bên kia có người hưng phấn kêu lên.
Diệp Noãn theo bản năng nhíu mày, nhìn về phía tiếng kêu. Tô Giản vẻ mặt hưng phấn vẫy tay về phía cô.
“Tô Giản sao?”
“Là Tô Giản!”
“Oa, hắn ở ngoài đời thực sự rất đẹp trai nha!” Chung quanh có người rầm rì bàn tán, hình như đã quên mất nam chính trong đoàn phim của họ cũng rất đẹp trai, quên mất chính họ cũng từng ái mộ hắn.
Diệp Noãn đi về phía Tô Giản, không hề mất bình tĩnh: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh đến thăm em!” Tô Giản chỉ chỉ hai túi đồ ăn vặt to đùng bên chân Đàm Phương.
Đàm Phượng dĩ nhiên bị mua chuộc, đã bắt đầu mở túi khoai tây, nhìn lại Diệp Noãn cười hắc hắc hai tiếng.
Diệp Noãn hờ hững không nhìn nữa: “Cảm ơn, nhưng hôm nay vai diễn của em hơi nhiều…”
“Ừ, không sao không sao,” Tô Giản ngắt lời cô, “Anh chờ em.”
Diệp Noãn không khỏi đen mặt: “Anh chờ em làm gì chứ?”
“Chờ em diễn xong.” Tô Giản bước ra, thân thiện nói với mọi người trong đoàn, “Nghe nói hôm nay mọi người diễn đến đêm, lát nữa quay xong tôi mời mọi người đi ăn, ăn xong chúng ta lại đi karaoke đi!”
Có người phấn khích, cũng không có người từ chối. Gia thế của Tô Giản bất kỳ ai ở trong giới nghệ sĩ một thời gian cũng đều biết rõ, vì vậy mọi người cũng rất nể mặt hắn.
“Được thôi!”
“Tô thiếu gia quá khách khí rồi!”
“A Giản mời, đương nhiên phải đi rồi!”
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Tô GIản rất hài lòng, hắn quay lại Diệp Noãn cười nói: “Vậy bây giờ anh không làm phiền em, em quay tiếp đi.”
“…” Dù là sống qua hai đời, Diệp Noãn cũng chưa biết phải đối đãi như thế nào với sự nhiệt tình của Tô Giản.
Thợ trang điểm dặm thêm phấn cho Diệp Noãn, còn tô thêm một bên má dấu tay đỏ ửng. Làm xong, Diệp Noãn quay về đứng trước ống kính, Hạ Xuyên đứng đó như cười như không nhìn cô.
Kịch bản diễn hôm nay là chuỗi sự kiện liên tục, đánh nhau ở đây xong, màn cuối lại là một cảnh hôn.
Không có gì đặc biệt ngoài ý muốn xảy ra, cuối cùng rất thuận lợi quay đến cảnh cuối cùng.
Còn chưa bắt đầu quay, Diệp Noãn cúi đầu chuẩn bị cảm xúc, Hạ Xuyên tựa hồ cũng đắm chìm trong kịch bản. Hắn nhẹ nhàng vén tóc Diệp Noãn, giọng cười trầm thấp: “Cảnh hôn này, phải làm sao đây, bạn trai em đang ở ngay bên kia nhìn đó.”
Rõ ràng đã nói với hắn hiện giờ cô không có bạn trai, vì cái gì hắn lại nói ướm như vậy chứ. Muốn thăm dò lần nữa sao?
Diệp Noãn đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với hắn, vẻ mặt cười như không cười. Cô rất muốn hỏi hắn một câu, phải chăng hắn đã dao động trước cô rồi, nhưng lại sợ hắn mang thù câu nói của mình sẽ làm điều bất lợi. Cho nên cuối cùng cô vẫn chỉ mím môi không nói gì. Không khẳng định, cũng không phủ nhận.
Thấy cô trầm mặc, ý cười trong mắt Hạ Xuyên dần dần biến mất. Trước kia Diệp Noãn sợ nhất vẻ mặt này của hắn, nhưng giờ nhìn chỉ cảm thấy buồn cười, người này quá thích chơi trò mập mờ rồi, hắn là ai mà có bạn gái rồi vẫn còn có thể quan tâm cô gái khác như vậy chứ?
“3,2…..!”
Diệp Noãn ngồi trên ghế. Hạ Xuyên muốn an ủi, rồi lại không biết nên nói thế nào, hắn đi qua đi lại hai bước, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt cô, khẽ khàng hỏi: “Em có đau không?”
Diệp Noãn lắc đầu: “Không đau.”
Chắc chắn là rất đau, Hạ Xuyên vươn tay nâng nhẹ gương mặt cô, trên làn da non mịn in rõ dấu ngón tay, trong mắt hắn tràn đầy hối hận: “Xin lỗi.”
“Là lỗi của em,” Diệp Noãn nhìn hắn, mắt đỏ hoe, “Bọn họ nói không sai, em luôn liên lụy đến anh, em phải thay đổi, phải mạnh mẽ hơn… Em muốn giúp anh, nhưng rốt cuộc hôm nay vẫn gây vướng bận đến anh.”
“Em không làm gì vướng bận anh cả,” Hạ Xuyên nhìn cô, đau lòng, “Không cần thay đổi gì hết, chỉ cần là em như bây giờ là tốt rồi.”
Tốt sao? Làm hại Vinh Hiên bị thương, làm anh thất vọng, làm chính mình bị đánh. Diệp Noãn nói không ra tiếng, chỉ vừa khóc vừa căm hận mình yếu đuối.
“Đừng khóc,” Hạ Xuyên hôn nước mắt trên mặt cô, “Em khóc lòng anh đau lắm.”
Đứng ngoài xem, Tô Giản thấy tim hắn cũng rất đau.
“Khụ…” Đàm Phượng ho khẽ một tiếng, an ủi, “Quay phim quả thực, khó tránh khỏi…”
“Đúng vậy…” Tô Giản cười khan hai tiếng, nhìn thấy Diệp Noãn và Hạ Xuyên chạm môi rồi, cười gượng cũng cười không nổi.
“Ok!” Đường Ninh đối với diễn xuất của hai người luôn luôn vừa lòng, cũng không keo kiệt lời lẽ tán thưởng, “Hai người quả nhiên là cặp diễn viên ăn ý nhất. Kịch bản hôm nay quay xong, mọi người chuẩn bị ra về thôi.”
“Vất vả rồi!” Diệp Noãn chào mọi người xong đi đến trước mặt Tô Giản, nói với hắn một tiếng, “Em đi tháo trang sức thay quần áo.”
Tô Giản còn chưa khôi phục tinh thần, ngây ngô gật đầu.
Đàm Phượng đứng bên cạnh thở dài, cũng bắt đầu thu dọn.
Hôm đó diễn viên có mặt và nhân viên phim trường đều cùng đi ăn tối.
Đàm Phượng không nhịn được vỗ vai Tô Giản: “Tiểu tử này, rất có sức hút đó.”
“Sức hút chỗ nào chứ!” Tô Giản khiêm tốn, cười, “Đều là vì mọi người nể mặt thôi.”
Tô Giản thật biết nói chuyện, chủ khách đều vui vẻ, mọi người cũng thoải mái.
Tô Giản hoàn toàn không che giấu thái độ ân cần với Diệp Noãn, mọi người trong lòng đều ngầm hiểu, bữa cơm hôm nay chỉ là vì Diệp Noãn thôi.
Nhìn Hạ Xuyên ngồi ăn cùng bàn, vẻ mặt thản nhiên, mọi người càng tin tưởng kết luận rằng, Diệp Noãn và Tô Giản mới là một đôi, cô và Hạ Xuyên không có gì với nhau, hai người chỉ đơn thuần là diễn tốt mà thôi.
Cùng lúc ngồi cạnh Tô Giản và Hạ Xuyên, tâm tình Diệp Noãn cũng không còn bình tĩnh như cũ.
Tô Giản hôm nay làm việc này có chút gượng ép cô, cố ý bày ra thái độ theo đuổi cô trước mặt mọi người, chính là muốn tuyên cáo quyền sở hữu. Tuy rằng hắn không phải là minh tinh hạng nhất, nhưng thân thế của hắn, ai còn dám không nể mặt, dám cùng hắn tranh bạn gái? Dù cho đoàn phim hiện giờ không có ai đang theo đuổi cô, Diệp Noãn cũng không mong muốn chuyện này xảy ra, tâm trạng của cô rất không thoải mái.
Mà Hạ Xuyên thản nhiên ngồi một bên cũng làm cho Diệp Noãn không có cách nào hoàn toàn làm lơ hắn. Hắn tại sao lại có thể thản nhiên như vậy, chẳng lẽ ở trong lòng hắn cũng chỉ giống như kiếp trước, chỉ có với cô một đoạn tình ngắn ngủi sao?
Nhưng thật sự, kiếp trước, hắn hứa sẽ chia tay với Lâm Uyển Uyển, liền giữ lời….
Ngồi chung với hai người đàn ông quen thuộc nhất, nhưng cũng xa lạ nhất này, Diệp Noãn ăn một bữa cơm cũng có chút không yên lòng
Sau khi bữa ăn kết thúc, Tô Giản vẫn còn rất hăng hái, dù cho các bậc trưởng bối đều về nhà, chỉ còn các diễn viên trẻ lại kéo nhau đi karaoke.
Đàm Phượng tạm thời bị Hướng Phân gọi về, chỉ đưa Diệp Noãn đến cửa nhà hàng karaoke liền biến mất, trong những trường hợp xây dựng quan hệ cá nhân giữa các nghệ sĩ, người đại diện cũng ít khi tham dự.
Diệp Noãn vừa đến cửa, Chu Cẩn vừa vặn đi đến, nhìn cô, hỏi: “Sao chị không vào?”
“Vừa mới tới,” DIệp Noãn cười cười, “Đang sắp vào đây.”
“Chúng ta vào chung,” Chu Cẩn kéo cánh tay cô, “Hình như hôm nay chị không vui lắm.”
Diệp Noãn thích nhất điểm này ở Chu Cẩn, con người đặc biệt ngay thẳng, làm bạn với người thẳng thắn thì bản thân cũng không nên quá gò ép, cho nên cô ừ một tiếng: “Đúng là có hơi buồn phiền một chút.”
Chu Cẩn lại hỏi: “Chị không thích Tô Giản?”
Em gái này ở trong giới giải trí không được lòng nhiều người, nhưng chỉ số thông minh thì cũng khá.
Diệp Noãn phì cười, cười xong rồi lại thấy cũng không có gì đáng cười, thở dài nói: “Đúng vậy, chị không thích anh ta.”
“Không thích thì không cần phải gượng mà.” Chu Cẩn nói như một lẽ đương nhiên.
“…Có lẽ em đúng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...