Thiên Niên Sầu Thiên Kiếp U Mê

Kỷ Quân Đằng đi bộ qua con phố dừng chân tại trà lâu nổi danh khắp kinh thành,trà ở đây là đặc biệt thơm ngon nhất,khi đã qua tay bậc thầy pha chế càng tuyệt vời hơn,lúc rảnh rổi nàng thích đến đây thư giản,thưởng thức cảnh sắc và trà ngon,nàng đến nơi trưng bày trà ngắm nhìn,có những loại lá trà hình thái kỳ lạ không biết gọi tên nó là gì,theo giới thiệu thì những loại trà quý hiếm này được nhập từ tây vực,nàng chọn ra loại mình thích nhất rồi căn dặn tiểu nhị đem cho nghệ sư pha chế,chọn nơi an tĩnh ngồi xuống chờ tiểu nhị mang trà đến,Đường Thi Vũ đang ngồi cách đó mấy chiếc bàn,lúc nãy đi dạo không lâu thì Thượng Quan Tôn bận công vụ vội đến quân doanh ở ngoại thành,nàng cũng không giận hắn bỏ rơi mình,công việc vẫn quan trọng hơn,nàng nhận ra sự có mặt của Kỷ Quân Đằng,rót ra ly rượu đưa đến cho hắn.
« Ngươi suốt ngày chỉ biết uống trà không thấy nhàm chán sao ? »
« Người tốt tuyệt không dạy người khác uống rượu,hành động của ngươi chẳng phải là dạy hư ta ? »
« Ngươi quá nghiêm túc rồi đó,đại trượng phu cứ như hài tử,nếm thử đi,uống say bổn cung đưa ngươi về »
Đường Thi Vũ nửa đùa giỡn nửa thật lòng,uống rượu không hẳn là xấu,có thể giúp giữ ấm cho cơ thể,bình thường nàng cũng thích uống rượu,chẳng lẽ bị coi là nữ tử hư hỏng sao,cuộc sống nếu lúc nào cũng tuân thủ nguyên tắc thì thật quá nhàm chán,việc gì đều lo ngại không dám thử thì chẳng phải đã lãng phí nửa đời người rồi sao,mọi người nghĩ nàng sống như vị công chúa tuân thủ lễ nghi lẫn nguyên tắc thì đã sai lầm vô cùng,nàng không thích sống quá nguyên tắc,sẽ không ngại thử những điều mới lạ,thậm chí là mạo hiểm phá vỡ quy luật,từ khi yêu Thượng Quan Tôn thì nàng mới chân chính nhận ra trước kia mình là nữ tử bảo thủ,nhu thuận đến khó tin,hiện tại mới thật sự là nàng,quên đi thân phận công chúa,có thể làm được rất nhiều việc mà trước kia chẳng bao giờ dám nghĩ tới,Kỷ Quân Đằng cười nhạt,nàng thân phận bây giờ là cải nam trang,nào có thể để một nữ tử xem thường,bất quá cũng chỉ là ly rượu không chuốc say được,nàng không ngần ngại cầm ly rượu thưởng thức,tư vị không hề khó uống,mang hương vị của trái cây thoảng qua,không giống những loại rượu mang mùi vị nồng đậm.
« Quả nhiên không tệ »
« Tới uống thêm ly nữa đi »

Đường Thi Vũ khóe miệng treo nụ cười yêu mị,rót thêm ly rượu đưa đến,nàng đang rảnh rổi không có việc gì làm,vừa đúng lúc gặp tên điêu dân này,muốn chuốc say hắn để xem bộ dáng lúc say rượu có còn nghiêm nghị như hiện giờ hay không,có lẽ nhìn rất khôi hài,Kỷ Quân Đằng không ngờ Đường Thi Vũ lại dễ gần như thế,nàng cũng liền cao hứng cùng đối phương uống rượu,cảm thấy tính cách của ma nữ cùng Đường Thi Vũ có vẻ tương đồng,đều là nữ tử không quá câu chấp,tư tưởng có chút phóng khoáng,rất dễ dàng trò chuyện với nhau không có gì ái ngại,đã thật lâu không có ai nghe nàng trút đi phiền muộn trong lòng,nguyên lai tâm sự cùng người lạ lại khiến tâm trạng thoải mái như vậy,Đường Thi Vũ an tĩnh lắng nghe Kỷ Quân Đằng nói huyên thuyên về đạo giáo và cuộc sống khốn khó của dân chúng,nàng chợt nhận ra nổi lo lớn nhất của hắn chính là vì bách tính,chứ không phải vấn đề cá nhân,tựa hồ chí hướng lớn nhất đời hắn là có thể bắt sạch yêu nghiệt trong thiên hạ,rất may cuộc sống vẫn còn có những người có lòng hiệp nghĩa như thế,nàng bắt đầu có cái nhìn tốt về hắn.
« Ngươi không thích hoàng tỷ là vì đã có ý chung nhân phải không ? »
« Không hẳn là vậy,chẳng qua giữa nàng và ta không có điểm chung »
Kỷ Quân Đằng bị người khác tò mò chuyện đời tư thấy hơi ái ngại,thẫn thờ ngắm nhìn trăng sáng ngoài hiên,trong tâm tựa hồ đang chờ đợi điều gì,đã thật lâu nàng không còn gặp lại ma nữ,cũng chẳng biết đã đi nơi nào,thấy lo lắng cho an nguy của ma nữ,từng phái người điều tra lai lịch,không có kết quả khả quan,thiên hạ mênh mông liệu người kia ở tại nơi nào nàng không rõ,đơn phương đem lòng yêu thích một người,hoài niệm lại không thể trông thấy,cảm giác này thật tệ.
« Bổn cung tán thành lối suy nghĩ của ngươi,dù thế đôi lúc có quá nhiều điểm chung chưa hẳn đã có thể yêu nhau »
Đường Thi Vũ thầm nghĩ giữa ngươi và hoàng tỷ không có điểm chung,vậy ngươi dựa vào đâu để biết ta và ngươi thì có chứ,nàng từng lo lắng Kỷ Quân Đằng sẽ nhận ra mình,sự thật thì trong mắt hắn chỉ có Như Băng,nữ tử khác đều không để tâm đến,bằng chứng là hiện giờ tuy hắn đang nói chuyện với nàng,nhưng ngay cả mặt nàng cũng không thèm nhìn tới,hắn coi thường nàng đến thế là cùng,nhất thời hơi khó chịu với tên đần này.

« Có lẽ thật như ngươi nói »
Kỷ Quân Đằng không nghĩ ngợi liền tùy tiện đáp lời,người đã từng trải qua nhiều đoạn tình cảm chưa hẳn hiểu hết ái tình là gì,nàng chưa từng biết đến ái tình mang tư vị gì,hiện giờ phần nào hiểu được nỗi khổ của Cố Yên Nam,nàng cũng có những lúc trầm tư tưởng niệm tri kỷ,dù hối tiếc tự trách thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn,chẳng phải sống vì bản thân mà còn là vì những người bên cạnh,dù thống khổ đến mấy tuyệt đối không cho phép mình ngã quỵ,có thể chính vì sống quá lý tính nên bị mọi người xem là kẻ vô tâm,nàng để xuống một thỏi bạc liền đứng dậy.
« Ta đi tản bộ một lúc,ngươi có muốn theo không »
« Vậy đi thôi »
Thời gian còn sớm Đường Thi Vũ chưa muốn hồi cung lại không biết nên đi đâu bây giờ,chi bằng đi theo đạo sĩ thúi cũng tốt,Kỷ Quân Đằng cảm thấy đối diện với Đường Thi Vũ dễ chịu hơn so với Đường Trúc Lam nhiều,nàng có thể tự nhiên đối đãi với Đường Thi Vũ,không cần phải mang theo tâm trạng khó xử,nghĩ cũng lạ,cả hai vốn không ưa gì nhau,trước kia nàng luôn nghĩ công chúa rất khó gần,hôm nay lại có thể thân thiết với nhau,dù thế cũng cần phải giữ khoảng cách nhất định,cả hai xuất thân bất đồng giai cấp,rất khó để làm bằng hữu,nàng cảm giác dường như Đường Thi Vũ có tâm sự,lúc nãy thoáng thấy Đường Thi Vũ đi cùng Thượng Quan Tôn,bây giờ cũng không biết nam tử kia đi nơi nào rồi,chuyện của người khác nàng không tiện xen vào,cả hai đi dạo một lúc Đường Thi Vũ chợt dừng lại,mi tâm khẽ động,nhìn nàng ra lệnh.
« Bổn cung muốn ăn sơn tra,ngươi tới phía trước mua đi »
« Tại sao ngươi không tự mình đi mua »

« Bổn cung...ra cửa quên mang tiền »
Đường Thi Vũ xấu hổ cúi thấp đầu giọng nói nhỏ xíu,ngày thường hay có hạ nhân đi theo thay nàng trả tiền,còn không cũng là lấy thân phận công chúa ra để ghi nợ,kêu họ đến hoàng cung tìm người thanh toán sau,lúc nãy có hẹn với Thượng Quan Tôn,sợ hắn chờ đợi lâu nên chẳng kịp chuẩn bị gì đã vội đến điểm hẹn,bây giờ tự nhiên thấy thèm đồ ăn vặt,biết phải làm sao bây giờ,Kỷ Quân Đằng cảm thấy Đường Thi Vũ quá xớn xác,ra đường lại không mang tiền theo,còn dám đến tửu trà nổi tiếng gọi đồ uống,nếu không gặp nàng thì ai trả tiền hộ đây.
« Không tin nổi ngươi ăn mặc hoa lệ trong túi lại chẳng có lấy đồng xu »
« Nhà ngươi bộ nghèo lắm sao,bổng lộc triều đình cho không đủ dùng hay sao mà ngay cả xâu kẹo cũng tính toán với bổn cung »
Đường Thi Vũ cảm thấy tên điêu dân này thật phách lối,cùng lắm ngày may sai người mang tiền trả lại cho hắn là được chứ gì,không muốn mua liền thôi đi,dám ngang nhiên xỉ vả nàng chỉ vì xâu kẹo,Kỷ Quân Đằng đôi khi hơi thấy ghét ai liền muốn xỉ vả vậy thôi chứ không có ý gì khác,tuy là trách khứ vẫn đi mua sơn tra,loại trái cây ướp đường ăn vào có vị chua ngọt rất ngon miệng,nàng lúc nhỏ thường hay lén sư phụ chạy xuống núi mua đường quả ăn,có lần sư phụ phát hiện phạt nàng chép đạo kinh đến đầu hoa mắt choáng,về sau bị ám ảnh gặp món ăn yêu thích lập tức kiếm đường khác mà đi,hắn quản giáo nghiêm khắc mục đích là để nàng biết nên khắc chế ham muốn trong tâm,món ăn ngon chỉ nhất thời làm ta thỏa mãn vị giác,trong lòng không có ham muốn mới là tự tại nhất,nàng chọn ra xâu đường quả mang về cho Đường Thi Vũ.
« Coi như ngươi còn biết điều đó »
Đường Thi Vũ mỉm cười đi tới ghế đá bên tán cây ngồi,nhàn nhãn thưởng thức đường quả,mỗi lần tâm trạng không tốt nàng lại thích ăn đường quả,gần đây cảm giác Thượng Quan Tôn đối với nàng có chút biến đổi,đôi khi cũng không rõ hắn đang nghĩ gì,dù thắc mắc nhưng nàng không có hỏi qua,thích đối phương tự nguyện khai báo hơn là tra hỏi,Kỷ Quân Đằng đặt một bình nước bên cạnh,đoán biết thế nào nàng ăn xong cũng bảo khát nước,lúc đó lại đi mua thì thật phiền toái,cho nên lúc nãy đã tranh thủ mua luôn,nàng cười nhạt,hắn có chút phong độ,hiểu được nàng cần gì,niệm tình lần này hắn đối tốt,nàng sẽ không chấp nhất chuyện cũ,từ sau lần xuất hiện với thân phận Như Băng thì nàng không đến tìm hắn nữa,không còn ý định đoạt đi Phục Ma tháp,luyện loại tuyệt học tà đạo đó thật sự phải trả giá,ở An Đế quốc này cao nhân không thiếu,muốn tìm một người chỉ dạy rất dễ dàng,nàng không cần phải đi đường tắt để tiến đến mục tiêu,tuy vậy vẫn có chút luyến tiếc khi không thể học qua Thiên Nữ Vũ Luyện,bộ kiếm pháp bên trong thật sự hấp dẫn được nàng,bỏ qua thì đáng tiếc,lại không thể vô công hưởng lợi,chuyện này đến đây coi như xong.

Đường Thi Vũ cử chỉ yêu kiều thưởng thức đường quả,thỉnh thoảng lại nheo ánh mắt lại vì cắn phải một miếng quá chua,Kỷ Quân Đằng thấy buồn cười,cố gắng cắn răng nhẫn nhịn,không dám cười ra mặt,Đường Thi Vũ buồn bực nện cho hắn một cú,hắn cười cái gì chứ,chưa từng thấy qua ai ăn đồ chua bị nhăn mặt sao,nàng không phải lần đầu ăn trước mặt nam tử,chỉ khác ở chổ đây là lần đầu để cho một nam tử xa lạ nhìn tới,trong lòng thấy hơi ngại ngùng,nàng quay đầu đi chổ khác chú tâm ăn kẹo,cách đó không xa có vài nam tử đang chảy nước miếng,thèm thuồng nhìn cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng,Kỷ Quân Đằng đứng lên giả bộ đi qua đi lại,mục đích che nàng khỏi tầm nhìn của bầy sói đang rình mồi,ngày nay chánh nhân quân tử hiếm đến đáng thương,đa số đã đi vào lịch sử,tiểu nhân thì nhiều không sao kể hết,nàng nhận ra biểu tình của hắn,cũng ngầm hiểu chuyện gì xảy ra,vội đứng dậy dẫn hắn rời khỏi những ánh mắt tò mò.
« Cần chi để tâm đến họ »
« Họ nghĩ thế nào chẳng có gì đáng ngại,bổn cung chỉ để tâm đến người mình yêu »
Dù Đường Thi Vũ không câu chấp cái nhìn của người khác về mình,vẫn có đôi lúc nên né tránh thì hơn,Thượng Quan Tôn biết được sẽ không vui,mai này nàng sẽ là thê tử của hắn,dù không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho hắn một chút,hơn nữa thân phận của nàng có nhiều khác biệt,nữ tử xuất đầu lộ diện khi chưa thành hôn đã là chuyện bị người khác dị nghị,truyền đến tai phụ mẫu cũng không tốt,Kỷ Quân Đằng nghĩ có lẽ nàng đang nói đến chân ái,nữ tử ngày thường có thể vô lý ngang ngược,nhưng khi yêu liền thùy mị hơn nhiều.
« Đã trể rồi ta đưa ngươi về »
Kỷ Quân Đằng nhận thấy đã không còn sớm,nàng thân phận hiện tại không thích hợp đi cùng nữ tử vào đêm hôm,hai người đi dạo trên phố ngoại nhân nhìn vào sẽ dễ bị hiểu lầm,Đường Thi Vũ nhẹ gật đầu,cũng sắp đến thời điểm phải hồi cung,nàng đi vào con đường tắt để đến cổng tây của hoàng cung,nơi đó gần Lạc Nhạn cung hơn là cổng chính,bất chợt có một cơn gió lớn thổi tới,nàng vội lấy tay che mặt,hơi nghiên người đi né tránh gió bụi.
Kỷ Quân Đằng thoáng nghe được mùi hương mê người của Đường Thi Vũ,hương thơm như đã nhận thức qua từ rất lâu,mùi hương quyến rũ tạo nên từ những loài hoa lạ này được rất nhiều nữ tử yêu thích,các nàng thường dùng hương liệu đó để tắm,Đường Thi Vũ dùng qua cũng không có gì lạ,điểm để cho nàng thất thần là khi thấy Đường Thi Vũ lấy tay che đi một nửa kiều nhan,để lộ ánh mắt lãnh mị phong tình vạn chủng,tim nàng bất chợt gia tốc,âm thầm thở dài,nhất định là hoài niệm ma nữ tới trình độ bị hoa mắt rồi,nên nhìn đâu cũng thấy giống,nàng lãnh đạm tiếp tục bước về phía trước,biểu tình của nàng biến hóa quá nhanh Đường Thi Vũ không phát hiện ra có gì bất ổn,nàng đưa Đường Thi Vũ đến trước cửa hoàng cung rồi ra về,Đường Thi Vũ trở về cung liền đi tắm thay y phục,an tĩnh nằm trên giường,bản thân đã gây không ít phiền toái khiến phụ hoàng đau đầu,mẫu hậu phải lo lắng,gần đây nàng tỏ ra an phận hơn,muốn ra ngoài tự động xin phép trước,dựa vào bản tính hiếu động của nàng thì cái tình trạng ngoan hiền này có lẽ sẽ không duy trì được bao lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận