Đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, yên tĩnh quạnh quẽ. Dù có thể nhìn thấy những hoa văn tinh tế giữa khe hở của những nhánh tử đằng, nhưng vẫn không thể giấu đi vẻ mục nát cũ kỹ của tòa cung điện này.
"Nương tử, đã gần đến giờ giới nghiêm rồi, hay là chúng ta trở về trước đi. Sau giờ giới nghiêm mà còn ở bên ngoài tùy tiện đi lại là trọng tội đó"
Nữ tử bên cạnh khẽ van nài khuyên lơn, nữ tử mặc áo màu lục chỉ lắc đầu: "Chờ thêm chút nữa"
Một tia tà dương phủ lên hình hài ấy, hắt xuống bóng người vừa gầy gò vừa cô độc, nữ tử áo màu lục tựa vào bờ tường rủ đầu xuống nhìn vào bóng của chính mình, giống như một lão tăng nhân đang nhập định, nếu không nhìn kĩ thậm chí không thể nhìn ra giữa những chùm tử đằng còn có một người đang đứng đó.
"Nương tử, có người đến rồi!"
Nữ tử mặc áo màu lục nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngay ngã rẽ của bức tường xuất hiện một bóng người. Bóng người từ từ lại gần, dung mạo trong trẻo, là một người phụ nữ xinh đẹp, mắt sáng mày cong, da trắng má hồng. Đến gần thêm chút nữa, nhờ ánh sáng có thể nhìn thấy giữa hai chân mày và phía đuôi mắt lờ mờ những nếp nhăn.
"Tô nương tử, mời bên này"
Người vừa đến nhìn thấy Tô Linh Vũ nhưng lại không hành lễ, tiếp tục đi lướt qua Tô Linh Vũ rồi đến gần những chùm dây tử đằng, người đó lại đi thêm chừng hơn mười bước, rẽ ra những nhánh tử đằng chen chúc nhau, lộ ra một cánh cổng vòm nằm ẩn phía sau.
"Thanh Tiêu, em ở đây trông chừng"
Tô Linh Vũ dặn dò xong thì theo người đó chui vào chùm hoa tử đằng, bước chân vào cánh cổng.
"Tô nương tử, ta đến muộn, xin thứ tội" người đến tuy nói thứ tội, nhưng lưng vẫn đứng thẳng, trên nét mặt đoan chính không nhìn thấy nụ cười, chỉ có vẻ kín đáo lãnh đạm tích lũy sau nhiều năm tháng.
"Tần cô cô mạo hiểm đến gặp, Tô Linh Vũ cảm kích không thôi, nào dám nhận hai chữ thứ tội" Tô Linh Vũ đối với thái độ của người phụ nữ lại không hề thấy phiền lòng, nàng vẫn mỉm cười dịu dàng.
Nói đến đây, hai tay Tô Linh Vũ nắm vào nhau rồi khuỵu gối hành lễ với người phụ nữ: "Vũ nhi đa tạ Tần cô cô đã nói những lời tốt đẹp trước mặt Thái hậu"
"Không kiêu không vội, không sợ không giận, đây là đạo sinh tồn trong cung" nét mặt Tần Thái Phong hơi dãn ra: "Những điều ta làm, cũng không biết là tốt cho con hay là hại con nữa"
"Tần cô cô, cẩn trọng bên kia tường có tai mắt"
"Không ngại, ở đây sẽ không có ai đến đâu" Tần Thái Phong nhàn nhạt nói: "Người trong cung đều xem Lang Nha điện này như tai họa khủng khiếp, hoang phế đã lâu, từ lâu đã không còn bóng người"
Tô Linh Vũ nghiêng đầu nhìn xung quanh, nơi hai người đang đứng là một góc của Đông Noãn Các, phía chính diện là một cái đình viện* lớn. Trên mặt đất của đình viện trải đầy các phiến gỗ khắc hồi văn*, các khe hở giữa khác phiến gỗ ăn khớp vô cùng vừa khít. Trong viện lại xây theo kiến trúc đường trục trung tâm, hai bên trồng đầy cây cối. Giờ đây những loài hoa mảnh mai quý hiếm đó đều đã héo tàn, chỉ còn lại cỏ dại mọc um tùm xanh tươi, tràn trề sức sống.
[Noãn Các: chỉ phòng, lầu gác cỡ nhỏ, có đạt thiết bị để sưởi ấm, thời xưa thường là đặt lò sưởi.
Đình viện: sân]
[Hồi văn: các hoa văn hình vuông giống chữ HỒI 回]
"Một cung điện lớn như thế này mà cứ thế bị bỏ hoang sao?" chỉ nhìn hình dạng hiện giờ, Tô Linh Vũ cũng có thể tưởng tượng vào thời hoàng kim, cung điện này xa hoa lộng lẫy cỡ nào.
"Đa phần người trong cung điện này đều bị đánh tới chết ở đây, oan hồn không tan, những người không liên quan hiển nhiên sẽ tránh xa" Tần Thái Phong khẽ nở nụ cười lạnh lẽo: "Con có sợ không?"
"Người chết như đèn đã tắt, nói chi đến oan hồn không tan" phản ứng của Tô Linh Vũ nằm ngoài dự liệu của Tần Thái Phong, nhưng bà chỉ mỉm cười hờ hững.
"Tốt. Ta vốn giao hảo với mẫu thân con, để con nhập cung theo ý nguyện của phụ mẫu, nhưng ta vẫn luôn lo lắng không biết mình làm đúng hay sai. Hôm nay xem ra không cần nhọc lòng rồi"
Tần Thái Phong ngập ngừng, xong lại nói: "Thời gian không nhiều, ta bảo con đến đây là để nói cho con biết rõ thế cục trong cung. Trong cung cấm kị nhất là nhiều lời, kị thất lễ, kị thị phi bất phân, kị tin người thổ lộ tâm tình. Con cần phải ghi nhớ, trong cung người có thể tin tưởng, chỉ có duy nhất bản thân mình, còn lại tất cả đều là người ngoài. Người, có thể dùng, có thể thân, nhưng không thể tin"
Tô Linh Vũ thoáng sợ hãi, khẽ nói: "Vũ nhi xin nhớ rõ"
"Trong cung Hoàng Hậu là bậc cao nhất, đương kim Hoàng Hậu nguyên là Thái tử phi, cùng điện hạ là phu thê cùng nhau vượt qua hoạn nạn. Điện hạ đăng cơ không dễ dàng gì, đối với Hoàng Hậu không chỉ có tình phu thê, mà còn có nghĩa tri ân. Hoàng hậu có hai hoàng nhi, Thái Tử một năm trước bị đuối nước mà chết, Tam Hoàng Tử một năm sau cũng chết sớm. Hoàng Hậu vì quá đau lòng lâm trọng bệnh một trận, sau đó một lòng hướng Phật, các chuyện lớn nhỏ trong cung đều giao cho Thục phi cai quản, ngài chỉ hỏi đến những việc trọng yếu. Đương kim Tứ phi* hiện chỉ có một, chính là Thục phi của Dụ Phong cung. Thục phi xinh đẹp mỹ miều, đứng đầu thiên hạ, đối với các loại sự vụ trong cung đều nhìn thấu suốt mọi việc, thưởng phạt phân minh, rất được lòng Hoàng thượng. Viên Tu Dung* vì sinh hài nhi sớm mà thân thể suy nhược, ít giao du với bên ngoài, bình thường hiếm khi gặp người ngoài, tuy chỉ có một con trai, nhưng Nhị Hoàng Tử lại hay bệnh tật. Hinh Quý Tần chỉ có một con gái, Tịnh Quý Tần tính tình dịu dàng hiền thục, gần đây rất được điện hạ sủng ái. Mạc Tiệp Dư*, Trân Uyển Nghi* lanh lợi khả ái, mỗi người đều có sở trường của mình, cũng thường xuyên được Điện hạ truyền gọi. Điện hạ liên tiếp mất đi hai hoàng nhi, con nối dõi đều qua đời, nên đợt đại tuyển chọn lương gia tử lần này nhằm tuyển lựa mỹ nhân trong dân gian, chính là để khai chi tán diệp, nối dõi Hoàng thất, con không được mong đợi quá nhiều"
[Tứ phi gồm: Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi, hàm Chính Nhất phẩm.
Quý Tần, Tu Dung, Tiệp Dư, Uyển Nghi: Cấp bậc phi tần trong cung]
"Con phải biết vô tình nhất chính là nhà Đế Vương, tình hết nồng sẽ thành bạc" Tần Thái Phong hơi ngập ngừng, đoạn nói tiếp: "Còn nữa, càng giống như nước, càng không có dấu vết"
"Dạ"
"Điện hạ là người con chí hiếu, mỗi ngày sau khi vãn triều đều đến Ninh An điện để thỉnh an Thái Hậu, ngài đối với lời của Thái Hậu đều nhất nhất tuân theo. Thái Hậu bình thường không can dự vào chuyện hậu cung, nhưng cũng không bỏ sót dù chỉ một hạt cát, lại xử sự quả đoán. Con phải nhớ kĩ sau này xử sự đừng quá lộ liễu, cho dù mai này có được phong lên địa vị cao hơn, cũng phải ngoan ngoãn vâng lời, cẩn trọng hành sự"
"Dạ"
"Điện hạ sau khi từ Ninh An cung trở về sẽ đến Ngự thư phòng, lúc đó ngài sẽ đi qua Ngự hoa viên, đi dạo ven hồ. Điện hạ không thích hoa đẹp, ngài yêu thích nét mộc mạc thuần khiết, không thích mùi hương quá nồng, chỉ thích dịu nhẹ, nên con điểm trang cần phải có chừng mực. Điện hạ thích nhất màu tím nhạt, màu của hoa tử đinh hương* và màu xanh ngọc, ngài ghét màu da cam và màu đỏ, nên ở trước mặt Điện hạ con phải tránh hai màu này"
"Đa tạ Tần cô cô!"
"Một ngày vào cửa cung, hồng nhan cũng úa tàn" Tần Thái Phong xoa xoa đuôi mắt của mình, cúi đầu cười nhạt, chỉnh lý lại hai tay áo, xoay người quỳ xuống trước Tô Linh Vũ: "Nô tì Tần Thái Phong của Ninh An điện, tham kiến Tô nương tử"
Cử chỉ bất thình lình này của Tần Thái Phong khiến Tô Linh Vũ nhất thời sợ đến ngây người, nàng liền vội vàng khom lưng đến dìu: "Tần cô cô, cô làm gì vậy? Mau mau đứng dậy!"
"Tôn ti hữu biệt, trên dưới phải phân. Tô nương tử được Điện hạ sắc phong, vẫn là chủ tử. Tần Thái Phong là nô tì ở Ninh An điện, chỉ là tì nữ. Sau này sẽ không còn Vũ nhi và Tần cô cô nữa, chỉ có Tô nương tử và Tần Thái Phong"
Tần Thái Phong ngăn lại cánh tay của Tô Linh Vũ, hành lễ xong mới thuận thế đứng dậy: "Con và ta sau này nếu không cần thiết thì đừng gặp nhau. Nhớ kĩ, người, có thể dùng, có thể thân, nhưng không thể tin"
Lời vừa dứt, Tần Thái Phong đã quay đầu đi về góc đối diện của đình viện: "Ta và con không thể đi cùng đường, sẽ khiến lính gác nghi ngờ. Con mau quay về đi"
Tô Linh Vũ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp đến gầy guộc của Tần Thái Phong, cổ họng bỗng dưng nghẹn ngào.
"Một ngày vào cửa cung, hồng nhan cũng úa tàn. Sớm tối ánh sao lạnh, đêm thâu hoa hái bừa. Tận số như ngói sành, nào nâng nổi bước chân. Tóc xanh nhuộm tuyết trắng, mỏi mòn chờ hồng nhạn. Tội tình chi, tội tình chi...."
Theo bước chân rời đi của Tần Thái Phong, giọng của bà cũng dần tan vào màn đêm.
Bước ra khỏi cánh cổng vòm, Thanh Tiêu ở bên ngoài sốt ruột đi tới đi lui. Nhìn thấy Tô Linh Vũ cuối cùng như trút được gánh nặng, cũng không màng đến lễ nghi, nói liên tục: "Đã nói rồi mà vẫn lâu như vậy! Được rồi nương tử, mau đi thôi! Nếu không sẽ không quay về kịp thật đó!"
Phía sau bức tường, cung điện nằm ẩn dưới những chùm Tử Đằng rậm rạp, âm u chật chội. Ngay bên ngoài bức tường lại là ánh tà dương chói chang. Thanh Tiêu đi trước dáo dác ngó Đông ngó Tây dẫn đường, chỉ sợ sẽ gặp phải cung nữ hay lính canh đi ngang qua. Tô Linh Vũ nheo mắt lại ngẩng đầu để ánh tà dương chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, dưới rèm mi phản chiếu ánh nắng màu cam rực rỡ diễm lệ.
Cũng may, nàng còn có Thanh Tiêu.
Pax: Chương này dài nên tuần này chỉ up 1 chương thôi nhé~