Thiên Ninh Kỳ Hậu

Chuyến đi săn dường như diễn ra rất thuận lợi, buổi tối lửa trại hôm ấy, hoàng đế vui vẻ cùng các hoàng tử và chư vị quần thần uống rượu không ngớt, cười nói rộn ràng.

Lẽ dĩ nhiên, đã có rượu tất sẽ có ca múa góp vui. Nhóm vũ cơ diện y phục đính đá lấp lánh nhảy múa quanh lửa trại bập bùng, khi múa đá va chạm vào nhau vang lên âm thanh rất vui tai, lại như góp thêm vào khúc nhạc tưng bừng khí thế.

Đường Thiên Hàn là Thái tử, hắn đã tiếp rượu với phụ hoàng hắn liên tục từ đầu bữa tối, mặc dù bên ngoài vẫn có vẻ tỉnh táo nhưng Cảnh Như Đình ngồi bên cạnh thấy hắn đã đỏ ửng hai vành tai.

Dẫu nàng có lo cho sức khỏe của hắn vẫn không trực tiếp ngăn cản. Hắn là nhi tử, có những lễ nghi đã trở thành bắt buộc mà không cần phải ghi chép trong sổ phép tắc.

Thường ngày nàng không bao giờ đụng đến rượu, đêm nay lại phá lệ uống hai chén, cộng thêm đi đường dài mệt mỏi nên cảm thấy có hơi khó chịu, đành xin hoàng đế cáo lui trước để trở về trại nghỉ ngơi.

Có điều sau khi rời khỏi nàng lại không vội trở về mà đi dạo xung quanh một lát. Cầm Nhi lo lắng cho an nguy của nàng, có ý ngăn cản:


“Thái tử phi, trời đêm tối đen như vậy, nếu đi lạc trong rừng sẽ rất nguy hiểm. Nếu Thái tử phi có mệnh hệ gì nô tỳ không biết nói sao với Thái tử điện hạ.”

Nàng lại cảm thấy Cầm Nhi đã lo lắng quá nhiều, chỉ xua tay bảo: “Ta không đi xa đâu, chỉ là đi loanh quanh đây một lúc thôi. Ngươi cứ quay về trước đi, ta muốn đi một mình.”

Cầm Nhi tuân mệnh, cúi người bước lùi ba bước rồi mới xoay người đi mất. Cảnh Như Đình một mình đi men theo con đường lớn vào trong rừng. Nơi đây vốn dĩ chỉ có cây cối rậm rạp, nhưng vì trở thành vi trường cho hoàng tộc đến săn bắn mỗi mùa thu, đoạn đường này có nhiều người qua lại hơn, cũng vì thế mà trở thành một lối mòn, không có cây cối nào mọc lên.

Mặc dù khi nãy dõng dạc nói với Cầm Nhi là thế, thực ra nàng không giỏi tìm đường cho lắm. Vì sợ bản thân đi lạc, nàng chỉ dám đi theo những con đường lớn, hơn nữa chỉ là đi dạo mấy vòng cho thanh tịnh, không cần thiết phải đi vào nơi rừng sâu.

Một đêm trăng mùa thu thực đẹp. Bầu trời đêm quang đãng, có thể nhìn được trăng sao sáng rực rỡ, tiếc rằng ở tầm nhìn của nàng lại bị cây cổ thụ che mất, nàng đành bước tiếp, bước cho đến khi khung cảnh trời đêm đẹp đẽ hiện ra mới dừng lại.

Đương lúc đưa tầm mắt xuống, một bóng lưng nam tử xuất hiện trước mặt. Hắn đang ngồi trên một thân gỗ lớn, bình thản ngắm nhìn thiên nhiên, chốc chốc lại cầm lấy vò rượu ngửa đầu lên uống, bộ dáng hết sức tự tại, không hề mang đến cảm giác bị hoàng quyền gò bó.

“Thần Vương điện hạ.”

Nam tử nghe thấy thanh âm nữ nhân liền quay đầu lại, đáy mắt ngạc nhiên: “Thái tử phi, là tẩu sao? Sao hoàng tẩu lại ở đây?”

“Như Đình lui trước đi dạo vài vòng cho thanh tịnh. Còn Thần Vương điện hạ sao không ở đó cùng phụ hoàng hàn thuyên mà ngồi đây uống rượu một mình?”

Đường Thiên Phong cười khẽ: “Quá ngột ngạt, bổn vương không có hứng thú. Chẳng bằng ngồi đây một mình, uống rượu ngắm trăng còn có hứng thú hơn.”


Nàng đến nay đã gặp Đường Thiên Phong hai lần, lần nào cũng đều bất ngờ. Hắn và phu quân nàng Đường Thiên Hàn là huynh đệ cùng mẹ sinh ra, nhưng tính tình dường như hoàn toàn khác biệt.

Đường Thiên Hàn trên ngoài tỏa ra không khí lạnh lẽo làm người ta sợ run người, chỉ khi cất lời lên mới khiến đối phương cảm thấy nhẹ nhõm. Còn Đường Thiên Phong trước mặt nàng lại là người ít nói, nhưng dường như có đôi phần dễ gần hơn, lời lẽ nói ra đều là thấu hiểu lý lẽ, mang đến cho nàng sự an tâm thật lạ.

Đường Thiên Phong chú ý đến ngọc trạc trên tay nàng, thuận tiện hỏi: “Trạc tử của hoàng tẩu đã sửa xong rồi sao?”

Cảnh Như Đình vô thức đưa tay chạm vào trạc tử xoa xoa mấy vòng. Nàng mỉm cười đáp: “Đã sửa xong chốt được một thời gian. Tay nghề của thợ ở trong cung quả nhiên rất tốt, chưa đến ba ngày đã sửa xong trạc tử cho Như Đình.”

Hắn nghe vậy lại nói thêm: “Ngọc trạc của hoàng tẩu nhìn họa tiết rất độc đáo, hoàng tẩu xem chừng yêu thích vô cùng, không rời được khỏi người.”

“Mẫu thân Như Đình nói rằng đây là trạc tử độc nhất do phụ thân làm tặng Như Đình từ khi còn nhỏ. Đồ của phụ mẫu tất nhiên trân quý, Như Đình vẫn luôn mang theo bên mình. Lại nói trạc tử này có kết cấu rất đặc biệt, có thể tùy chỉnh kích cỡ cho vừa cổ tay, vậy nên Như Đình vẫn luôn mang theo từ nhỏ đến lớn.”


Đường Thiên Phong rơi vào trầm tư. Cảnh Như Đình nhìn không ra sắc mặt hắn là vui hay buồn, chỉ thấy đôi mắt đen sâu thẳm của hắn không rời khỏi ngọc trạc của nàng.

“Thần Vương….” Nàng đưa tay huơ huơ trước mặt hắn, “Thần Vương điện hạ hình như rất có hứng thú với trạc tử của Như Đình.”

“Không có gì, bổn vương thấy trạc tử của hoàng tẩu khá đặc biệt nên hỏi thăm một chút thôi. Trời khuya gió lớn, hoàng tẩu nên quay về thì hơn, tránh cho hoàng huynh lo lắng đi tìm.”

Cảnh Như Đình nghe đến hai chữ ‘quay về’ chợt cứng người. Khi nãy nàng bận rộn vừa đi vừa ngắm trời đêm mới vô tình bắt gặp Đường Thiên Phong, bây giờ hình như đã không còn nhớ lối về.

Đường Thiên Phong như nhìn thấu tâm tư của nàng, ngữ khí trầm ổn: “Ở đây địa hình rừng rậm phức tạp, trời lại khá tối, nếu hoàng tẩu sợ lạc đường thì có thể đi cùng bổn vương.”

“Đa tạ điện hạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận