Bão tuyết cuồn cuộn bên ngoài ngôi nhà không hề có ý định giảm bớt, vẫn rơi xuống thành từng đụn từng đụn. Trước khi Lam Túy đến Bắc Mông, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được có nơi nào ngoài núi tuyết ra, lại có thể thấy được tuyết lớn đến thế này, tuyết ở phương Nam mềm mại, mỏng manh tựa như bàn tay của người thương, dịu dàng vuốt ve ngọn tóc, vuốt ve cổ áo, còn tuyết ở Bắc Mông tựa như đao kiếm, xen lẫn trong gió, từng nhát từng nhát cắt da cắt thịt.
Lam Túy gắng sức đi về phía trước, mỗi một bước cô giẫm xuống đều để lại một cái lỗ sâu ngang tới bắp chân, rõ ràng là gió rét đang táp vào mặt, nhưng cô lại đang bước đi với thân thể ướt đẫm mồ hôi, đôi chân thì rã rời. Quân Y Hoàng đi phía trước Lam Túy, hoàn toàn khác hẳn những người khác trong đội ngũ, dù gió tuyết có lớn cỡ nào cũng không hề ảnh hưởng gì đến nàng, bởi hình dáng của nàng trông cực kỳ nhẹ nhàng thanh thoát, kết hợp với mái tóc dài chấm mông được buộc lại một nửa, tựa như một tinh linh trong tuyết.
Cũng bởi vì tuyết quá lớn, ai cũng chăm chú nhìn từng đoạn đường ngắn trước mặt mình, lại thêm Lam Túy cố ý kéo dãn khoảng cách nên không ai phát hiện được sự dị thường của Quân Y Hoàng. Lam Túy cứ đi được một đoạn thì lại nhìn vào la bàn đang cầm trong tay để điều chỉnh hướng đi, khi xuất phát cô đã vạch rõ tuyến đường nên cũng may dù đột ngột có bão tuyết, nhưng địa hình vẫn rất quen thuộc, không giống như khi đi trên núi tuyết thật sự, mỗi bước chân đều phải cẩn trọng, lúc nào cũng có thể hụt chân mà ngã lăn xuống vách núi dựng đứng.
Đi được chừng hai tiếng mấy mới tới vị trí Thiên Cang mà họ đã định vị trên sa bàn, con đường chỉ có mấy kilomet ngắn ngủi mà hao tốn sức lực hơn trong tưởng tượng của Lam Túy rất nhiều. Lúc này tuyết đã hơi nhỏ lại một chút, tất cả mọi người đều xụi lơ ngồi xuống chân núi thở dốc, ngay cả một bước cũng không đi nổi nữa. Lam Túy cũng mệt rã rời, nhưng cô không thể nghỉ ngơi, mặc cho gió tuyết cô vẫn đi xung quanh tiếp tục tìm kiếm dấu vết ABân để lại.
Suốt chặng đường qua đây, bọn họ đã phát hiện được bốn năm ký hiệu của A Bân. Cũng may A Bân phòng ngừa tuyết lớn, nên các dấu hiệu dọc đường anh để lại đều không phải đánh dấu trên mặt đường, mà là dùng một nhánh cây khô dài cắm thẳng xuống mặt đất, đầu nhánh cây được vót nhọn để chỉ hướng đi. Nhờ vậy các dấu hiệu trên đường mới có thể giữ lại dưới trời tuyết lớn.
Quả nhiên Lam Túy lại phát hiện thêm một nhánh cây A Bân để lại ở một chỗ kín đáo được che phủ, mặt cắt của nhánh cây chỉ thẳng theo hướng đi lên triền núi. Cái đồi trước mặt được gọi là núi chẳng qua chỉ bởi vì nó cao và dốc hơn những cái gò đất bên cạnh, nhưng không có rừng cây hay cây cối rậm rạp gì, ngoại trừ mấy tảng đá lớn lởm chởm ra thì hoàn toàn tìm không ra có bất cứ chỗ nào có thể ẩn núp náu thân. Lam Túy bật đèn pin đội đầu rồi ngẩng đầu phóng hết tầm mắt nhìn ra xa, cả đỉnh núi bị tuyết trắng phủ một lớp dày, chôn vùi hầu như hoàn toàn dấu vết con người đã từng để lại.
"Hai người một nhóm, bắt đầu tìm kiếm trên núi" Chú Trọng ở cạnh Lam Túy cũng nhìn thấy nhánh cây A Bân để lại, chuyện này ít nhất cũng cho họ một chút niềm tin. Cái đồi nhỏ thế này, với hai mươi mấy người ở đây hẳn không phải là chuyện gì lớn.
Trong đội ngoại trừ Vương Phú Quý còn lại đều là thanh niên khỏe mạnh cường tráng, ngồi nghỉ chốc lát liền hồi phục rồi nhao nhao chia nhóm leo lên núi. Lam Túy đi rảo được nửa vòng dưới chân núi, đoạn cô nhìn lên những bóng người rải rác trên sườn núi, cô nói: "Chú Trọng, đây không phải là một cái đồi, mà là đất phong*?"
[Đất phong: thông thường khi đắp mộ người ta không đắp bằng phẳng mà sẽ đắp thành một gò đất nhô cao lên so với mặt đất, với dân thường thì chỉ gọi là nấm mồ. Nhưng với các bậc vua chúa thời xưa thì do quy mô của lăng mộ, cái gò đất này sẽ rất lớn, nên được gọi là Đất phong, chữ phong ở đây là nghĩa là phủ, đậy, niêm phong lại]
"Ừm, khi chúng ta nghe tới cái đấu này nằm trên thảo nguyên thì cứ mặc nhiên cho rằng nó cũng giống với các lăng mộ của các dân tộc thiểu số Bắc Mông khác, để thiên binh vạn mã san bằng, không đắp đất không trồng cây, không để lại dấu vết gì. Nào ngờ ngôi mộ này không những có đất phong, mà còn tạo thành địa thế phong thủy", chú Trọng đưa tay ra dấu: "Những ngọn đồi vừa cao vừa dốc này, đoán chừng là do cổ nhân liên tục đắp đất tạo thành. Hôm nay do tìm A Bân nên phạm vi chúng ta tìm kiếm có hạn, nếu như tiếp tục mở rộng khu vực tìm kiếm về phía sau, chú đoán chừng những ngọn đồi liền nhau này có lẽ sẽ tạo thành một chòm Thất Tinh Bắc Đẩu hoàn chỉnh. Bảy vì sao liền kề nhau, Thiên Xu là đầu, Dao Quang là đuôi, bao quanh cái hồ nước kia, chính là địa thế phong thủy tuyệt diệu 'Long bàn thủ châu'*. Haizzz, lúc đó vì cái lăng mộ này, e là đã phải tổn hao vô số nhân công, một số ngọn đồi thấp ở xung quanh không được đắp cao cũng là do người thời đó đắp lên để che tai mắt của người khác. Suốt dọc đường chúng ta qua đây đều là loại địa hình này, thế mà lại không hề để ý tới, hoàn toàn nhìn nhầm hết rồi, địa thế phong thủy rõ ràng như vậy mà chúng ta có mắt lại như mù"
[Long bàn thủ châu: nghĩa là Rồng uốn lượn bao quanh giữ hòn ngọc. Thiên Xu là ngôi sao đầu tiên, Dao Quang là ngôi sao cuối cùng trong chòm Thất Tinh Bắc Đẩu. Ai chưa hình dung được xin quá bộ lại chương trước lượn ngắm cái hình ha]
"Thời đó Nam Bắc giao chiến liên miên, dân chúng cứ không ngừng di chuyển rồi tụ họp lại với nhau, phong tục mộ táng của Bắc Mông cũng bị ảnh hưởng bởi các học thuyết phong thủy và phương sách chống trộm từ Trung thổ nên cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là nếu như vậy thì e là quy mô cái lăng mộ Lan phi này còn lớn hơn chúng ta tưởng trượng rất nhiều"
Lam Túy thở dài, nói ra thì một cái lăng mộ lớn như vậy, đối với bất kì kẻ đảo đấu nào mà nói có lẽ là chuyện may mắn. Quy mô của lăng mộ càng lớn, cho thấy thân phận của người được hạ táng càng cao quý, vật phẩm bồi táng cũng càng nhiều, nhưng đồ đạc càng nhiều, thì việc tìm kiếm vật ký gửi hồn phách Quân Y Hoàng của cô cũng càng trở nên khó khăn hơn.
Cũng không biết hồn phách có tự động chạy ra khi chủ nhân của nó đến gần hay không, nếu thật sự có thể như vậy thì xem như cô bớt việc rồi. Nhưng mà chẳng ai có kinh nghiệm này hết, bản thân Quân Y Hoàng thì lại mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể xuống dưới trước rồi mới tính tiếp.
Du Thần không đi theo lên núi tìm kiếm, cũng không qua nói chuyện với nhóm Lam Túy, chỉ ủ tay trong hai ống tay áo, hờ hững nhìn lên ngọn đồi không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên ở một bên triền núi truyền đến một tiếng la thảm thiết vang vọng, nghe thấy ai cũng thất kinh. Lam Túy và chú Trọng hơi sững người rồi lập tức chạy về phía đó, Bạch Tố Hà và Quân Y Hoàng cũng theo sát phía sau. Du Thần phải chờ Vương Phú Quý nên rớt lại phía sau một chút, khi hắn quay đầu nhìn lên núi, đồng tử mắt bỗng chốc co lại, đứng ngây tại chỗ.
"Cậu Thần à, xem ra là đã tìm thấy lối vào rồi, cậu lấy thuốc ngậm vào miệng đi, tránh xa bọn họ một chút" Vương Phú Quý không phát hiện điểm khác thường của Du Thần, bàn tay run run lấy từ trong túi áo trước ngực ra một cái lọ bằng nhựa đưa cho hắn.
"Chú Vương, ở dưới hung hiểm, hay là chú đừng xuống dưới" Du Thần hoàn hồn trở lại, ra vẻ như không có chuyện gì, cầm lấy cái lọ khuyên nhủ Vương Phú Quý.
"Tôi và ba cậu giao tình cả đời, lần trước ông ấy tới nhưng tôi phải trông coi cửa tiệm không đi cùng được, kết quả ông ấy trở thành thế này. Bây giờ có cơ hội cứu ông ấy, sao tôi có thể tới ngay ngưỡng cửa rồi lại rút chân được chứ" Vương Phú Quý ngập ngừng lại nói: "Cái đấu này hung hiểm vạn phần, lão già như tôi lỡ có bề gì cũng không sao, cậu xem nếu tình hình không ổn thì lập tức rời đi. Du gia còn có mỗi một mình cậu, tuyệt đối không thể chôn thân trong cái đấu này được, có biết không?"
Du Thần trong lòng chợt ấm áp: "Con biết rồi chú Vương"
Khi Lam Túy và chú Trọng chạy tới nơi có tiếng la thì những người đang tìm kiếm quanh đó đã tụ tập lại hết một chỗ. Mọi người vây quanh một cái hang tối đen như bưng, nằm ẩn khuất phía sau một tảng đá rất to, cao chừng hai người. Một tay người làm của Du gia ngồi xuống ngay bên miệng hang, thập thà thập thò ló đầu vào trong thăm dò, mặt đầy lo lắng, muốn xuống dưới nhưng lại sợ sệt.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lam Túy hỏi tên người làm.
"Tô Hợp vừa té ngã từ trên tảng đá xuống dưới đó..." Tay người làm vẫn còn nhớ rõ mồn một lần Lam Túy tẩn cho Tô Hợp một trận nên đối với Lam Túy có phần sợ hãi, liền vội vàng trả lời.
"Sao lại té xuống dưới?" Lam Túy mở đèn pin đội đầu, đi tới ngay mép miệng hang nhìn xuống dưới, đường đi dốc xuống, độ dốc ước chừng khoảng 45 độ, ngay miệng hang có thể nhìn thấy một loạt vết máu còn rất mới, kéo dài vào sâu bên trong hang nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tô Hợp đâu. Trong hang còn có một mùi đặc biệt khó ngửi, cô vừa đến gần liền thấy buồn nôn tới nỗi lập tức rụt đầu lại rồi ho sặc sụa.
"Sao vậy?" Du Thần vừa chạy tới bên miệng hang, căng thẳng hỏi.
"Tô Hợp rơi vào trong rồi" Lam Túy ngước nhìn tảng đá lớn phía trên, tảng đá nằm nghiêng, nếu đứng ở trên đó nhìn thì rất khó phát hiện được phía trước đột nhiên lại có một cái lỗ hổng, có lẽ lúc đó Tô Hợp đang đi trên tảng đá không để ý, gió tuyết lại lớn liền sẩy chân bước hụt rơi vào trong hang.
"Du Thần anh lại đây xem, có lẽ đây chính là cái lỗ mà Mộc gia đã đào"
Du Thần thò tay vào bên trong miệng hang sờ sờ hai cái, ngẩng đầu cau mày nói: "Cách đào xẻng đích thực là của nhà tôi, nhưng mà trong cái hang này có cái mùi gì thế? Khó ngửi quá vậy!"
"Là mùi xác chết, mùi xác phân hủy" Bạch Tố Hà đứng ở bên cạnh lạnh lùng tiếp lời, bên trong hang động dẫn tới bãi chứa xác trong huyệt mộ của Quân Y Hoàng, cái hang mà chứa đầy các loại xác chết do Mông Tranh đổ vào cũng ngập ngụa cùng một mùi kinh tởm như thế, khiến người ta cả đời vẫn nhớ rõ như in.
Nghĩ đến đây, Bạch Tố Hà liền quay đầu lại lườm Mông Tranh một cái, Mông Tranh vừa nghe thấy trong cái hang có xác đang phân hủy liền sợ đến tái mặt, ôm lấy cánh tay của Bạch Tố Hà không buông, dĩ nhiên không hề nhìn thấy Bạch Tố Hà lườm mình.
"Bất kể thế nào, trước tiên xuống dưới lôi Tô Hợp lên rồi nói" Lam Túy nói. Tuy gã đàn ông to con đó bị mọi người ghét bỏ nhưng dù sao cũng là mạng người, từ trên tảng đá cao thế này mà ngã thẳng xuống dưới, e là tình trạng rất tệ.
"Ừm" Du Thần đáp lời, chỉ huy hai người vào trong hang tìm người. Lam Túy, chú Trọng tranh thủ lấy đồ trang bị và thuốc ra chuẩn bị sẵn, chờ tới lúc đưa được người lên liền tiến hành cấp cứu.
Chờ đợi hai người vừa xuống dưới cứu Tô Hợp cả nửa ngày cũng không có động tĩnh, Du Thần đang chờ tới sốt ruột thì trong đó lại truyền ra một tiếng 'Ah'.
"Lại sao nữa! Có cái quái gì đâu mà la lối cái quỷ gì, mau đưa người ra đây!" Du Thần tức giận quát vào trong hang.
Một giọng nói mơ mơ hồ hồ từ sâu bên trong hang truyền ra: "Không sao, ở đây còn có người!"
Lam Túy và chú Trọng đột nhiên ngừng tay, nhìn nhau cùng thốt lên: "A Bân!"
Cái hang này có độ đốc quá lớn, dễ đi xuống nhưng khó leo lên. Người làm của Lam gia ném một đoạn dây thừng vào trong hang rồi kéo lên. Một gã đàn ông cao to từ từ được dây thừng kéo lên, chính là tên Tô Hợp sẩy chân té ngã vào trong hang cách đây không lâu, đầu đầy máu me đang khẽ rên rĩ. Dây thừng lại được ném xuống, người lần này được kéo lên quả thật là A Bân.
Trên mặt A Bân không nhìn thấy vết thương nào rõ rệt, khi được kéo lên anh vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Lam Túy đỡ đầu của anh kiểm tra một lượt, mới tìm thấy một vết thương ở ngay sau ót. Máu ngay miệng vết thương đã đóng vảy, nhìn hình dạng vết thương đoán chừng là do một loại dụng cụ giống như xẻng đập vào đầu tạo thành.
"ĐM, rõ là muốn giết người mà! Tao mà tóm được ba thằng ranh đó thì tao sẽ lột da hết cả đám" Chú Trọng giận dữ nói.
Gương mặt xinh xắn của Lam Túy cũng sa sầm, không nói gì, chỉ lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn tiêm vào tĩnh mạch cho A Bân. Trong những người làm của Lam gia, thân thủ của anh được xem là cực tốt, tuy vết thương nhìn rất nghiêm trọng, nhưng thực tế vẫn còn khá may, có lẽ lúc đó bị tập kích, nhờ trực giác mà hạ thấp người xuống tránh né, cây xẻng mới bay sượt qua cắt mất nửa mảng da đầu chứ không chém thẳng vào xương sọ. Hiện giờ còn hôn mê chủ yếu là vì cơ thể bị hạ thân nhiệt và mất nước nghiêm trọng.
Đưa hai người bị thương chuyển đến chỗ tránh gió xong rồi, chờ một hồi A Bân mới dần tỉnh lại.
"A Bân, cảm thấy thế nào?"
"Mẹ nó, đau quá!" A Bân nói chuyện vẫn rất lưu loát, vừa mở miệng liền kêu đau, chờ đỡ đau mới nói: "Chị Lam, em không sao. Lão Trần và hai anh em họ Tô đi vào trong rồi!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh bị bọn họ phát hiện sao?"
"Ừm. Lúc đó anh em Tô gia có một gã muốn đi tiểu thì tìm thấy tảng đá lớn này, không ngờ bên dưới là lỗ hổng, hắn trượt chân ngã vào trong, tên còn lại liền đi cứu hắn. Lúc đó chắc não em bị úng nước rồi mới muốn nhìn thử xem rốt cuộc đây là cái hang gì, liền đi tới gần một chút, vừa tới ngay miệng hang liền nghe thấy tiếng gió từ phía sau, sau đó sau ót đau nhói một cái rồi không biết gì nữa"
"Cậu suýt nữa thì mất mạng rồi" Chú Trọng chỉ tức vì dạy người không tinh, chú hắng giọng hỏi: "Bọn họ vào đó bao lâu rồi?"
"Thời điểm anh em Tô gia ngã xuống dưới chắc tầm bốn giờ chiều"
Bốn giờ, vậy cũng đã mười tiếng trôi qua rồi.
"Vừa nãy ở trong hang mấy anh có nhìn thấy dấu vết nào mới không? Là đi xuống hay đi lên?" Lam Túy hỏi hai tay người làm vừa xuống dưới kéo Tô Hợp và A Bân lên.
"Có thì có, nhưng mà chỉ có đi xuống thôi, không phát hiện dấu vết đi lên" Một tay người làm bổ sung: "Cái hang này quá dốc rất khó leo lên, nếu muốn đi lên chắc chắn phải có dấu tay bám vào để leo lên"
Vậy tức là nói, mười tiếng trôi qua rồi, ba người đó không mang đủ thực phẩm và nước uống, mà vẫn còn ở dưới chưa từng leo lên?
"Du Thần, sắp xếp bốn người đưa Tô Hợp và A Bân quay trở về lều, chúng ta vào trong đi" Lam Túy lại thò đầu đến bên miệng hang, nhìn vào bên trong lần nữa, cái hang dốc xuống dẫn thẳng xuống lòng đất, giống như lối vào địa ngục, chờ đợi bọn họ chủ động dấn thân lao vào.
Pax: qua chương sau là xuống đất rồi, để dịch được nhiều nhiều rồi mình up luôn nhe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...