Thiên Phú

Trong lúc truyền thông vô cùng muốn biết tư liệu về Diệp Noãn thì Năm Ánh Sáng lại cực kỳ im ắng, không có bất kỳ lời nói nào.
Thời điểm truyền thông nóng lòng tìm hiểu về Diệp Noãn, Đàm Phượng giống như nhìn thấy tương lai tốt đẹp của Diệp Noãn, mấy ngày nay có chút không bình tĩnh: “Vì cái gì? Công ty vì cái gì còn không công bố hồ sơ cá nhân của cô? Cô hiện tại cũng nổi tiếng rồi nha.”
Diệp Noãn bưng chén, thản nhiên liếc mắt nhìn: “Cái này sao coi là nổi tiếng được, hiện tại chỉ là mọi người tò mò về tôi thôi.” Cô uống một ngụm nước, “Càng tò mò thì càng giấu, cái này gọi là marketing đói khát.”
“Cái gì đói cơ?” Đàm Phượng trợn trắng mắt, “Lại nói đâu phải chỉ có cô là người mới, không công bố rồi người ta cũng sẽ không đợi, cuối cùng là quên luôn cô.”
“Cô nói không sai,” Diệp Noãn cười rộ lên, “Cho nên sẽ không giấu quá lâu, cô đợi đi, không quá một tháng, công ty cho tôi nhận công việc mới, đợi đến đúng thời điểm sẽ long trọng công bố một phen.”
Giống như Diệp Noãn nói, vài ngày sau, Hướng Phân liền mang tới cho Diệp Noãn vài kịch bản để lựa chọn.
Tên phim là “Ngàn Năm Chi Luyến.”, là một bộ phim truyền hình cổ trang huyền nhuyễn. Dự tính có 36 tập, kể về việc cửa phong ấn phân chia nhân giới và địa giới bị phá vỡ, yêu ma ở địa giới lên làm điều xằng bậy ở nhân giới, Diêu Quang Cung Phá Quân tinh quân Viên Chẩn được phái hạ phàm, trảm yêu trừ ma, duy trì hòa bình cho nhân giới. Trong quá trình này, hắn động lòng với Tiểu Hoa yêu Mộng Hoài Điệp thiện lương, từ đó xảy ra một đoạn tình yêu đẹp.
Diệp Noãn được giao là nhân vật nữ số hai, đóng vai Thất Nguyên tinh quân Ngọc Hành Cung Liêm Trinh tinh quân Tử Yên, một lòng si tình Viên Chẩn, cuối cùng vì hắn mà hy sinh bản thân.
Hướng Phân nói với Diệp Noãn: “Mặc dù là vai nữ số hai, nhưng tôi cảm thấy nhân vật này sẽ được yêu thích, cô phải diễn thật tốt.”
Tử Yên mặc dù là nữ phụ nhưng cũng không ác độc, chỉ là có chút cao ngạo lãnh đạm, yêu Viên Chẩn cũng không nói ra, tâm nóng mặt lạnh. Cô ấy một mực yên lặng bảo vệ Viên Chẩn, đối với việc trong lòng Viên Chẩn ngưỡng mộ Tiểu Hoa yêu cũng không có suy nghĩ xấu, cô cũng cứu Viên Chẩn vài lần.
Diệp Noãn cực kỳ phục Hướng Phân, cô biết nhân vật này không xấu là bởi vì kiếp trước “Ngàn Năm Chi Luyến” truyền bá ra, Tử Yên nổi bật hoàn toàn lấn áp Mộng Hoài Điệp. Nhưng mà hiện tại bộ phim này chưa quay, Hướng Phân đã dự đoán được thành công, như thế nào lại không tâm phục khẩu phục cho được.
Kiếp trước cô cũng tranh thủ muốn nhận nhân vật này, chỉ là đi thử vai không thành công. Ai biết được kiếp này lại dễ dàng có được kịch bản trong tay.

Cho nên Diệp Noãn hỏi: “Bộ phim này công ty đầu tư sao?”
Hướng Phân tựa hồ đối với việc cô hỏi ra vấn đề này cũng có chút kinh ngạc, liền cho cô câu trả lời khẳng định: “Có đầu tư một ít.” Dừng một chút lại bổ sung thêm, “Cô cũng đừng làm cho công ty phải bù tiền.”
Quả nhiên là có đầu tư vào, Diệp Noãn không phải lo lắng công ty phải bù tiền, bộ phim này tuyệt đối là thu về lợi nhuận cực lớn, hiện tại lo lắng chính là vấn đề khác: “Chị Hướng à, vai nam chính của bộ phim là ai vậy?”
“Tô Giản,” Hướng Phân trả lời, “Cô chắc biết hắn, hiện tại hắn rất được mọi người yêu mến.”
“Vâng.” Diệp Noãn hàm hồ lên tiếng. Kiếp trước vai nam chính bộ phim này chính xác là hắn, nhưng mà vận mạng của bọn họ đã lặng lẽ thay đổi, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Đời trước, người cô gặp gỡ trước là Hạ Xuyên, mà đời này, lại đổi thành Tô Giản.
“A Noãn, nhiệm vụ gần nhất của cô là xem kịch bản cho tốt, nhớ lời kịch, có chỗ nào không biết diễn thì đi hỏi thầy cho tốt, còn có chuyện gì khác thì bảo Phượng Nữ gọi điện cho tôi.” Hướng Phân giao phó xong liền tính toán rời đi, chỉ là đứng lên xong lại nhìn Đàm Phượng, “Phượng Nữ, cô cùng với A Noãn xem kịch bản đi.”
Đàm Phượng không rõ: “Tôi không đóng phim, xem kịch bản làm gì?”
“Tuy rằng cô không diễn, nhưng cô cũng phải học cách chọn ra kịch bản tốt.” Hướng Phân nói, “Nhiệm vụ của cô là nghiền ngẫm nhân vật Tử Yên này có điểm gì xuất sắc.”
“Tôi biết rồi.” Đàm Phượng bất đắc dĩ đáp, cô ít đọc sách bởi vì không thích đọc. Đợi Hướng Phân vừa đi, cô lập tức đứng lên than thở, “Có chuyện như thế sao? Nữ thứ hai làm sao mà so được với nữ thứ nhất chứ.”
Điệp Noãn nhét một quyển kịch bản vào tay cô: “Xem qua chẳng phải là biết được sao.”
Hướng Phân là một người đại diện rất tốt, nếu Đàm Phượng theo cô ấy học thật tốt nhất định có thể sớm rời núi, chỉ là chọn kịch bản thì Đàm Phượng không giỏi, cái này đổi lại Quý Thu làm rất tốt.

Quý Thu làm việc dựa vào đầu óc, Đàm Phượng chính là dựa vào trực giác. Cho nên bình thường Diệp Noãn cũng không câu nệ tính tình của Đàm Phượng.
Hơn nửa tháng sau, Cung Ngạn Vũ bắt đầu tuyên truyền ca khúc chủ đề thứ hai. Album này của hắn thuộc loại kinh điển, hiện tại lượng tiêu thụ đã vượt qua 50 vạn bản. Về phần Diệp Noãn, giống như Đàm Phượng tưởng tượng, quảng cáo vẫn còn truyền bá nhưng mọi người cũng không còn kinh diễm như lúc ban đầu. Truyền thông cũng không đuổi theo một người mới không nguyện ý lộ diện không buông, cũng dần dần mất đi hứng thú. Tại thời điểm này, Năm Ánh Sáng lại đưa ra tư liệu của Diệp Noãn, công bố tên họ, tuổi, chiều cao. Sau đó, tin tức quan trọng nhất là cô sắp gia nhập liên minh điện ảnh Đại Tần và quay bộ phim truyền hình đầu tiên “Ngàn Năm Chi Luyến”.
Đây là lăng xê hai hướng, vài ngày sau điện ảnh Đại Tần và truyền hình cũng bắt đầu tuyên truyền bộ phim mới “Ngàn Năm Chi Luyến”, đồng thời công bố bốn diễn viên chính.
Mã Thụy Tiệp đóng vai nữ số một Mộng Hoài Điệp, Tô Giản đóng vai nam số một Viên Chẩn, Diệp Noãn đóng vai nữ số hai Tử Yên, Hồ Cự đóng vai nam số hai – người yêu mến Tử Yên, Thiên Xu Cung Tham Lang tinh quân Quách Dã.
Trong bốn người, Tô Giản được yêu mến nhất, tiếp theo là Mã Thụy Tiệp, có một số người ái mộ cô nhưng danh tiếng trong nghề cũng không được tốt lắm. Cô lăn lội trong giới giải trí đã mấy năm, đây là lần đầu tiên được đóng vai nữ chính. Ngay sau đó là Diệp Noãn, chỉ có điều sự yêu mến của cô chỉ là hư ảo. Trên truyền hình cùng tạp chí đều cho ra hình ảnh băng lãnh và mĩ lệ của cô làm cho mọi người cảm thấy tò mò, một đường như vậy nên đa số mọi người cũng muốn tìm hiểu. Cuối cùng là Hồ Cự, chuyên đóng vai nam thứ hai, đối với vị trí của hắn mọi người cũng đã có thói quen, nên cũng không có kinh hỉ gì.
Đầu tháng tám, Diệp Noãn mang theo Đàm Phượng cùng Hướng Phân bay đến Quảng Châu, một phần bộ phim muốn lấy cảnh quay ở núi Liên Hoa, hơn nữa đạo diễn Khương Hạo muốn làm lễ bấm máy ở bên cạnh.
Ba người Diệp Noãn tới nơi lúc chạng vạng, nghi thức khai máy diễn ra vào sáng hôm sau. Đoàn phim cho xe đưa các cô về khách sạn nghỉ ngơi trước. Ba người, hai phòng, Diệp Noãn với Đàm Phượng ở chung.
Đường xá xa xôi, mọi người đều có chút mệt mỏi, ba người im lặng cầm thẻ phòng đi vào thang máy lên lầu. Đợi Diệp Noãn tìm phòng xong, ba người đều há hốc mồm. Liếc mắt nhìn phòng khách được trang hoàng sang trọng, vừa nhìn liền biết đây là phòng hạng sang.
“Oh… Đoàn làm phim thật hào phóng, gian phòng này quá đẹp.” Đàm Phượng vừa cảm thán vừa định đi vào trong.
“Chậm đã.” Diệp Noãn cùng Hướng Phân đồng thời mở miệng ngăn cản.
Hướng Phân nhíu mày, liếc nhìn Diệp Noãn.

“Làm sao vậy?” Đàm Phượng có chút không rõ, “Làm gì mà không đi vào.”
“Chị Hướng, phòng kia như thế nào?” Diệp Noãn hỏi.
Thì ở cách vách, Hướng Phân đi qua xem, là một phòng nhỏ, nhưng mà có cửa trên tường có thể thông qua phòng lớn của Diệp Noãn.
Hướng Phân theo bản năng lại nhìn thoáng qua Diệp Noãn, phát hiện cô đang nhăn mày.
“Làm sao vậy?” Đàm Phượng vẫn không hiểu, “Căn phòng tốt như vậy, hai người các ngươi vì sao nghiêm túc thế?”
“Bởi vì đúng ra phòng không nên tốt như vậy.” Diệp Noãn nói.
“Phượng Nữ, cô đi hỏi thăm một chút phòng của Mã Thụy Tiệp như thế nào.” Hướng Phân nói.”
Đàm Phượng cũng không ngốc, nghe lời của cô, lại thấy biểu tình như thế, đầu óc suy nghĩ một chút liền hiểu: “Phải không? Các ngươi đang lo lắng phòng của A Noãn tốt hơn của Mã Thụy Tiệp à? Cái này không có khả năng đâu.”
“Có hay không có khả năng phải hỏi mới biết được.” Hướng Phân liếc cô một cái, có chút không tin, “Thôi, tôi đi với cô, A Noãn cô đứng chỗ này chờ một chút.”
“Được.” Diệp Noãn gật gật đầu, tuy rằng đã mở cửa phòng, lại đứng ở ngoài không có đi vào.
Đối với việc phòng khách sang trọng như vậy, trong lòng cô có chút lo lắng, dựa vào kinh nghiệm của cô với địa vị như hiện giờ tuyệt đối không có được ở phòng như vậy. Cái này là chủ ý của người nào, đạo diễn? Nhà tài trợ? Nhà đầu tư? Rốt cuộc là ai không có mắt như vậy? Rõ ràng cô cũng coi như là có tham gia vào tổ đầu tư.
Lỡ như ai đó có ý đồ xấu, công ty có đỡ giúp cô được không? Diệp Noãn ngồi nhập tâm suy nghĩ.
Thảm trải thật dày gần như không nghe được tiếng bước chân, cho nên khi Diệp Noãn nghe được tiếng gọi của Tô Giản ở phía sau thì bị dọa cho giật mình.
“Diệp Noãn!” Tô Giản trưng ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn.

Diệp Noãn sờ ngực, không chút khách khí trách cứ: “Anh làm gì đó, như thế nào đi đường mà không có tiếng động?”
“Bởi vì đường đi trong này không có cách nào phát ra âm thanh nha.” Tô Giản tỏ ra vô tội.
Vẻ mặt của hắn Diệp Noãn quả thực quá quen thuộc, mỗi khi làm việc gì sai liền tỏ ra vô tội như thế. So với nữ sinh phổ thông còn xinh đẹp hơn, hai mắt thật to, ánh mắt long lanh, ngập nước nhìn đối phương, người bình thường có tức giận đến đâu cũng liền tiêu tan. Mà nếu thời điểm không có phạm sai lầm thì vẫn luôn treo nụ cười tự nhiên trên mặt, nhìn ai cũng lạc quan, nguyện ý thân cận với hắn.
Nhưng chính là như vậy, nhìn qua vô hại, làm cô không có khúc mắc hoàn toàn tín nhiệm hắn, mà lúc hắn thiết kế cô cũng không một chút nương tay.
Cô nhớ tới ngày đó, hai người bọn họ từ trên một cái gường tỉnh lại, hắn nói với cô.
“Hiện tại cô chỉ có hai bàn tay trắng, A Noãn,” ý cười trong mắt không có, chỉ có âm trầm, hắn đưa tay về phía cô, “Đến bên cạnh tôi.”
Tuy hắn không có ý xấu, nhưng cô vẫn có ác cảm.
Sau khi hắn nói ra những lời này, cô không chút do dự cho hắn một cái tát: “Cho dù tôi không có gì cả, tôi cũng không cần anh.”
Cô không thể chấp nhận. Không chấp nhận được việc hắn phản bội, cũng không thể ngờ tình bạn giữa họ lại biến thành như vậy.
Cô còn nhớ được lúc nghe câu nói của cô, đáy mắt hắn không cách nào che dấu được đau khổ.
Nếu trở lại một lần nữa, cô cảm thấy đại khái bản thân sẽ không nói những lời nhẫn tâm như vậy. Nhưng chung quy lại câu nói hay hơn một chút, còn nội dung cũng sẽ không thay đổi.
Diệp Noãn cảm thấy nếu kiếp trước không biết thủ đoạn của hắn, kiếp này bọn họ cũng sẽ có khả năng. Nhưng mà không có nhiều cái nếu như như vậy.
“Hey, cô làm sao vậy?” Đoán không được ý nghĩ trong lòng Diệp Noãn, Tô Giản vươn tay quơ quơ trước mặt cô, vẻ mặt thiện cảm, “Thật sự bị dọa rồi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui