Một kiếp phù sinh phải trải qua bao nhiêu đoạn nhân duyên,vượt qua bao nhiêu bi thương mới tìm thấy hạnh phúc chân chính thuộc về mình,không ai biết rõ điều đó,khi yêu chỉ cần hết lòng để không phải lưu luyến hồi ức đã qua,bởi lẽ thiên hạ không có thuốc để hối hận,càng không thể ngược dòng thời gian thay đổi chuyện năm xưa,Kỷ Quân Đằng đứng ngoài hiên nghĩ ngợi thật lâu,để mặc cho hoa tuyết thúy nhược ôn nhu bao phũ lên thân thể bạc nhược,nội tâm trống rỗng không biết nên tìm vật gì đến khỏa lấp nỗi đau,bất chợt có một thân ảnh bước đến bên cạnh che dù cho nàng.
"Ngươi nếu thật rất yêu nàng hãy lấy dũng khí theo đuổi,bổn cung chúc phúc cho các ngươi..."
Đường Trúc Lam đau khổ khi phải nhìn Kỷ Quân Đằng vô hồn đứng ở nơi đây,người mà nàng vẫn thường thấy dáng ngoài nghiêm trang,ánh mắt kiên định,chất chứa ngạo khí,không dễ dàng chịu khuất phục trước khó khăn,hiện tại hắn lại vì Đường Thi Vũ đau khổ,đồi phế như thế,làm nàng không cách nào chịu đựng được,nàng không rõ giữ Đường Thi Vũ và hắn là như thế nào,nhưng biết rõ Đường Triển Lân vì yêu hóa cuồng,gây hại đến Đường Thi Vũ,loại yêu thương đến ích kỹ đó chẳng khác nào hại người hại mình,thật làm người ta kinh sợ.
"Những thứ tốt đẹp tựa như hoa chỉ để ngắm nhìn,chiếm hữu sẽ mất đi giá trị vốn có"
Kỷ Quân Đằng nhàn nhạt mỉm cười,Đường Thi Vũ từ đầu chí cuối không hề yêu nàng,một chút cũng cũng không có,luôn dành cho nàng cái nhìn lạnh giá tràn ngập chán ghét,nếu biết được nàng cũng là nữ tử có lẽ sẽ rất kinh tỏm,không cách nào tiếp nhận được,ngay cả quyền được yêu cũng bị tước đoạt,nàng lấy quyền gì để truy cầu,nàng ngồi bên ngoài chờ đợi đến trời sáng mới bỏ đi,từ đêm qua đến giờ Hồng Diệp mang thức ăn vào phòng Đường Thi Vũ đều không động đến,tâm trạng hiện giờ chắc hẳn rất tồi tệ,nàng xuất cung tìm đến tướng quân phủ,hiện giờ chỉ có một người đủ khả năng giúp Đường Thi Vũ giảm bớt đau khổ,nàng đến tìm thì hạ nhân bảo là Thượng Quan Tôn vẫn còn đang ở quân doanh,nàng đành đi ra ngoại thành tìm hắn,hắn đang ở trong quân doanh bận rộn an bài một số chuyện,thấy nàng đến liền tỏ vẻ khó chịu.
« Ngươi tới đây làm gi ? »
« Ngươi có biết hiện giờ nàng rất đau khổ không,người nàng cần nhất bây giờ là ngươi,tại sao không đi thăm nàng »
« Chuyện của ta từ bao giờ tới phiên ngươi xen vào,ở đây không hoan nghênh ngươi,mau cút xéo đi »
Thượng Quan Tôn sắc mặt nghiêm nghị,hiện tại quân doanh đang có rất nhiều việc cần hắn đích thân chỉnh đốn,Đường Thi Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể thay đổi được gì,dù hắn đau lòng cũng vô ích thôi,từ lâu hắn đã không còn hy vọng có thể cưới nàng làm thê tử,huống chi hiện tại nàng đã thất thân,cho dù hắn có nguyện ý thành hôn với nàng,thì chưa chắc mẫu thân của hắn đã đồng ý,Thượng Quan gia hiện giờ chỉ còn lại mình hắn kế nghiệp,nghiễm nhiên Thượng Quan phu nhân không muốn nhi tử thua thiệt,lấy một nữ tử đã bị ô danh,giữa hắn cùng nàng sớm không có kết quả,chi bằng kết thúc ngay từ bây giờ,Kỷ Quân Đằng bị đuổi ngoan cố không chịu đi,tiếp tục theo sau hắn.
« Ngươi xem trọng công việc hơn cả nữ tử mình yêu sao ?,ngươi thừa biết vào lúc này nàng cần đến ngươi hơn ai khác,trong lòng thật sự yêu nàng thì mau đến thăm đi »
« Không phải ngươi luôn mong đợi kết quả này sao,bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ,chuyện của ta ra sao thì tự ta biết thu xếp,đừng ở đây giả nhân giả nghĩa nữa »
Thượng Quan Tôn buồn bực đẩy Kỷ Quân Đằng sang một bên,chẳng phải nàng luôn muốn thấy tình cảnh này sao,hắn vẫn còn nhớ rõ nàng từng dùng biện pháp hạ lưu chỉ ra quan hệ giữa hắn và Thường Yến,nàng làm tất cả chỉ để có được tình cảm của Đường Thi Vũ,có lẽ hiện tại trong lòng rất đắc ý,mọi người đều nghĩ hắn là kẻ tán tận lương tâm,nhưng liệu ai hiểu được hắn cũng có nỗi khổ riêng,Đường Thi Vũ như hiện giờ nghĩ rằng hắn không đau khổ sao,từ lâu tình cảm giữa hai người sớm không còn tốt đẹp như xưa,ngoài Kỷ Quân Đằng và Thường Yến ra thì còn có nam tử khác xen vào giữa tình cảm này,mối quan hệ của cả hai có thể duy trì đến nay đã là rất khó khăn,hiện giờ giữa nàng và hắn xem như kết thúc đi,hắn không muốn mẫu thân phải thất vọng,bản thân cũng rất mệt mỏi.
« Nàng đã yêu lầm người... »
« Hừ,chẳng lẽ yêu thứ người hèn hạ như ngươi mới đúng sao ? »
« Ngươi bây giờ không tới thăm nàng thì sau này cũng đừng tới nữa »
Kỷ Quân Đằng cắn chặt răng,tức giận đánh cho Thượng Quan Tôn một quyền rồi bỏ đi,chưa từng nghĩ qua cỏi đời còn có nam tử vô tâm như hắn,lúc nãy nghe Hồng Diệp nói công chúa trầm ngâm suốt đêm,lời đầu tiên lại nhắc đến hắn,nàng nghĩ có lẽ Đường Thi Vũ muốn gặp hắn nên đến đây tìm,lần này xem như nàng tìm lầm người,hiện giờ chẳng biết có thể làm được gì,nàng buồn bã quay về Kỷ phủ,Đinh Cao Hồng xém chút không nhận ra nữ nhi là ai nữa,chỉ mới một năm không gặp nàng thế nào bây giờ thay đổi nhiều như vậy,mái tóc bạc trắng hết,nàng xúc động bước đến ôm lấy mẫu thân.
« Xin lỗi ngươi,là do ta không tốt làm liên lụy đến phụ thân... »
« Ngươi không sao đã tốt rồi,đừng nhắc đến chuyện buồn nữa,tới thắp cho hắn nén nhang đi »
Đinh Cao Hồng buồn bã nhìn bài vị của trượng phu,nhân sinh vô thường,con người sống nay chết mai,bây giờ kẻ thù cũng đã chết,trượng phu của nàng có thể an tâm nhắm mắt rồi,nàng sẽ dùng phần đời còn lại tưởng nhớ đến hắn,thay hắn chiếu cố tốt cho hai hài tử cùng Kỷ gia,Kỷ Quân Đằng buồn bã cắm nhang trước bài vị,quỳ xuống thành tâm cúi lại,đến nay nàng không biết ngày trước mình trở về là đúng hay sai,có lẽ nàng thật sự mệnh thiên sát cô tinh,những người bên cạnh đều chịu ảnh hưởng xấu,ngay cả bản thân nàng cũng đang phải hứng chịu,từ ngày nhảy xuống Luân Hồi Quan có thể xem như nàng đã chết,không thuộc về trần thế nữa,bản thể hiện tại được duy trì bởi chút dương khí trước khi chết còn giữ lại.
Xét theo đức độ từ trước tới nay Kỷ Quân Đằng từng làm nhiều việc thiện tích công đức,theo lý khi chết đi sẽ được luân hồi ở kiếp khác tiếp tục tu hành hoặc lên thiên cảnh,nhưng ngày đó nàng lại tiến vào Luân Hồi Quan cánh cổng dẫn tới ma đạo,dù thế nào vẫn xem như đã phạm lỗi,khi trùng sinh không thể nào tiến vào tiên đạo,cũng chẳng bị rơi vào cỏi địa ngục,theo Phật pháp nàng đã bước vào cánh cửa dẫn đến atula giới,gọi chung là ma đạo,trở thành ma quân,ác thần đứng đầu cõi atula,bản chất của ác thần là hủy diệt,nhưng không có nghĩa là chỉ gây nhiều nghiệp chướng,bên trong atula giới tồn tại giữa chánh và tà tựa trần thế,có kẻ làm chuyện xấu gia tăng đạo hạnh,thì cũng có kẻ làm việc thiện để tu thành chánh quả,thăng thiên,theo tu chân giới thì nàng không mấy khác biệt với Dạ Ma Đế,đều là những kẻ quyền năng hùng mạnh đến từ ma đạo,đối với tu chân giới mà nói dù tà hay chánh thì đây cũng là một thành tựu cao,riêng nàng chẳng có gì lấy làm kiêu hãnh,tự thấy hỗ thẹn vì đã phản lại lời giáo huấn của sư phụ.
« Thượng thư... »
Một tiểu thái giám nét mặt lo lắng từ bên ngoài chạy vào,hắn cung kính chào Đinh Cao Hồng cùng Kỷ Quân Đằng,hắn đến đây theo ý chỉ của Đường Diễn,buổi sáng nàng rời khỏi hoàng cung không lâu thì Đường Thi Vũ có dấu hiệu lạ,thái y đến chuẩn đoán không tìm ra nguyên nhân,Đường Diễn thật đã hết cách mới sai người tìm tới nàng,nghe đến tin tức này nàng mới nhớ tới hành động kỳ quái trước khi chết của Khắc Vân,vội vào cung xem tình hình,Đường Diễn thấy nàng đến liền mở lời.
« Ngươi mau vào xem Vũ nhi thế nào rồi,trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi về căn bệnh nàng mắc phải »
Kỷ Quân Đằng yên lặng gật đầu rồi tiến vào phòng,Đường Thi Vũ sắc mặt vẫn tuyết trắng như cũ nhưng đã mất đi nét hồng nhuận,nàng đang nằm hôn mê trên giường,Kỷ Quân Đằng đau lòng giúp nàng lau mồ hôi trên trán,kéo lên tay áo của nàng để bắt mạch,chợt phát hiện trên cổ tay nhỏ nhắn hiện lên một vệt dài mờ ảo màu tím đen và vài vết cắt do dao nhọn tạo thành,buổi sáng nàng cảm giác cổ tay đau đớn như có vật gì đang gặm nhấm bên trong,nhận thấy có điểm khác lạ nên đã nghĩ biện pháp làm vệt dài này biến mất,mọi cố gắng đều không khả quan,chỉ chốc lát sau cả người mất hết khí lực,mệt mỏi lâm vào vô thức,Kỷ Quân Đằng thay nàng băng bó vết thương rồi đi ra ngoài tìm Đường Diễn.
« Ta hiện tại không nghĩ được gì,xin hoàng thượng cho ta chút thời gian nghĩ cách... »
Kỷ Quân Đằng thật sự đã vô phương ứng phó,nàng xin phép cáo từ rồi đến thái y viện xem sách y,tra cứu cách chữa căn bệnh kỳ quái này,xem qua nhiều y thư nhưng chẳng có kết quả gì,tìm đến thừa tướng phủ để xem có chút manh mối nào không,bên trong phủ bình thường như mọi khi,nàng muốn tìm ra quyển sách luyện tà thuật của Khắc Vân,hy vọng có phương thức hóa giải,trong thư phòng có rất nhiều quyển sách này nọ linh tinh,tìm kiếm một lúc không thấy thứ mình cần tìm,nàng tức giận đấm vào vách tường một cái,bức tường chịu không được sức ép lớn lập tức vỡ nát tạo thành thông đạo,nàng hơi kinh ngạc,cầm ngọn đèn đi vào bên trong quan sát,theo lối cầu thang xuống phía dưới liền bị choáng ngộp trước sự chói lóa ở đây,khắp nơi đều là vàng bạc châu báu nhiều đến độ nằm rải rác trên sàn nhà,kẻ nào sở hữu kho báu này có lẽ đã là phú khả địch quốc,gia sản của hắn còn nhiều như thế mà không ai phát hiện ra.
Kỷ Quân Đằng không động tâm đến đống tài vật này,đi xung quanh dò xét xem có tìm được gì hữu ích hay không,phát hiện gian phòng nhỏ chứa đựng đồ cổ của các triều đại trước,trong đó có một chiếc bình gốm sứ rổng toát ra tà khí,nàng đoán có lẽ đây từng là nơi nuôi ma trùng,một loại ký sinh vật tà đạo,phía trong bình có khắc những dòng chữ tựa bùa chú,nàng dùng nội lực đập vỡ chiếc bình,xem lại dòng chữ bên trong,may mắn học qua nhiều cổ ngữ nên hiểu được bên trên viết những gì,nguyên lai chất độc mà Đường Thi Vũ mắc phải có tên là Đoạn Trần,so với chất độc ma thú Vạn Độc gây nên còn đáng sợ hơn rất nhiều,một khi tà thuật được khởi phát sẽ nhanh chống lan tỏa trong không khí,những người từ trước bị ma trùng ký sinh sẽ có dấu hiệu bị ảnh hưởng,ma trùng là loại sinh vật chuyên được nuôi bởi huyết người sống,về sau khi dần trưởng thành ma trùng có thể tự tìm thức ăn,nó thường cư trú ở các nghĩa trang để hấp thụ âm khí và hồn phách của người cõi âm,năm xưa Khắc Vân đã dùng hàng trăm con ma trùng để chế luyện nên Đoạn Trần,một khi nó xâm nhập vào người nào đó sẽ dần tái sinh nhờ việc hút dương khí của vật chủ,căn bệnh hoành hành vật chủ cho đến lúc chết,một cái chết chậm rãi mà thống khổ tột cùng.
Cách hóa giải duy nhất là dùng một người khỏe mạnh,dương khí hưng thịnh đến để cho ma trùng kí sinh,thì khi đó ma trùng sẽ rời bỏ vật chủ hiện tại để sống trên vật chủ mới,tiếp tục cái vòng lẫn quẫn này tựa hồ không có điểm kết,đây thật sự là vật gây nghiệp chướng luân hồi,Kỷ Quân Đằng quay trở lại hoàng cung,dự định đem Đường Thi Vũ đến Tinh Vũ phái,nơi ẩn chứa linh khí,nhưng hành trình quá xa,nhanh nhất cũng phải mất hơn hai ngày mới tới nơi,bây giờ Đường Thi Vũ không kịp thời cứu chữa thì không quá ba ngày độc tính sẽ gia tăng,đến lúc đó có muốn cứu sợ là không kịp nữa,nàng không thể để người vô tội chết thay,đã tìm ra nạn nhân thích hợp làm vật thế thân,không ai khác chính là bản thân,dù sao thì mọi căn nguyên cũng là do nàng tạo ra,nên gánh lấy hậu quả mới phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...